Cô còn chưa kịp suy nghĩ gì đã nghe thấy một giọng nói ẻo lả vang lên trên đầu cô.
"Ôi, người đẹp, em ngồi xổm khiêu khích như vậy là muốn quyến rũ ai thế?"
Tim Ngũ Vận Uyển đập thình thịch, nhanh chóng ngẩng đầu lên, cô nhìn thấy
một người đàn ông mặc áo sơ mi hoa trông rất lưu manh đang híp đôi mắt
nhỏ háo sắc nhìn mình.
Ngũ Vận Uyển lập tức không thể để ý đến điện thoại nữa, cô lảo đảo đứng dậy, xoay người muốn rời đi.
Nhưng không ngờ, người đàn ông đó đã nắm lấy cổ tay cô và ôm cô vào lòng.
"Ôi, người đẹp, em chạy cái gì vậy? Điện thoại của em vẫn để ở chỗ anh này"
Cảm giác được người đàn ông chạm vào cơ thể mình, Ngũ Vận Uyển buồn nôn đến mức sắp nôn ra!
Nhưng cơ thể không nhịn được mà run lên, càng ngày càng nóng, người đàn ông
đó thường xuyên ra ngoài chơi, nhanh chóng hiểu ra Ngũ Vận Uyển đã bị
đánh thuốc. Đôi mắt nhỏ lộ ra biểu cảm cực kỳ hưng phấn,
“Ôi, em gái, còn đánh thuốc nữa cơ à? Vậy phải khó chịu đến mức nào chứ, hay là để anh giúp em nhé?"
Vừa nói, tay gã đã không thành thực ôm lấy vòng eo mảnh mai của Ngũ Vận Uyển.
Ngũ Vận Uyển sợ hãi hét lên.
Không!
Tuyệt đối không được!
Chuyện kinh tởm hai năm trước tuyệt đối không thể xảy ra nữa!
Nghĩ đến đây, cô vội vàng muốn đẩy người đàn ông ra, nhưng lực tay của người đàn ông rất khỏe khiến cô không thể thoát ra được, chỉ có thể trơ mắt
nhìn bàn tay của gã ta sắp đặt lên nơi mềm mại của cô!
Cô sắp suy sụp đến nơi, nhưng vào lúc này
Bộp!
Hình như có gì đó đột nhiên ném tới từ xa.
Giầy tiếp theo.
Chỉ nghe thấy tiếng loảng xoảng.
Thứ gì đó trực tiếp vỡ ra trên trán của người đàn ông, Ngũ Vận Uyển chỉ
nhìn thấy khuôn mặt tươi cười hèn hạ ban đầu trước mắt bỗng chốc nhăn
lại, sau đó máu từ trên trán gà ta từ từ chảy xuống.
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh khiến Ngũ Vận Uyển hoàn toàn không kịp phản ứng, chỉ
trơ mắt nhìn người đàn ông trước mặt ngã xuống đất, bên cạnh là chiếc
bình vỡ còn dính máu.
Ngũ Vận Uyển hoảng sợ ngước mắt lên, cô
nhìn thấy một bóng người cao cao đứng ở cuối hành lang đang đặt tay ở
phía trước, rõ ràng là vừa mới ném thứ gì đó.
Chỉ cần nhìn thoáng qua, Ngũ Vận Uyển đã nhận ra bóng dáng đó, trong tích tắc, nước mắt đã làm mờ tầm nhìn của cô.
Đó là Nam Ngự...
Là Nam Ngự đến cứu cô.
Cô còn chưa kịp hòa hoãn lại, Nam Ngự đã nhanh chóng đi về phía CÔ.
Đúng vậy, là đi bộ, không phải ngồi trên xe lăn, mà là ở một nơi đông đúc như quán karaoke, đi thẳng về phía cô.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT