Cô đột nhiên có chút lo lắng, liệu Nam Ngự có hiểu lầm cô như Nam Bá, nghĩ cô là loại phụ nữ đó không?
Không biết vì sao, cô rất sợ Nam Ngự hiểu lầm mình.
Có lẽ bởi vì bây giờ Nam Ngự là chồng cô, là người duy nhất mang lại cho
cô cảm giác ấm áp, cô không muốn ngay cả anh cũng ghét mình.
Nam Ngự nhìn Ngũ Vận Uyển, trong mắt lướt qua tia sáng kỳ lạ.
“Tôi biết” Anh im lặng một lúc mới lên tiếng, giọng điệu có vẻ đã dịu đi đôi chút.
Ngũ Vận Uyển vừa thở phào nhẹ nhõm thì Nam Ngự lại nói tiếp.
“Nếu sau này còn có những buổi ăn uống như vậy thì đừng đi nữa”
Ngũ Vận Uyển ngoan ngoãn gật đầu.
Ngũ Vận Uyển vẫn còn hơi say, Nam Ngự day huyệt thái dương cho cô với lực
rất vừa phải, rất dễ chịu khiến cô không tự chủ được dựa vào vai anh.
Cảm nhận được sự mềm mại từ vài truyền tới, người Nam Ngự hơi cứng lại.
Anh cúi xuống thì thấy khuôn mặt nhỏ nhắn hơi ửng hồng vì say rượu của Ngũ
Vận Uyển, hàng mi cong dài khẽ rung, đôi môi hồng phấn hé mở giống như
quả đào mật.
Đôi mắt đen của Nam Ngự co lại.
Một vài cảm xúc như đang trào dâng trong lồng ngực, dường như anh cũng không thể phủ nhận.
“Ngũ Vận Uyển” Anh đột ngột nói, giọng trầm hơn bình thường một chút.
“Hả?” Ngũ Vận Uyển mơ mơ màng màng đáp lại, ngẩng đầu lên mới thấy mặt Nam
Ngự gần trong gang tấc, khoảng cách giữa hai người thậm chí còn chưa đến năm xăng ti mét.
“À, tôi xin lỗi.” Lúc này Ngũ Vận Uyển mới phát hiện mình đã dựa vào người Nam Ngự nên vội vàng muốn ngồi dậy.
Không ngờ lúc này tay Nam Ngự đột nhiên trượt xuống từ má cô, nắm lấy cằm cô.
Giây tiếp theo, Nam Ngự cúi đầu, đôi môi mỏng của anh đặt lên môi Ngũ Vận Uyển.
Trên môi có chút lạnh, Ngũ Vận Uyển cảm thấy đầu như có núi lửa phun trào, men rượu hoàn toàn bay sạch.
Nam Ngự? Anh hôn cô sao?
Khi xe đến khách sạn, Ngũ Vận Uyển đã ngủ thiếp đi.
Nam Ngự bế cô trên đùi, đi thẳng tới phòng.
Anh đặt cô lên giường mới phát hiện cổ tay cô trong lúc giằng co với tổng biên tập Hoàng đã bị bóp chặt đỏ ửng.
Ánh mắt anh chợt lạnh, anh lấy điện thoại ra bẩm một dãy số.
“A lô, Nam Ngự, cậu chủ động gọi cho tôi đúng là mặt trời mọc từ đằng Tây
mà” Ngay khi cuộc gọi được kết nối, một giọng nói cà lơi phất phơ vọng
lại.
“Tôi muốn nhờ cậu một việc” Giọng điệu Nam Ngự vẫn rất bình
thản, nhưng người nào quên anh đều nghe ra được luồng khí nguy hiểm.
trong đó.
“Cậu nhờ tôi giúp sao? Vậy lại càng hiếm hơn, cậu cứ nói, giúp được chắc chắn tôi sẽ giúp!”
“Tôi muốn cậu giúp tôi giải quyết một người” Giọng Nam Ngự trầm. xuống một
chút: “Ông ta động đến người của tôi nên tôi muốn ông ta sống không bằng chết”
Khi Ngũ Vận Uyển tỉnh dậy, vì uống rượu nên có cảm giác đầu đau như muốn nứt ra.
Cô đang cố gắng ngồi dậy từ trên giường thì nghe thấy một giọng nói trầm thấp dễ nghe...
“Em tỉnh rồi à?”
Ngũ Vận Uyển nhìn lên, thấy Nam Ngự đang ngồi cạnh bàn ăn trong phòng khách sạn, trên bàn đã bày sẵn bữa sáng phong phú.