Trên tấm bia đá trắng như tuyết được khắc một dòng chữ tinh tế.
Mộ của Mặc Chiêu Huyên.
Trên bia mộ còn có một tấm ảnh đen trắng, cô gái trong ảnh cười tươi
như hoa, cô đang ở độ tuổi đẹp nhất, đẹp đến mức rung động lòng người,
nhưng lại chỉ ở lại trên tấm ảnh đen trắng.
“Xin lỗi”
Ngũ Vận Uyển còn đang đắm chìm trong bia mộ trước mặt, khi còn chưa có
phản ứng thì Nam Ngự đã đột nhiên nói, giọng anh trầm thấp: “Chưa qua sự đồng ý của em đã đưa em đến đây, em sẽ không giận chứ?”
Ngũ Vận Uyển giật mình, sau đó vội lắc đầu.
Đương nhiên cô sẽ không cảm thấy không vui, ngược lại nói thật cô còn có chút vui vẻ.
Kể từ khi nghe chị Trịnh nói về vụ bắt cóc năm đó, cô luôn muốn hỏi Nam Ngự cho rõ.
Nhưng suy cho cùng đó cũng là quyền riêng tư của anh, lại là một quá khứ nặng nề, cô thật sự không thể mở lời.
Không ngờ Nam Ngự lại chủ động nhắc đến. Có phải là anh đã thật sự sẵn sàng mở lòng với cô không?
Nam Ngự nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Ngũ Vận Uyển, nhiệt độ từ lòng bàn
tay cô truyền tới lòng bàn tay anh, anh nhìn bia mộ trước mặt, ánh mắt
hơi loé lên: “Tôi nghĩ chắc em biết thân phận của cô ấy đúng chứ?”
Nam Ngự không trực tiếp trả lời câu hỏi của Ngũ Vận Uyển mà nhìn bia
mộ, như lẩm bẩm một mình: “Sẽ không bỏ mặc người khác không quan tâm
sao? Thật ra chính tôi... tôi cũng không biết nữa.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT