“Ba, không phải con
chống đối ba!” Sắc mặt Nam Bá tái nhợt nhưng anh ta vẫn nói: “Nhưng Ngũ
Vận Uyển thật sự không làm gì sai, nếu ba muốn đối phó với Nam Ngự thì
sao phải ra tay với cô ấy?”
“Con biết cái gì?” Nam Tiêu quát lên: “Bao năm nay Nam Ngự không động tới phụ nữ, người bên ngoài
đều nói nó không thể có con nối dõi nên mới không tạo thành mối đe doạ
cho chúng ta. Nhưng bây giờ có Ngũ Vận Uyển, nếu cô ta sinh con cho Nam
Ngự, con nghĩ chúng ta còn có tư cách gì để tranh với Nam Ngự?” .
Mặt Nam Bá trắng bệch: “Sao có thể? Nam Ngự là một người què..”
“Què thì sao?” Nam Tiêu càng nói càng cáu gắt: “Dù là một thằng quà thì cậu
ta cũng có thể tay trắng lập nghiệp, giá trị thị trường và lợi nhuận
hàng năm của tập đoàn Ngự Diệu vượt xa công ty con của nhà họ Nam mà ba
đang quản lý. Điều này cho người trên toàn thế giới biết rằng ba con
không bằng một thằng què!”
Sắc mặt Nam Bá càng tái hơn.
Anh ta biết Nam Ngự rất giỏi, nhưng không ngờ lại giỏi đến mức này.
Nam Tiêu nhìn Nam Bá, sắc mặt tối sầm, đột nhiên ông ta lạnh lùng lên
tiếng: “Nam Bá, con đừng tưởng ba không biết con hao tâm tổn sức bảo vệ
Ngũ Vận Uyển kia như thế, thật ra là vì con vẫn chưa quên tình cũ đúng
chứ?”
Nam Bá trợn tròn mắt, nhìn Nam Tiêu với vẻ khó tin.
Ba... biết chuyện của anh ta và Ngũ Vận Uyển?
Anh ta chỉ sững người trong chốc lát rồi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, sau đó cười khẩy.
Đúng vậy, năm đó anh ta nổi loạn bỏ nhà đi, mặc dù ngoài mặt Nam Tiêu nói sẽ không quản lý anh ta, nhưng dù sao cũng là con trai duy nhất, sao ông
ta có thể thật sự không quản?
Trong suốt bốn năm đại học, mỗi một hành động, cử chỉ của anh ta đều bị Nam Tiểu theo dõi.
“Ba đã biết từ lâu rồi?”
Giọng Nam Bá lạnh như băng.
“Đúng” Nam Tiêu dửng dưng đáp: “Khi Nam Ngự kết hôn ba đã nhận ra đối tượng
chính là cô bạn gái nhỏ của con năm đó. Hờ, nhưng ba không quan tâm, dù
sao cũng chỉ là một người phụ nữ thôi, là ai cũng như nhau, chỉ cần là
người phụ nữ của Nam Ngự thì ba đều không định buông tha”
Nghe ra sát khí trong lời Nam Tiêu, vẻ mặt Nam Bá thay đổi, anh ta lao về phía bàn làm việc, khàn giọng hét lên:
“Con sẽ không bao giờ cho phép ba động đến Ngũ Vận Uyển!”.
Nam Bá vốn tường Nam Tiêu nghe mình nói thế sẽ tức giận, nhưng không ngờ ông ta chỉ nở nụ cười giễu cợt.
“Được, ba đồng ý với con sẽ không lấy mạng Ngũ Vận Uyển” Ông ta chậm rãi lên tiếng.
Lần này Nam Bá sững sờ.
Anh ta không ngờ Nam Tiêu lại dễ nói chuyện như vậy, vì thế nghi ngờ nhìn ông ta: “Ba nói thật chứ?”
“Đương nhiên là thật, đã bao giờ ba lừa con chưa?” Lúc này Nam Tiêu lại rất
bình tĩnh: Vì ba đã nghĩ ra cách khác tốt hơn để đối phó với Nam Ngự”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT