Dương Tá khổ sở nói, "Mợ chủ, làm vậy không tốt lắm đâu."
Bảo anh ta đưa mợ chủ đi gặp bạn trai cũ à? Anh ta có điện mới làm vậy!
Ngũ Vận Uyển nhíu mày, "Được rồi, anh không đi cùng tôi thì tôi chỉ có thể đi một mình"
Cô nói xong lại giãy giụa xuống giường.
"Ôi, mợ chủ, mợ tha cho tôi đi" Bây giờ Dương Tá sợ cô rồi, đành phải
đỡ cô lên xe lăn, cũng treo chai truyền dịch lên trên đó luôn, "Thôi để
tôi đưa vợ đi vậy."
Dương Tá đẩy Ngũ Vận Uyển đến trước phòng
bệnh của Nam Bá, bọn họ còn chưa vào đã nghe được tiếng khóc sướt mướt
của Lâm Tiểu Như ở bên trong vòng ra.
"Nam Bá, sao anh bị thương nặng như vậy... Anh như vậy... như vậy em phải làm sao đây?".
Ngũ Vận Uyển hơi xấu hổ, theo bản năng muốn rời đi nhưng không ngờ Nam Bá nằm trên giường bệnh đã thấy cô.
Ánh mắt Nam Bá lóe lên, anh ta nói nhanh: "Ngũ Vận
Uyển, nếu em đã tới thì vào đi"
Ngũ Vận Uyển đành miễn cưỡng bảo Dương Tá đẩy mình vào trong.
Lâm Tiểu Như vừa nhìn thấy cô đã nín khóc, ánh mắt vô cùng ghen ghét!
Nam Bá vội vàng nhìn về phía Lâm Tiểu Như, "Tiểu Như, em tạm thời ra ngoài một lát đi."
Lâm Tiểu Như vô cùng không muốn nhưng thấy Nam Bá rất cương quyết nên
đành cắn môi đi ra ngoài, trước khi đi còn trừng mắt nhìn Ngũ Vận Uyển
với vẻ căm hận.
Dương Tá cũng thức thời ra ngoài.
Trong phòng bệnh chỉ còn lại Ngũ Vận Uyển và Nam Bá.
Ngũ Vận Uyển nhìn gương mặt Nam Bá tái nhợt, đùi bó bột, trên mặt và
trên cánh tay có rất nhiều vết bỏng, không biết ở phía dưới quần áo -
nơi cô không nhìn thấy còn có bao nhiêu vết thương nữa.
Cô không khỏi đỏ mắt.
Nhưng cô vẫn cố gắng kìm nén cảm xúc của mình, khẽ nói: "Nam Bá, lần này thật sự cảm ơn anh."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT