Dù sao anh ta cũng là người cô từng yêu, cũng là người đầu tiên cô yêu,
anh ta tượng trưng cho những năm tháng tốt đẹp, đơn thuần nhất của cô.
Cô không muốn hủy hoại anh ta cũng không muốn phá hỏng quá khứ của bọn
họ.
"Vận Uyển, anh..." Nam Bá chỉ cảm thấy tim mình đau thắt, muốn nói gì đó nhưng Ngũ Vận Uyển đã nhanh chóng ngước mắt lên.
"Hôm nay cám ơn anh đã đưa tôi về, tôi thật sự phải vào rồi, tạm biệt" Cô
vừa nói dứt lời thì không cho anh ta có cơ hội nói gì nữa, vội vàng
tránh khỏi anh. ta, mở cửa bước xuống xe.
Nam Bá ngồi tại chỗ, đờ đẫn nhìn theo bóng lưng Ngũ Vận Uyển.
Cô thậm chí không muốn cho anh ta có cơ hội xin lỗi sao?
Trong lúc thất thần, Nam Bá không lái xe rời đi, chỉ ngồi đờ đẫn trong xe,
tới khi chợt hoàn hồn thì đã qua hai giờ, ngoài trời cũng tối đen.
Nam Bá vội vàng vỗ vào mặt, chuẩn bị lái xe rời đi. Nhưng vào lúc này, anh ta đột nhiên ngửi thấy mùi khét rất lạ.
Bên này, sau khi Ngũ Vận Uyển rời khỏi xe của Nam Bá và quay lại trong biệt thự, cô ăn tối xong lại nhanh chóng tắm rửa, đi ngủ như mọi ngày.
Nhưng không biết có phải do ảo giác của cô không, cô luôn cảm thấy hôm nay
rất mệt, khi tắm còn choáng váng, cô gần như vừa chạm gối đã ngủ thiếp
đi, thậm chí không hề mơ gì.
Cũng không biết cô đã ngủ bao lâu, chợt tỉnh lại vì sặc khói.
"Khụ khụ.."
Ngũ Vận Uyển ho khan trong giấc ngủ, cố nâng mí mắt nặng nề lên, lại đột nhiên cảm giác mắt cay xè vì khói.
Cô lập tức cảm giác không ổn, vội vàng bò dậy nhưng vừa đứng dậy mới phát
hiện ra cả người bủn rủn, không ngờ không có chút sức lực nào.
Cô bị làm sao vậy?
Nhưng vào giờ phút này, cô không để ý được nhiều, chỉ vội vàng bật đèn ở trên tủ đầu giường.
Cô lập tức nhìn thấy khói đen tràn ngập cả căn phòng.
Đây... Đây là cháy à?
Ngũ Vận Uyển thực sự hoảng sợ, khói làm cô ho sặc sụa nhưng vẫn bắt mình
phải nhanh chóng bình tĩnh lại, lên cơ thể yếu ớt xuống giường, tiện tay cầm lấy áo khoác và lao ra khỏi cửa.
Nhưng cô vừa mở cửa thì càng hoảng sợ hơn!
Cháy lớn quá!
Lúc trước cửa phòng đóng nên lửa bên ngoài chưa lan tới. Nhưng lúc này có
vừa mở cửa ra mới nhìn thấy cả hàng lang đều đã cháy, ngọn lửa tham lam. nhảy nhót khắp nơi.
"Thím Trương! Chú Vương!" Vào giờ phút này, Ngũ Vận Uyển vẫn lo lắng cho hai ông bà già trong phòng nhưng gọi vài
tiếng vẫn không có ai trả lời, bản thân lại bị sặc khói.
Cô không để ý được nhiều, chỉ có thể lo cho mình trước.
Nhưng cô thấy phía trước cháy lớn như vậy, cũng đâu thể xông thẳng ra ngoài được!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT