Lúc này Ngũ Vận Uyển không khỏi bái phục chị Trịnh.

Không hổ là tiền bối đã lăn lộn trong giới tin tức hơn mười năm, quả là cô không thể nào so sánh được với khứu giác nhạy bén này.

Nếu chị Trinh đã đoán ra thì Ngũ Vận Uyển cũng không định giấu giếm nữa. Dù sao vốn dĩ quan hệ giữa cô và Nam Ngự cũng không có gì đáng xấu hổ, chỉ là cô không thích bị người ta đàm tiếu nên mới luôn không chủ động công khai.

“Vâng, chị Trịnh, chị đoán không sai”

Ngũ Vận Uyển nói nhỏ, “Vậy chị có thể nói cho em biết về vụ bắt cóc năm đó không?”

Vốn dĩ Ngũ Vận Uyển còn lo rằng chị Trịnh sẽ từ chối, ai ngờ cô ta chỉ nhìn cô thật sâu và nói: “Vận Uyển, chị luôn biết rằng em là một cô gái tốt. Mặc dù gần đây trong tòa soạn có rất nhiều tin đồn về em, nhưng chị tin con mắt nhìn người của mình, chắc chắn em không phải là loại con gái ham tiền”

Ngũ Vận Uyển ngẩn người, sau đó mắt cô hơi đỏ lên, “Chị Trịnh, cảm ơn chị.”

Bắt đầu từ hai năm trước, cô đã luôn phải chịu đựng đủ loại hiểu lầm và coi thường. Lúc mới đầu cô còn muốn giải thích, nhưng sau đó cô cũng lười giải thích luôn, bởi vì người khác hoàn toàn không tin cô.



Thế nên bây giờ chị Trịnh chủ động nói tin tưởng cô khiến cô thật sự rất cảm động.

“Vì vậy khi chị đoán được em đã kết hôn với Nam Ngự, chị đã thật sự rất sốc” Chị Trịnh nhìn Ngũ Vận Uyển, ánh

mắt xẹt qua một tia đau lòng, “Mặc dù Nam Ngự rất ưu tú, nhưng chị nói thật, đánh giá từ những gì anh ta làm từ hai năm trước, chị thật sự cảm thấy anh ta không phải một người chồng tốt đẹp gì”.

Mặt Ngũ Vận Uyển biến sắc, “Chị Trịnh, rốt cuộc chị đã biết được điều gì?”

Chị Trịnh thở dài, “Em rất may mắn, coi như em hỏi đúng người rồi. Năm đó lúc vụ bắt cóc ấy xảy ra, chị vẫn

làm việc trong tòa soạn báo, khi ấy chị chính là người phụ trách vụ án này. Lúc đầu chị rất liều, đào bới vụ án này rất sâu, nhưng còn chưa kịp đưa tin ra ngoài thì đã

bị người nhà họ Nam đe dọa, tuyệt đối không cho chị tiết lộ ra bên ngoài. Chị biết năng lực và thủ đoạn của người nhà họ Nam nên mấy năm nay chị luôn tỏ ra như thể mình không biết gì hết, nửa chữ cũng không nhắc đến”

Bây giờ Ngũ Vận Uyên đã hiểu ra tại sao chị Trinh lại biết Nam Ngự là cậu hai nhà họ Nam. Nếu năm đó cô ta đã điều tra kỹ về vụ bắt cóc đó thì chắc chắn cô ta không thể nào không biết tên và diện mạo của Nam Ngự.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play