Về nhà?

Vốn dĩ Ngũ Vận Uyển còn định giãy dụa nhưng khi nghe được câu này của Nam Ngự, cô chợt ngẩn ngơ.

Nhà?

Bây giờ cô có nhà à?

Tuy đã dọn vào biệt thự của Nam Ngự nhưng từ trước đến nay, cô chỉ xem nơi đó như nhà mình mới thuê chứ không phải gia đình.

Nhìn gương mặt đẹp trai đang gần sát của Nam Ngự, bỗng Ngũ Vận Uyển cảm thấy một nơi lạnh lẽo nào đó trong trái tim mình từ từ mềm mại.

Tuy ban đầu cuộc hôn nhân với Nam Ngự có phần vô lý nhưng bỗng nhiên Ngũ Vận Uyển cảm thấy, có lẽ có một người chồng cũng không phải chuyện gì xấu.

Nghĩ vậy, cơ thể đang cứng đờ của cô thả lỏng ra đôi chút, tay vòng lên ôm cổ Nam Ngự.

Cảm nhận được sự thay đổi của cô gái trong lòng, tuy mặt Nam Ngự vẫn lạnh lùng như cũ nhưng tận sâu trong đôi mắt đen lại khẽ tươi cười.

Hai người vào xe, thoáng chốc tài xế đã khởi động xe, rời khỏi biệt thự Duyệt Hải.

Khi xe rời đi, bóng người dưới ngọn đèn phía xa mới từ từ bước ra.

Nhìn chiếc Bentley đã đi xa, ánh mắt Nam Bá đầy sợ hãi.

Ban nãy sau khi Ngũ Vận Uyển rời khỏi nhà họ Lâm, mặc dù Nam Bá không chạy theo ngay nhưng dù gì trời cũng tối rồi, biệt thự lại này cách đường lớn một khoảng. Anh ta thật sự không yên tâm để Ngũ Vận Uyển về một mình nên tuỳ tiện tìm cớ rời khỏi nhà họ Lâm.

Thoáng chốc anh ta đã tìm được Ngũ Vận Uyển nhưng lại không có can đảm nói muốn đưa cô về nên đành phải đi theo sau lưng cô.

Mãi đến khi người đàn ông trên xe lăng xuất hiện.

Mặc dù cách một khoảng nhưng Nam Bá vẫn nhận ra xe và xe lăn đặc biệt của đối phương.

Tay anh ta không khỏi siết chặt.

Tại sao hả… Ngũ Vận Uyển, cuối cùng là tại sao! Tại sao cô kết hôn rồi mà còn mập mờ với người đàn ông khác.



Hơn nữa tại sao người cô tìm lại là người đó…

"A Bá?"

Lúc Nam Bá đang giận căm thì bỗng nhiên có tiếng gọi dè dặt vang lên bên tai.

Anh ta sững người, quay đầu thì thấy Lâm Tiểu Như đang đứng sau lưng nhìn mình như con thỏ nhỏ.

"Tiểu Như, sao em lại đến đây?" Nam Bá lập tức bước đến nắm lấy bàn tay nhỏ lạnh lẽo của cô ta, ánh mắt hơi đau lòng, "Còn mặc phong phanh vậy nữa, về nhanh nào."

"Em lo cho anh nên ra xem thử." Lâm Tiểu Như được Nam Bá ôm vào lòng, yếu ớt nói.

Ở nơi anh ta không thấy, ánh mắt toát lên sự oán hận.

Cô ta đã thấy hết cảnh tượng ban nãy.

Từ việc có người đến đón Ngũ Vận Uyển cho đến vẻ mặt ghen tị sụp đổ của Nam Bá, cô ta đều thấy hết.

Tại sao!

Rõ ràng người phụ nữ đó đã bị loại rồi nhưng tại sao vẫn ảnh hưởng lớn đến Nam Bá!

Cắn chặt đôi môi đỏ, mặt Lâm Tiểu Như oán hận.

Ngũ Vận Uyển, nếu cô đủ thông minh thì tốt nhất nên tránh xa A Bá ra! Nếu không đến lúc đó món đồ trong tay tôi tuyệt đối sẽ làm cô mất hết danh dự!



Khi Ngũ Vận Uyển về nhà, hắt xì vài cái, có lẽ là mới hứng gió đêm nên bệnh cảm chưa khỏi lại nặng hơn.

Ngũ Vận Uyển vội tắm nước nóng, khi bước ra với mái tóc ướt thì thấy Nam Ngự đã tắm ở phòng tắm khác rồi, đang sấy tóc.

Thấy Ngũ Vận Uyển bước đến, anh tắt máy sấy, nói: "Nào, sấy tóc."



"Không cần." Ngũ Vận Uyển hơi lười, "Lát nữa tôi tự sấy."

Nói rồi cô định đi giặt quần áo nhưng Nam Ngự lại nắm lấy cổ tay cô.

"Em đã bị cảm, nếu không sấy tóc sẽ cảm nặng hơn." Dù Nam Ngự ngồi xe lăn nhưng lực cổ tay anh lại rất mạnh, vừa kéo nhẹ là Ngũ Vận Uyển đã bị kéo ngồi xuống ghế đấu trước bàn trang điểm. Nam Ngự đẩy xe lăn ra sau lưng cô, cầm máy sấy bắt đầu sấy tóc cho Ngũ Vận Uyển.

Ngũ Vận Uyển ngồi cứng đờ trên ghế, cảm nhận hơi nóng thổi qua đỉnh đầu và bàn tay to lớn của Nam Ngự đang đặt trên đầu, thỉnh thoảng tóc sẽ xẹt ngang má làm cô thấy ngứa, không nhịn được 'hắt xì' một cái.

"Quả nhiên đã cảm nặng hơn rồi?" Nam Ngự sau lưng cô hơi nhíu mày, "Lớn rồi mà sao lúc nào cũng giống trẻ con vậy hả, không biết tự chăm sóc mình."

Ngũ Vận Uyển sững sờ một lúc.

Cô không nhớ đã bao lâu rồi không ai nói với cô bằng giọng điệu thế này.

Có lẽ hôm nay đã uất ức quá nhiều nên Ngũ Vận Uyển chỉ thấy mình hơi đa sầu đa cảm, nhìn gương mặt anh tuấn thâm trầm trong gương của Nam Ngự, ma xui quỷ khiến cô chợt lên tiếng: "Nam Ngự, tôi có thể hỏi anh một chuyện không?"

"Em nói đi."

"Nếu… Tôi nói nếu nha, anh phát hiện tôi đã từng làm chuyện rất dơ bẩn." Ngũ Vận Uyển cắn môi, "Anh có ghét tôi vì điều này không?"

Bàn tay đang luồn giữa tóc của Ngũ Vận Uyển khẽ cứng lại, ngẩng đầu nhìn Ngũ Vận Uyển trong gương.

Mặt cô vẫn hơi tái, đôi mắt như nai con lạc đường, trong sự do dự còn toát lên chút không biết phải làm sao.

Nhưng Nam Ngự lại ngồi ở đầu giường nhìn gương mặt đang ngủ của cô.

Không biết tại sao hôm nay ở biệt thự Duyệt Hải, gương mặt bàng hoàng không biết phải làm sao của cô giống như cây gai đâm vào lòng anh làm anh rất khó chịu.

Chuyện này là sao.

Chẳng lẽ Ngũ Vận Uyển này không chỉ là công cụ để mình đối phó với ông nội hay sao? Tại sao anh lại quan tâm đến vậy?

Cảm giác khó hiểu trong lòng làm Nam Ngự hơi buồn phiền, trầm ngâm một lúc lâu, anh lấy điện thoại ra gọi cho Dương Tá.

"Dương Tá, cậu giúp tôi điều tra lại quá khứ của Ngũ Vận Uyển." Giọng anh trầm trầm làm người ta thể không nhận ra cảm xúc của anh, "Lần này tôi muốn thông tin chi tiết."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play