Ngũ Vận Uyển giật mình, lập tức phản ứng lại, là Ngũ Nhã Phân đang nghỉ ngơi bị họ làm ồn ảnh hưởng.

Cô sợ Ngũ Nhã Phân thấy Nam Ngự đứng được nên nhanh chân bước vào phòng.

“Mẹ, đánh thức mẹ ạ?” Cô bước tới, thấy Ngũ Nhã Phân đã ngồi dậy: “Con đã nhờ người mua đồ ăn, mẹ chờ thêm lát nữa là được ăn rồi.”

Nghe thấy bên ngoài có tiếng động, Ngũ Nhã Phân chau mày: “Có người đến à?”

Vẻ mặt Ngũ Vận Uyển có chút lúng túng: “Là Nam Ngự”

“Chồng con?” Vẻ mặt Ngũ Nhã Phân trở nên phức tạp: “Cậu ấy đến tìm con à? Cậu ấy đang làm gì ở ngoài thế?”

Ngũ Vận Uyển không biết trả lời thế nào, chỉ có thể nhẹ giọng đáp:

“Anh ấy đang dọn phòng cho con”

Lần này tới Ngũ Nhã Phân choáng váng.

Ánh mắt bà hơi loé lên, cuối cùng bà cũng chỉ nhỏ giọng bảo:



“Thôi, có một số việc con tự suy nghĩ kỹ là được.”

Đương nhiên Ngũ Vận Uyển hiểu Ngũ Nhã Phân đang nói gì, cô bước tới, nhẹ nhàng nắm tay bà, nói nhỏ: “Mẹ yên tâm, con sẽ kiểm soát tốt bản thân.”

Lời hứa này không chỉ nói cho Ngũ Nhã Phân nghe, mà còn là nói với bản thân cô.

Cô không thể để mình thật sự yêu Nam Ngự.

Ngũ Nhã Phân nhìn Ngũ Vận Uyển, ánh mắt càng loé lên nhiều hơn:

“Được, mẹ tin con”

Ngũ Vận Uyển cười nhẹ rồi bước ra khỏi phòng.

Khi cô đi ra, Nam Ngự đã dọn dẹp phòng xong, anh đứng đó, trong tay cầm một tấm giẻ, tự hào nói:

“Tôi dọn xong rồi, thể nào, được chứ?”

Nhìn dáng vẻ như kể công của Nam Ngự, Ngũ Vận Uyển không nhịn được bật cười.

Ai có thể ngờ sếp Nam đàm phán một hợp đồng trị giá lên tới trăm triệu mặt không đổi sắc lại vì dọn dẹp phòng mà tự hào thế này.



“Tốt lắm” Cô thật lòng khen ngợi: “Cảm ơn anh”

Khi hai người đang nói chuyện thì Dương Tá quay lại.

Ngũ Vận Uyển ra mở cửa, Dương Tá vừa vào đã thấy Nam Ngự cầm giẻ lau trên tay, mắt anh ấy suýt thì rơi ra ngoài.

Nhưng anh ấy cũng không dám nói gì, chỉ đưa cơm tới.

Ngũ Vận Uyển cho Ngũ Nhã Phân ăn xong, cô cũng ăn một chút đã là mười một giờ.

Sau khi dọn dẹp bàn xong, Ngũ Vận Uyển nhìn Nam Ngự và Dương Tá:

“Nam Ngự, trợ lý Dương, hôm nay thật sự cảm ơn hai anh. Muộn rồi, anh lái xe về cẩn thận chút nhé”

“Mợ chủ không cần khách sáo với tôi.”

Dương Tá cười hì hì, chuẩn bị đứng dậy ra về.

Nhưng không ngờ Nam Ngự lại vẫn ngồi trên ghế, không có ý định về lại xe lăn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play