Ngũ Vận Uyển lập tức ngây người, nhìn Nam Ngự: "Là... Vụ bắt cóc mười năm trước à?"
Nam Ngự là cậu ấm sống trong nhung lụa, trừ vụ bắt cóc mười năm trước thì
Ngũ Vận Uyển không nghĩ ra tại sao anh phải bị thương nặng đến vậy.
"Đúng vậy." Nam Ngự cúi đầu bôi thuốc cho Ngũ Vận Uyển, vì thế không thấy rõ
nét mặt của anh, "Ba dao, đều đâm vào đùi. Nếu không phải được chạy chữa kịp thời, có lẽ chân tôi đã bị phế thật rồi."
Cánh tay Ngũ Vận
Uyển run lên, bây giờ cô mới ý thức được câu nói buộc miệng của cô đã vô trách nhiệm đến mức nào, mắt trầm xuống, thì thầm: "Xin lỗi.."
"Xin lỗi chuyện gì?"
"Nhắc đến chuyện buồn của anh" Ngũ Vận Uyển chợt cảm thấy so với những gì Nam Ngự đã trả qua thì vết thương nhỏ này mà mình còn than tới than lui,
đúng là yếu ớt quả.
"Không sao" Nam Ngự thì thầm.
Ngũ Vận Uyển vẫn nhịn không được hỏi: "Vết thương đó còn không? Có di chứng gì không?"
Cơ thể của Nam Ngự, mặc dù lúc trước cô đã kinh hoàng nhìn thoáng qua
trong phòng tắm nhưng vì lúc đó hông anh buộc khăn tắm nên cô không thấy nửa người dưới, cho nên mới không biết đến sự tồn tại của vết thương
đó.
"Tôi tập vật lý trị liệu khá tốt nên không có di chứng gì
quá nặng, chỉ là trời mưa vết thương sẽ đau" Nam Ngự lạnh nhạt nói, bỗng nghĩ đến gì đó, ngẩng đầu nhìn Ngũ Vận Uyển, nhướng mày: "Thế nào, em
muốn xem thử à?"
"Xem vết thương?"
Ngũ Vận Uyển lập tức ngây người, vết thương này
nơi nhạy cảm như vậy, cô xem thế nào, luống cuống vội nói:
"Không, không... A!"
Cô mới từ chối được phân nửa, cơn đau chợt truyền từ vết thương làm câu nói của cô lập tức biến thành tiếng hét chói tai.
"Cuối cùng cũng tẩy sạch được chất bẩn rồi" So với sắc mặt tái mét của Ngũ
Vận Uyển, Nam Ngự vẫn lạnh nhạt như cũ, ném tăm bông lấy giấy ăn.
Ngũ Vận Uyển ngây người, nhìn mảng máu khô và mủ trên tăm bông, cô mới hiểu.
Ban nãy Nam Ngư nói chuyện vết thương của cô là vì muốn dời đi sự chú ý,
bởi anh cần phải giúp cô rửa sạch một mảng máu bẩn rất lớn.
"Bôi thuốc nữa là được." Nhìn sắc mặt tái nhợt của Ngũ Vận Uyển, giọng Nam
Ngự chợt dịu dàng hơn đôi chút, cầm tăm bông mới lau cho cô: "Nhịn thêm
chút nữa"
"Ừm, tôi biết, nhưng mà... Anh nhẹ chút đi a... A... Không phải chỗ này, nhẹ chút."
Trong phòng, Ngũ Vận Uyển đang cố chịu đựng để Nam Ngự bôi thuốc cho mình,
hoàn toàn không biết thêm Trương ngoài cửa nghe mà đỏ mặt.
Thím
Trương lên gọi Ngũ Vận Uyển và Nam Ngự xuống ăn cơm nhưng không ngờ vừa
đến cửa đã nghe tiếng thét chói tai của Ngũ Vận Uyển, còn gì mà 'đừng
rồi nhẹ chút.
Tha thứ cho thím Trương, bà ta hiểu lầm thật rồi.
Nhưng bà ta rất vui, lập tức không muốn gọi Ngũ Vận Uyển ăn cơm nữa, phấn khích xuống lầu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT