Nam Ngự hiển nhiên rất hài lòng với sự "biết điều" của Nam Bá, gật đầu, nhìn Nam Bá rời khỏi phòng bệnh.
Nhìn Nam Bá rời đi, Ngũ Vận Uyển thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng chưa kịp thở phào xong, cô đã thấy Nam Ngự từ từ quay xe lăn về phía
mình, trên mặt lộ vẻ lạnh lùng, thấp giọng nói: "Ngũ Vận Uyển, em có
điều gì muốn giải thích với tôi không?"
Lông trên người Ngũ Vận Uyển dựng đứng hết lên.
"Tôi... tay của tôi đau quá..." Ngũ Vận Uyển thực sự không có can đảm để đối
mặt với một Nam Ngự đáng sợ như vậy, vì vậy chỉ có thể dùng một cách cực kỳ vụng về để đổi chủ đề, nhân tiện giả vờ đáng thương.
Ngũ Vận Uyển vốn tưởng rằng diễn xuất của mình tệ như vậy, Nam Ngự nhất
định sẽ vạch trần cô, nhưng không ngờ cô thấy đôi mày kiếm đẹp đẽ của anh
nhăn lại, xe lăn đến gần hơn, anh đặt tay lên cánh tay đang đang băng bó của cô, thấp giọng nói: "Vết thương có đau không? Hay là bị nhiễm trùng rồi? Có cần gọi bác sĩ đến tháo ra kiểm tra không?"
Giọng nói của Nam Ngự vẫn trầm thấp lạnh lùng, nhưng lại lộ ra vài phần lo lắng.
Ngũ Vận Uyển không ngờ rằng anh lại dễ dàng coi là thật đến như vậy, lập
tức cảm thấy hơi xấu hổ, chỉ có thể cười, "Thật ra cũng không sao... chỉ hơi đau một chút thôi, chắc là bình thường nhỉ".
Nghe vậy, Nam
Ngự ngẩng đầu lên, vì vừa rồi anh đang xem xét vết thương nên hai người
rất gần nhau, Ngũ Vận Uyển có thể nhìn thấy đôi con người như đá vỏ chai của anh phản chiếu khuôn mặt lo lắng của mình.
Sau một hồi im
lặng, đôi môi mỏng của Nam Ngự khẽ mở ra, Ngũ Vận Uyển tưởng anh lại
muốn chất vấn bản thân mình gì đó, cô đang căng thẳng không biết phải
trả lời như thế nào, nhưng không ngờ lại nghe thấy anh thấp giọng nói:
"Em nghỉ ngơi cho tốt, tôi bảo thím Trường hầm canh gà mang đến cho em."
Ngũ Vận Uyển sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Nam Ngự, đang tự hỏi tại
sao đột nhiên anh lại không hỏi mình nữa, nhưng không ngờ bàn tay to lớn của Nam Ngự che mắt của cô lại.
"Ngủ đi, có chuyện gì ngủ dậy rồi nói."
Giọng Nam Ngự rất nhẹ, như thể lớp nhung thiên nga đang quét qua màng nhĩ.
Ngũ Vận Uyển lúc trước đã uống thuốc giảm đau rồi, bây giờ quả thực có chút buồn ngủ, nên ngoan ngoãn gật đầu nhắm mắt lại.
Không biết vì sao, dường như mỗi khi có Nam Ngự ở bên cạnh, cô luôn rất dễ dàng chìm vào giấc ngủ.
Ngay khi cô đang chuẩn bị mơ màng chìm vào giấc ngủ thì đột nhiên cảm thấy trán mình truyền đến một cảm giác mềm dịu.
Ngay sau đó, một tiếng thở dài vang lên bên tai--
"Ngũ Vận Uyển, tôi phải làm gì với em đây?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT