Nam Bá nheo mắt lại: “Em nói cho anh trước, rốt cuộc em lấy ảnh ở đâu?”

Lâm Tiểu Như né tránh ánh mắt anh ta, giọng nói lại hạ thấp xuống: “Thực ra... thực ra là em xem trộm điện thoại của anh.”

Vẻ mặt Nam Bá vốn đang u ám, nhìn Lâm Tiểu Như với ánh mắt cảnh giác, không ngờ cô ta sẽ trả lời như vậy, anh ta sững sờ.

“Xem điện thoại của anh?”

“Ừm” Lâm Tiểu Như như đang lấy hết can đảm, thấp giọng nói: “Anh có nhớ hôm đó chúng ta ở nhà hàng Nhật không? Em cứ cảm thấy hôm đó anh không bình thường, còn cho rằng liệu anh có người phụ nữ khác hay không, em rất sợ nên xem điện thoại của anh. Em thấy gmail của anh có một email nặc danh, em nhập vào thì thấy... Em không ngờ sẽ nhìn thấy thứ này, em sốc quá nên gửi đến điện thoại mình theo bản năng.”

Nam Bá cau mày, cố gắng nhớ lại.

Đúng là mấy hôm đó anh ta nhận được email nặc danh, quả thực đã cùng ăn cơm với Lâm Tiểu Như, vì bức ảnh của Ngũ Vận Uyển nên trong lòng anh ta ngổn ngang trăm mối.

Lẽ nào là như vậy?

Anh ta cúi đầu nhìn Lâm Tiểu Như bên cạnh, chỉ thấy mắt cô ta đỏ lên, đáng thương như một con thỏ, bỗng chốc anh ta hơi không nhẫn tâm.

“Được rồi, anh biết rồi. Em đừng tỏ vẻ thế này, như thể anh bắt nạt em vậy” Anh ta vỗ vai cô ta.



Lâm Tiểu Như cắn môi, cẩn thận nhìn anh ta: “Nam Bá, anh không trách em à?”

Trách sao?

Tất nhiên là trách chứ.

Đặc biệt là khoảnh khắc bức ảnh bị tung ra, ánh mắt Ngũ Vận Uyển nhìn mình, thực ra anh ta đã thật sự tức giận, chỉ hận không thể từ hôn với người phụ nữ ngu ngốc Lâm Tiểu Như này!

Nhưng thấy Lâm Tiểu Như và Ngũ Vận Uyển có khuôn mặt hơi giống nhau, anh ta lại không nhẫn tâm.

Quả thật từ khi về nước, đúng là mình để tâm quá nhiều đến chuyện của Ngũ Vận Uyển, cũng khó trách Lâm Tiểu Như không có cảm giác an toàn.

Nói cho cùng thì Lâm Tiểu Như làm vậy cũng vì quá yêu mình.

Ánh mắt Nam Bá bỗng lóe lên.

Nếu...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play