“Chú biết rồi” Chẳng hiểu sao sắc mặt Nam Bá trở nên u ám.

Lâm Tiểu Như đơ ra: “Thế sao chú anh còn làm thế??”

“Trọng điểm không phải là chú anh” Nam Bá càng khó chịu hơn, anh ta bực

mình ngắt lời Lâm Tiểu Như: “Trọng điểm là ông nội của anh, ông là quân nhân, coi trọng phẩm chất nhất. Ông tuyệt đối sẽ không chịu được phụ nữ có vết nhơ như Ngũ Vận Uyển”

Lâm Tiểu Như tỏ ra vui mừng: “Thế nên Nam Bá, anh chuẩn bị làm gì?”

“Anh chuẩn bị nói cho ông nội biết bộ mặt thật của Ngũ Vận Uyển trong bữa tiệc cuối tuần này.”

“Chỉ vậy thôi sao?” Vẻ thất vọng hiện lên trên khuôn mặt diễm lệ của Lâm Tiểu Như.

Nam Bá cau mày: “Nếu không em muốn làm sao?”

Lâm Tiểu Như nở nụ cười gượng dưới ánh nhìn sắc lẻm của Nam Bá: “Em chỉ thuận miệng hỏi thôi.”

Dù thế nào nghe được Nam Bá lại muốn đối phó Ngũ Vận Uyển, Lâm Tiểu Như thở phào nhẹ nhõm.

Như vậy có nghĩa là Nam Bá không còn tình cảm gì với Ngũ Vận Uyển phải không?

Tuy rất khó chịu khi Ngũ Vận Uyển có thể quyến rũ được Nam Ngự, nhưng dù thế nào Nam Ngự cũng là một kẻ tàn phế. Hơn nữa một khi chuyện hai năm trước bại lộ, chưa biết chừng Ngũ Vận Uyển sẽ bị nhà họ Nam đuổi ra khỏi cửa.

Nghĩ tới đây, Lâm Tiểu Như cảm thấy thư thái hơn hẳn.

Lâm Tiểu Như nhận ra hành động trước đó của mình quả thật quá thất thế, trong lòng hơi hối hận, cô ta lập tức lại gần Nam Bá, nũng nịu ngồi lên đùi

anh ta rồi nói với giọng õng ẹo: “Nam Bá, vừa nãy em giận lẫy, xin lỗi anh nhé, anh sẽ không giận em đấy chứ?”



Mùi nước hoa nồng nặc xộc vào mũi làm Nam Bá nhíu mày.

Lâm Tiểu Như rất biết cách làm cho đàn ông thích, điều này là không thể nghi ngờ. Thế nên anh ta mới chọn cô ta giữa vô vàn người phụ nữ khác.

Nhưng không hiểu sao từ sau khi về nước, càng lúc anh ta càng cảm thấy Lâm Tiểu Như tùy hứng và phiền toái, ngay cả mùi nước hoa cũng cực kỳ gay mũi.

Không giống như Ngũ Vận Uyển, dù là khi đi học hay là bây giờ, trên người cô luôn mang theo hương thơm thoang thoảng của sữa tắm, không nồng mà lại dịu thơm...

Chết tiệt.

Tại sao anh ta lại nghĩ đến Ngũ Vận Uyển chứ?

Càng nhìn Lâm Tiểu Như, Nam Bá lại càng thấy phiền, anh ta dứt khoát đẩy cô ta ra: “Buổi chiều anh còn có buổi họp, nếu em mệt thì ở đây nghỉ ngơi một lát đi. Lúc đi nhớ đóng cửa lại”

Nói xong, anh ta lập tức đứng dậy ra khỏi phòng làm việc, chẳng hề quan tâm sắc mặt của Lâm Tiểu Như đột nhiên trở nên tái nhợt.

Lâm Tiểu Như trơ mắt nhìn Nam Bá đi ra khỏi phòng, tay cô ta siết chặt thành nắm đấm, móng tay sơn đỏ gần như muốn đâm thủng lòng bàn tay!

Là ảo giác của cô ta ư? Cô ta luôn cảm thấy kể từ khi gặp Ngũ Vận Uyển, Nam Bá càng ngày càng lạnh nhạt với cô ta hơn.

Lẽ nào Nam Bá vẫn chưa buông bỏ được Ngũ Vận Uyển thật?

Không!

Không thể nào!

Anh ta định làm Ngũ Vận Uyển bề mặt rồi, sao lại còn vấn vương được nữa chứ!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play