Mộ Nhung Trưng động tác ngừng chút, nhưng vẫn dứt khoát đem cô ném ra: "Có gan ngươi đi nói.. Phó quan, lái xe."

Bùi Ngọc Hồ nghiến răng tức cực kỳ: Thằng nhóc chết tiệt, đúng thật là mềm rắn không ăn.

Xe đã khởi động, cô vội hướng Dương Tiễn bên ngoài kêu: "Trưởng tham mưu Dương, làm phiền thu lại phần tư liệu kia, quay về tới chỗ ngươi lấy."

"Vâng, Tam tiểu thư."

Dương Tiễn đáp.

Xe rất nhanh phi ra khỏi Nam Cung.

Bùi Ngọc Hồ trừng mắt người bên cạnh: "Ài, kia chính là mẹ ta tỉ mỉ vì ngươi chọn lựa, ngươi không thể cho chút mặt mũi sao?"

Mộ Nhung Trưng nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ.

Sự phồn hoa của Thụy Đô đều ở trong mắt, phóng mắt nhìn, người xe như nước, đông như trẩy hội, đều nói Thụy Đô là trung tâm chính trị phồn hoa nhất toàn A quốc, chính xác như thế.

"Chị Ba, trước mặt là đường đi bộ, chị nếu là nhàn rỗi không có việc gì có thể đi dạo phố.. Phó quan Trương, ở phía trước thả Tam tiểu thư xuống."

Rất rõ ràng, hắn đây là muốn đuổi cô xuống.



Xe vào đầu đường đi bộ dừng lại.

Bùi Ngọc Hồ đâu chịu, ôm ngực kêu: "Ta không xuống, trừ phi em nói, Úy Ương kia đối với em rốt cuộc tính là cái gì?"

"Chị Ba, ngày đó trong điện thoại ta cùng chị đã nói. Chuyện của ta, không cần chị tới nhọc lòng."

Giữa mày hắn nhếch lên, biểu tình có vẻ cực kỳ không kiên nhẫn.

"Ta chính là không hiểu, em biết rõ với cô ấy không có khả năng, vì sao còn muốn đi trêu chọc? Hay là em cũng biến hư hỏng rồi, lưu lại là ý muốn chơi bời?"

Bùi Ngọc Hồ vẻ mặt buồn bực mà đánh giá hắn.

"Cho tới nay, ta tưởng rằng em lưu tâm là chí lớn thiên hạ, nếu như em muốn có được cái trong lòng em muốn có, nên tìm người vợ môn đăng hộ đối.

" Em Tư, em cần hiểu, anh cả thân thể ốm yếu, anh hai lại từ nhỏ hỏng đôi mắt, em hiện tại là người duy nhất có thể tiếp nhận gánh nặng của cha, một thân phận như thế bày ở đó, vợ em nhất thiết, hơn nữa chỉ có thể là một tiểu thư danh môn..

"Những tiểu gia bích ngọc, tương lai em có thể thu nuôi bên ngoài, trở thành phần tư tâm của em cũng không phải là không thể, nhưng khẳng định không vào được cửa.

" Tiền đề là, hiện tại em phải ổn định vợ tương lai của em trước, chỉ có chờ lúc em nắm quyền, em mới có thể muốn làm gì thì làm. "

Mộ Nhung Trưng nghe mà sắc mặt trầm càng thêm trầm:" Nói xong chưa, nói xong xuống xe. "



" Em lại chấp mê bất ngộ như thế, ta liền đem việc này nói cho mẹ. Mẹ có rất nhiều biện pháp khiến cô ấy biến mất. "

Bùi Ngọc Hồ lại thử uy hiếp.

Ai ngờ hắn lạnh lùng cười:" Được a, nhưng phàm là sau này chuyện Úy Ương đến Thụy Đô, ta liền đem phần này tính trên đầu chị, tới lúc đó, ta cũng có thể để tiểu quan quân của chị theo đó biến mất. "

Bùi Ngọc Hồ lại không có thay đổi sắc mặt, mà liếc hắn thật sâu:" Phản ứng kịch liệt như vậy? Em.. Em không phải là động tình thật đi! "

" Xuống xe. Lập tức. Ta không muốn lại nói lần thứ ba."

Thái độ của hắn dứt khoát như thế.

Bùi Ngọc Hồ không dám cùng hắn cứng đối cứng, hậm hực xuống xe.

Xe nhả ra một trận khói, biến mất trong dòng xe cộ.

Cô âm thầm thở ra một hơi, dậm dậm chân: Hoặc là, cô nên đi một chuyến gặp một chút cô bé kia-------em Tư này tính khí cực thối, từ nhỏ phàm là giống cái, trừ Bùi Kiều Liên, người khác, mặc kệ là người hay động vật, ít có thể tiếp cận hắn, Dương Thiên coi như một ngoại lệ.

Nhưng là, từ tình huống lúc nãy hắn đem túi tuyển người kia toàn bộ không nhận có thể thấy, Dương Thiên căn bản không phải người hắn trong lòng muốn chọn làm vợ.

Nhưng cố tình, Úy Ương kia phá vỡ tiền lệ của hắn, cư nhiên thu vào trong phòng, cái này làm cho cô không kinh hoàng kỳ quái cũng không được a!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play