"Cái gì? Thôi học?"

Úy Ương kinh ngạc.

Kiếp trước bị thôi học, kiếp này cũng là cái vận mệnh này?

"Đúng, em đã bị thôi học, ra ngoài, ra ngoài. Sao chổi.."

Cô giáo Chu cực kỳ không kiên nhẫn mà dùng thước dạy học chỉ vào ngực cô, từng bước từng bước một đem cô đẩy ra ngoài phòng học.

Ba chữ cuối cùng, cô ấy khẽ nghiến răng, ánh mắt toàn là phỉ nhổ, theo sát mà đóng sầm phòng học lại.

Ngoài cửa sổ, các bạn học nhô đầu ra, chỉ chỉ trỏ trỏ.

Úy Ương lẻ loi mà đứng ở đó, nghe thấy bọn họ châm chọc mỉa mai:

"Một đứa ngu ngốc, học hành cái gì?"

"Đúng, làm hại cô Chu mất giải thưởng.."

"Cô Chu còn mất cả cơ hội làm giáo viên cao cấp đâu.."

"Đáng đời bị ghét bỏ."

"Cô giáo, em có thể ra ngoài một chút không? Nha đầu này luôn là thay đổi thất thường, lúc trước nói: Không bao giờ đến học nữa, hiện tại lại chạy tới gây náo loạn.. Em nhất định khiến em ấy quay về tự kiểm điểm.."



Là Úy Lan đang nói, ôn ôn hòa hòa, ngọt ngọt giòn giòn, trong một mảng tạp nham có vẻ bắt mắt phá lệ.

Úy Ương bất giác cười nhạo, nha đầu thối này, rất thích ở trước mặt người khác giả vờ thục nữ, giả tiểu thư khuê các, mà trong mắt thầy cô bạn bè, cô ta cũng đích thực là một nữ học sinh ưu tú, người gặp người thích, cùng với cô hình thành so bì. Quan trọng là, cô ta đặc biệt thích ở trước mặt người khác biểu hiện tỷ muội tình thân.

Trong mắt tất cả mọi người: Úy Lan là một người chị ôn nhu thiện lương, luôn chăm sóc em gái; Mà Úy Ương là một em gái vụng về nhút nhát, luôn ở sau kéo chân chị lại.

"Đi đi!"

Cô giáo Chu đồng ý rồi.

Cô ấy muốn bắt đầu lên lớp rồi, không muốn một sao chổi hủy hoại một ngày tâm tình tốt.

"Vâng."

Úy Ương lười để ý người này, quay đầu hướng văn phòng đi tới, muốn đi hiểu rõ sự tình.

Phía sau, truyền tới tiếng kêu hận sắt không thành thép của Úy Lan: "Em ba, đứng lại, em trong chốc lát nói không muốn đi học nữa, muốn thôi học, lại chạy tới lớp, em đây là muốn làm mất hết mặt mũi của cha chị sao?"

Cô ta bước nhanh lên phía trước, một phen kéo tay cô lại, thấp giọng nói: "Em theo chị qua đây, chuyện này là Mộ Nhung Trưng làm, em phải khéo léo thông cảm.."

Mộ Nhung Trưng?

Bước chân của cô mới tạm dừng.

Úy Lan nhân cơ hội đem cô kéo qua, đến chỗ rừng trúc thơm không có người.



"Chị nói, là Mộ Nhung Trưng khiến đại bá phụ cho ta thôi học?"

Kiếp trước, tin tức này cũng là Úy Lan nói cho cô nghe, chỉ là địa điểm ở biệt thự, sau đó sự việc cũng được người đàn ông kia thừa nhận rồi.

Kiếp này, Úy Lan vẫn cứ nói câu này, chỉ là địa điểm biến thành rừng trúc thơm của trường học.

"Đúng, em tự mình nghĩ mà xem, tính huống hiện tại của em, nếu như lại chạy ra ngoài xuất đầu lộ diện, doanh trưởng Mộ nghĩ như thế nào?

" Lại nói, trong trường còn có Liễu Hãn Sanh, doanh trưởng Mộ là đàn ông, nào chịu được các người ở trong trường ra vào có đôi, cho nên liền khiến cha giúp em làm thủ tục thôi học, em muốn giận thì chỉ có thể giận doanh trưởng Mộ, hắn kia là thân phận gì, cha chị nào dám đắc tội hắn?

"Em nha, vẫn là ngoan ngoãn đợi ở nhà đi! Chỉ cần đem doanh trưởng Mộ hầu hạ tốt, nào còn cần học hành cái gì?

" Đừng náo loạn nữa, ngoan, về đi.."

Úy Lan ôn tồn mềm giọng mà châm ngòi.

Úy Ương thật ra rất muốn học, việc này cô ta biết, cướp đoạt quyền lợi học hành của cô, có thể khiến cô hận thấu Mộ Nhung Trưng, cho nên, cô với anh trai thương lượng cho cô nghỉ học.

Bọn họ nghĩ được hai cái hiệu quả như này:

Một, ly gián, khiến Mộ Nhung Trưng ghét bỏ Úy Ương sớm một chút.

Hai, Úy Ương một khi bị ghét bỉ, bọn họ liền đem cô gả cho Diêu gia.

Như thế một mũi tên trúng hai đích, cớ sao không làm?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play