10 giờ về đến biệt thự, Úy Ương đầu tiên đem mẹ kéo lên tầng hai, lầu
Tây vẫn còn phòng trống, cô muốn để mẹ ở. Không gian phòng này chỉ có
những đồ gia dụng đơn giản, giường thì có, bất quá vẫn còn chưa lắp.
Đang lúc hai người đang vụng về ghép lại, Mộ Nhung Trưng đi vào, mắt
nhìn thấy hai người họ đang cố gắng hết sức, liền cởi quân trang sắn tay áo nói: "Tránh ra.."
Úy Ương nhìn thấy hắn, biểu tình đều là đạm mạc.
"Em có thể."
Cô thích tay làm hàm nhai, đây không phải chuyện gì khó.
"Nha nha nha, anh làm cái gì?"
Bị xách từ đằng sau, hai chân đột nhiên lơ lửng------Người đàn ông nào đó nhẹ nhàng đổi vị trí của cô.
"Cái nhà này, ai làm chủ?"
Úy Ương nhíu mày nhìn chằm chằm.
Người này một khi tức giận, cô chỉ có thể chân chó chạy theo cười, tay
nhỏ chỉ một chút, "Anh, đương nhiên là anh, anh là đàn ông, lại là chủ
nhà." Trong lòng cười lạnh, "Mộ Nhung Trưng, một ngày nào đó, ta muốn
xoay người làm chủ, càng muốn khiến ngươi nhìn sắc mặt của ta.."
Nhưng trước tiên, ân, cô chấp nhận, dỗ hắn là tất nhiên, lại còn cần phải cười đến ngọt ngào.
"Nếu ta làm chủ, sau này không được phép chống đối ta."
Hắn duỗi tay gõ vào trán cô.
Úy Ương vội vàng che trán, nói: "Tứ thiếu, anh đều nói em rất ngốc, còn
gõ, sẽ càng ngày càng ngốc. Anh không ghét bỏ em, em còn tự thấy ghét bỏ mình đi.."
Môi hắn khẽ cong, một bên lắp ráp, một bên nói: "Ngốc chút tốt, ngốc
chút liền sẽ ngoan một chút, trong lòng sẽ không giả vờ tính toán nhiều
như vậy."
Úy Ương âm thầm cả kinh, cười có chút cứng nhắc, lẩm bẩm nói: "Ta có thể tính toán cái gì?"
Trả lời cô là một ánh mắt thật sâu, hại cô không dám đối diện.
Trình Ân ở bên cạnh, nhìn đôi vợ chồng nhỏ thả thính, bất giác cười nhẹ, trong lòng rất vui mừng.
Mộ Nhung Trưng sức khỏe như trâu, hai ba nhát liền đem giường lắp ghép xong.
Áo sơ mi trắng, quân trang xanh thẫm, chẳng sợ cách một lớp áo, cô đều
có thể cảm nhận được cơ bắp cuồn cuộn của hắn bùng phát năng lượng.
Đây đích thực là người đàn ông vô cùng đẹp, nếu như tinh tế quan sát sẽ
phát hiện, hắn giơ tay nhấm chân đều rất đẹp mắt, chẳng sợ chỉ đơn giản
là lắp một cái giường, chính là, hắn làm một mạch lưu loát đâu vào đấy,
động tác quá đẹp trai rồi..
Cô cô cô.. Cô cư nhiên nhìn ngây ngốc?
Kiếp trước, cô chưa từng cảm thấy hắn đẹp trai, nhớ kỹ đều là biểu cảm
hay dữ tợn, hoặc khủng bố, hoặc lạnh nhạt, hoặc tàn nhẫn của hắn, hình
ảnh thanh nhàn ở nhà như thế, vẫn thật là chưa từng nhìn thấy.
Đây với Mộ Nhung Trưng mà cô quen biết rất khác nhau.
"Ngắm ta đủ chưa thế?"
Hắn đột nhiên quay đầu.
Cô cười gượng, trên mặt không tự nhiên nóng lên, dứt khoát lần nữa nói:
"Không có biện pháp, Mộ Tứ thiếu quá đẹp trai, lúc trước sao không nhìn
ra nhỉ?"
Lại đổi lại cái liếc sâu kín, ánh mắt kia cô đọc không hiểu.
Ngay sau đó, hắn quay đầu nhìn về phía Trình Ân đang che miệng cười,
nói: "Mẹ, đồ dùng trên giường cần gì Người hỏi mẹ Dương, còn lại Người
tự mình xử lý một chút. Cô gái nhỏ, em cùng ta qua đây.."
Ai, người này, thực là thích đặt biệt hiệu cho cô rồi: Vật nhỏ, cô gái
nhỏ, bé ngoan.. Hơn nữa, mỗi một cái đều mang theo nhũ danh từ "nhỏ".
Tuy rằng, cô rất nhỏ, không những tuổi nhỏ, vóc dáng cũng xinh xắn lanh
lợi, đứng bên cạnh cái người cao lớn như hắn, liền giống như một nha đầu chưa lớn------Ách, cô vốn dĩ chính là nha đầu chưa lớn, dáng người bằng phẳng, còn chưa bắt đầu phát dục đi..
Thật không hiểu tên gia hỏa này cần một đứa trẻ làm gì?
Chẳng lẽ, hắn có sở thích ấu dâm?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT