"Ngươi hôm qua ở biệt thự Mộ làm cái loại chuyện xấu hổ kia, ngươi vẫn là có lý có phải không?"

Úy lão thái thái kết hôn sớm, dưỡng sinh cũng sớm, mấy năm nay sống trong nhung lụa quen rồi, thật khỏe khoắn, mắng người cực kỳ lợi hại, âm thanh vang vọng có thể tung nóc nhà.

Úy Ương nhất thời nghèo từ.

Kiếp trước, cô ngu xuẩn, cho nên tự ăn quả đắng.

Cũng may đời này, cô không có cùng Mộ Nhung Trưng náo loạn, cho nên..

"Ta không có làm chuyện gì có lỗi với lương tâm."

Cô dừng một lúc liền lớn tiếng nói lại.

Trong phòng này, ngoài ra còn có hai người nữa.

Một là đại bá mẫu của Úy Ương tên Đặng Ngọc, đang thưởng thức một màn bà đánh con dâu thứ; Một người khác là người bên cạnh lão thái thái, tên gọi Quế cô cô, cũng đang thờ ơ lạnh nhạt.

Đặng Ngọc với Trình Ân không tốt.



Từng ấy năm tới nay, Đặng Ngọc luôn muốn đem Trình Ân đuổi ra ngoài-------Như vậy, sản nghiệp nhà họ Úy đều thuộc về bà ta, cái viện phía Tây kia, nếu có thể cho thuê, một năm cũng có thể thu không ít tiền, mặt khác, hôn sự của Úy Ương cũng không tới phiên Trình Ân tới vung tay múa chân, hoàn toàn có thể từ bà ta người bá mẫu cả này tới quyết định.

Tất cả là vì người phụ nữ này làm vướng bận, thế cho nên hại bà ta mất trắng phần sính lễ hậu hĩnh của Diêu Ký, việc này bà ta càng nghĩ càng thiệt thòi.

Hôm nay, bà ta sớm đã cho người đi biệt thự Mộ nghe ngóng, có được tin tức, nói tối qua tân nương đã chạy ra ngoài. Bà ta quay về liền nói cho lão thái thái, ngóng bà đem Trình Ân đánh chết thì càng tốt.

Bà ta nén nghĩ: Nếu như Mộ Nhung Trưng bởi vì chuyện này đến tìm Úy gia gây chuyện, bọn họ làm như thế, cũng coi như trước tiên cho hắn bớt giận, dù gì trước kia là Trình Ân một miệng đồng ý hôn sự này, xảy ra chuyện, làm gia trưởng nên chịu trách nhiệm.

Ai ngờ được lúc này, Úy Ương đột nhiên chạy về.

Đặng Ngọc đầu tiên là ngẩn người, sau khi cân nhắc một chút đặt chén chà xuống đi tới, nắm lấy tóc của Úy Ương, kéo cái khăn lụa trên cổ cô xuống------------- Loại trời này, quấn khăn lụa, khẳng định có điều mờ ám.

"Bà làm cái gì?"

Úy Ương cả kinh, bực bội muốn đem khăn lụa cướp về.

Đặng Ngọc không đáp ứng, duỗi ta chặt chẽ chế ngụ cổ cô, nhìn một cái, xác định đây là dấu hôn.

Theo như lễ tiết hôn nhân của thành phố Ôn, cùng ngày kết hôn, bày yến tiệc, đèn sáng đón dâu; Ngày kết hôn thứ hai quỳ bái cha mẹ chồng, bái tế đường, mới xem như thân phận chính thức; Ngày kết hôn thứ ba, tân nương tử về nhà mẹ đẻ, quỳ bái cha mẹ bên nữ. Ba đạo quy tắc này, thiếu một cũng khiến người ta chê cười.



Thông thường mà nói, ngay hôm sau về nhà mẹ đẻ, hơn phân nửa là từ hôn.

Giờ phút này, Úy Ương xuất hiện tại Úy gia, chỉ có một loại khả năng.

Vừa ra kết luận, bà ta lập tức xùy cười, "Ta liền biết ngay Mộ Nhung Trưng chỉ là tìm cớ, muốn đem nữ nhi Úy gia chúng ta đem ra chơi đùa mà thôi. Nhìn mà xem, đây mới có một buổi tối, liền chơi chán rồi, trực tiếp trả hàng rồi.."

Tùy tiện nói ra một câu ghét bỏ nồng đậm.

"Thứ muội, ta thật không hiểu nổi, hôm qua em sao lại đồng ý để hắn đem tam nha đầu đi chứ?

" Tuy nói là kết thông gia, nhưng em tự mình tính xem, con gái nhà ai gả đi mà không giăng đèn kết hoa, không làm tiệc rượu?

"Giống như mua bán người vậy, lặng lẽ đem người kéo đi liền tính là kết hôn?

" Đây tính là kết hôn cái gì?

"Con trai Diêu Kỳ tuy rằng cơ thể không tốt, nhưng là tam nha đầu nếu có thể gả qua, đó là danh chính ngôn thuận làm đại thiếu phu nhân, em a, đây là chiều hư tam nha đầu..

" Nhìn mà xem a, hiện tại thành tàn hoa bại liễu rồi, cả đời nó cũng coi như bị em hủy hoại triệt để rồi.."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play