Quyền Trân nghe có chút mơ hồ: Lời này là có ý gì thế? Hà Hoan với Úy Ương là bạn học nhiều năm như thế, chính là vì vu oan? Đây là cái logic gì?

Hà Hoan bên cạnh sắc mặt đã trắng bệch, rất lâu sau thình lình quỳ xuống mặt đất, quỳ tiến lên, ôm chặt hai chân Úy Ương, vẻ mặt đau khổ mà kêu lên: "Úy Ương, mình biết mình không nên tính kế cậu, cậu là một người bạn tốt đáng để thân thiết, nhưng mình không còn cách nào khác, thật sự không còn cách!"

Âm thanh tuyệt vọng như vậy.

Biểu tình này, ngữ khí này, cũng không giống giả vờ.

"Nhìn dáng vẻ cậu cũng là bị ép buộc. Được, vậy nói nghe xem, rốt cuộc ôm nỗi khổ lớn bao nhiêu, cậu mới muốn hãm hại mình như thế?"

Gỡ bỏ tay của cô ta, Úy Ương không còn muốn cùng người này có nửa phần thân thiết nữa.

Đã từng, cô là một người tốt, yếu đuối dễ ức hiếp; bây giờ, tim cô như sắt đá, ngươi đối với ta tốt, ta đối đãi ngươi tốt gấp bội, ngươi đối với ta không tốt, ta có thù tất báo.

Úy Ương ngồi bên cạnh bàn đá, Hà Hoan quỳ đó, loại cảm giác này, càng giống như là cô đang ức hiếp người.

"Đứng dậy nói chuyện."

Cảnh tượng như này, nếu rơi vào trong mắt người khác, có thể cô liền trở thành đại ác nhân ức hiếp bạn học - Loại tội danh này, cô không muốn gánh, tuy nhiên dù cho cô ta quỳ cũng là đáng đời.

"Mình quỳ được."

Hà Hoan thấp giọng nói.

"Đừng, mình nhận không nổi."

Đừng thấy bộ dáng Úy Ương bình thường rất dễ nói chuyện, một khi phản bội rồi, dáng vẻ ánh mắt lạnh lùng kia, khiến người không dám nhìn tiếp.

Hà Hoan nhìn mà trong lòng run sợ, bò dậy, cả người co quắp ngồi đối diện cô và Quyền Trân.

Đối mặt với ánh mắt các cô ép tới sáng quắc, hai tay cô ta không ngừng xoa nắn, niết đến gân xanh cũng sắp nổi lên rồi, rất lâu sau mới nói tới:

"Úy Ương, xin lỗi, mình biết, cậu đối với mình tốt như thế, mình không nên làm chuyện phản bội sau lưng bạn."

"Từ trước tới nay, vì nguyên nhân hoàn cảnh gia đình, mình cũng không kết bạn gì, người biết hoàn cảnh gia đình mình, đại đa số đều ghét bỏ mình. Không dễ dàng gì mới gặp được cậu với Quyền Trân, mình vốn quý trọng lắm, nhưng mình lại không thể không làm chuyện có lỗi với cậu."

"Úy Ương, xin cậu nhất định nhất định phải tin mình, mình không cố ý làm hại bạn, nhưng nếu mình không làm như thế, mẹ mình sẽ bị cha mình đánh chết, cha mình cũng sẽ bị đe dọa đến tính mạng."

"Vì bảo vệ tính mạng cha mẹ mình, mình chỉ có thể khuất phục họ, chỉ có thể nghe mệnh lệnh của họ mà làm. Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi.."



Lúc nói chuyện, cô ta đột nhiên lại quỳ xuống mặt đất, "Úy Ương, mình biết bạn là người tốt, có tấm lòng đồng tình nhất, mình cầu xin cậu, mình cầu xin cậu, xin cậu giúp mình với.."

"Xin mình cái gì?"

Úy Ương lạnh nhạt hỏi.

Lấy kinh nghiệm nhìn người của cô mà xét, cô ta xin khẳng định không phải chuyện tốt gì.

Hà Hoan âm thầm cắn môi, quả nhiên liền nhả ra một câu khiến người chửi thề: "Xin cậu thừa nhận với nhà trường, phần đáp án kia chính là cậu từ chỗ thầy Nghiêm lấy được có được hay không?"

Thời khắc này, Quyền Trân gần như cho rằng bản thân đây là nghe nhầm, hai mắt liền trợn tròn.

"Cậu nói cái gì? Nói lại lần nữa."

Cô ấy kêu lên.

Úy Ương ngửa mặt lên trời thở hắt ra, nhịn cái xúc động chửi người, "A Trân, cậu không nghe nhầm, bạn học Hà Hoan của chúng ta, vừa nãy xin mình một chuyện - vô - liêm - sỉ mà là một con người sẽ không xin."

Ba từ cuối, cô nói rất vang vọng.

Biểu tình gương mặt của Hà Hoan rất đặc sắc, một trận xanh một trận trắng, khó coi đến mức cực hạn.

"Hà.. Hoan, cậu rốt cuộc có điểm dừng không hả.."

Tức đến mức suýt chút nữa hít thở không thông, Quyền Trân quát lên một câu.

Người này vô sỉ đến mức đã không còn điểm dừng rồi.

"Đúng, mình biết mình vô sỉ, nhưng mình không còn lựa chọn, Úy Ương, mình cầu xin cậu, nếu cậu tiếp tục ở lại đệ nhất cao, mình sẽ biến thành côi nhi, còn bị đưa đi gán nợ.. Cầu xin cậu, cầu xin cậu.."

Nói đến cuối cùng, Hà Hoan thê thảm mà khóc lóc, nặng nề dập đầu xuống đất, một bộ nếu cậu không đồng ý, mình sẽ dập đầu đến chết trước mặt cậu không bằng.

Tô Triết nhìn nhiều việc lớn trên đời, nhân tính như thế nào mà chưa từng thấy qua, nhưng hôm nay thấy một màn này, vẫn nhịn không được mà xem thường: Rất muốn đem cái tiện nhân không biết xấu hổ này ném xuống sông Bảo Thành, dìm chết, mắt không thấy tâm không phiền, tai không nghe giận không ngã.

Quyền Trân tức đến trực tiếp mắng, "Từng thấy người vô sỉ, nhưng chưa từng thấy người vô sỉ hơn cô. Lần này, cô hại Úy Ương thiếu chút nữa thân bại danh liệt không nói, bây giờ, lại còn chết không hối cải, Hà Hoan, cô rốt cuộc có biết xấu hổ hay không?"

Hà Hoan trầm thấp cười thảm, ngẩng đầu nên, cái trán trắng muốt toàn là máu, uốn lượn chảy xuống, cả mặt có vẻ dữ tợn vô cùng, phần máu đầm đìa kia nhìn mà khiến người khiếp hồn khiếp vía:

"Đúng, mình đúng thật là không biết xấu hổ, nhưng so với mặt mũi, mạng càng quan trọng hơn, cậu có biết không?"



"Cậu từng thấy mẹ bị đánh đến người đầy thương tích, cậu không cứu được chưa?

" Cậu từng thấy người cha hỗn đản bị chặt đứt một ngón tay kêu thảm thiết, cậu không được không? "

" Cậu từng nhìn thấy người đang sống sờ sờ, bị bắn một nhát đầu nứt toác ra chưa?

"Cậu từng thấy cô gái tươi đẹp như hoa bị mấy người cường bạo chưa?"

"Mình thấy rồi, mình cái gì cũng nhìn thấy rồi..

" Đó là ngày tháng đau khổ mà mình từng trải qua..

"Là ác mộng cả đời này mình cũng không muốn đối mặt."

"Mình thề, đó tuyệt đối không phải là một người bình thường có thể chịu đựng được."

Úy Ương, mình biết mình vô liêm sỉ, nhưng tất cả chuyện mình làm chỉ là vì để bản thân có thể sống tiếp.

"Muốn sống là một loại bản năng, mình chỉ là muốn sống tiếp, không bị bọn họ giày xéo khi còn đang sống sờ sờ.."

Từng câu từng chữ khàn cả giọng, cô ta dùng âm thanh lớn nhất ở cổ họng nói ra khuất nhục mà bản thân từng trải qua, sắc mặt tái nhợt phía dưới ẩn chứa sợ hãi đối với chuyện này, ánh mắt kinh hồn hoảng loạn bởi vì những chuyện ám ảnh trong hồi ức lật ra, một lần nữa không tiếng động mà dọa tới cô ta.

Những chuyện này, cô ta chưa từng nói ra với bất kỳ ai, nhưng hôm nay, cô ta nhất định phải nói.

Đúng, cô ta nhất định khiến bọn họ hiểu hoàn cảnh của cô ta, cô ta là bất đắc dĩ, cùng với sợ hãi sâu thẳm trong lòng cô ta.

Đúng thế, cô ta phải có được đồng tình, tuy nhiên, hành vi của cô ta, căn bản không thể được đồng tình, nhưng cô ta nhất định phải làm thế, chỉ có như thế, cô ta mới có một tia cơ hội.

Úy Ương lúc trước là một người có tính cảm thông rất dễ dàng bị cảm hóa, hiện tại ấy à, luôn máu lạnh.

Muốn khiến cô đồng tình với một người hãm hại bản thân, trừ phi ông trời đổ mưa máu.

Tuy rằng, Hà Hoan nói rất kích động tình cảm, nhưng, biểu hiện của cô thật thờ ơ, lúc nghe, nội tâm dù thực khiếp sợ nhưng cô không lộ ra, trong đầu chỉ nghĩ một câu: Người đáng hận, tất có chỗ đáng thương.

Dù cô ta có rất nhiều chỗ khó xử, nhưng cái này không đại biểu cô ta có thể vì thế đi làm hại người khác.

"Cho nên, có người mua chuộc cậu, bảo đảm người cha hỗn đản kia của cậu, cũng bảo đảm người mẹ yếu đuối kia của cậu, chỉ vì ẩn nấp bên cạnh mình, cả ngày trông coi mình có phải không? Mấy năm nay, bức thư nặc danh âm thầm xuất hiện trong cặp sách của mình, toàn là cậu để, nhất cử nhất động của mình trong trường, cũng là cậu báo cáo cho kẻ kia đúng chứ?

Tiếng nói bác bỏ của Úy Ương, lại khiến Hà Hoan ngẩn người, trên mặt lộ ra sắc thái giật mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play