Một màn trò khôi hài cứ như vậy hạ màn, các thầy cô rời đi.
Đã
gần trưa, buổi chiều lại được nghỉ, có thể không cần đến trường, nhưng
cặp sách của cô vẫn ở đó, nghĩ ra cặp sách của Quyền Trân cũng chưa lấy
về, cho nên vẫn là phải quay lại một chuyến.
Um, nên đi ăn cơm
chưa rồi, gọi Quyền Trân cùng đi, sau đó đi bệnh viện xem tình huống của thầy Nghiêm, liên quan đến chuyện hắn nhận chỉ thị của ai, cô muốn điều tra rõ ràng.
Chủ nhiệm Hà nói, đợi một chút bọn họ cũng đi bệnh
viện, chuyện này, tới lúc đó lại xem tình hình cần tiếp tục tra hỏi hay
không.
Lúc này, Úy Ương ngồi trên ghế đá trong viên, thầm đem
toàn bộ sự việc ngẫm lại, tiếp theo nên làm gì, trong lòng đã có tính
toán.
"Úy Ương, Hà Hoan chạy rồi.. Nha đầu thối đó, cư nhiên xấu xa như thế, quay về tóm được nó, nhất định không bỏ qua.."
Quyền Trân từ bên ngoài đi một vòng, xác định Hà Hoan chạy rồi, liền chạy trở lại, nhìn thấy Úy Ương đang ngây ngốc, ngữ khí căm giận bất bình.
Bọn họ coi cô ta như bạn bè, cô ta lại chạy tới vu oan hãm hại, thật là khinh người quá đáng.
Úy Ương ngẩng đầu nhìn một cái, đứng dậy tiến lên phía trước, ôm chặt cô ấy, tự đáy lòng nói một câu. "Cảm ơn."
Kết bạn sơ qua với hai người, một người vắt óc tìm kế muốn tổn thương cô, một người tận tâm tận lực bảo vệ cô.
Lòng người a, thật quá không lường được.
Vốn dĩ, cô cho rằng Hà Hoan cũng là một người bạn đáng để kết giao, kết
quả, thật là thất vọng lớn, dù có kinh nghiệm nhìn người ba mươi năm của kiếp trước, nhưng rốt cuộc vẫn là nhìn không thấu lòng người, từ đây có thể thấy, nhân tính phức tạp.
Quyển Trân cười cười, vỗ vỗ vai
của cô, bị cô ôm có chút ngượng ngùng, nói: "Chúng ta là bạn bè, mình
giúp bạn, đó là nhất định rồi. Đáng hận là Hà Hoan, cư nhiên hãm hại bạn bè như vậy."
Đích thực đáng hận.
"Đúng a, không nghĩ tới cô ta sẽ cắn ngược lại một cái."
Cô khẽ than một tiếng.
Quyền Trân rầu rĩ, "Ài, cậu nói, bọn họ rốt cuộc vì cái gì liên thủ hãm hại cậu thế?"
Úy Ương trời sinh tính thuần lương, căn bản không chủ động trở mặt với ai, cô nghĩ không ra lý do bọn họ tới hãm hại cô.
"Cái này cũng là chuyện mình muốn làm cho rõ."
Ánh mắt Úy Ương sâu xa.
Lần này cũng không phải là tạo một cái bẫy nhỏ nữa, nhiều người tham gia như vậy, tuyệt đối là một cái kết cấu lớn.
Đang cân nhắc..
"Úy Ương, nha đầu chết tiệt kia, ngươi cút ra đây.."
Đặng Ngọc sau khi tiễn các thầy cô về, lẩm bẩm xông vào, trên mặt đằng đằng phẫn nộ, rất dọa người.
Úy Ương quay đầu, lạnh lùng nhìn qua, thấy bà ta đem them Quế cô cô xông
vào, sau lưng còn có Úy Lan theo sau - Cô ta là tan học trở về.
"Con nha đầu chết tiệt này, dám ở trường học làm xấu mặt chị mày, khiến nó
đi cọ nhà vệ sinh, ngươi cái thứ nuôi phí công vô ích.."
Đặng
Ngọc chỉ vào trán cô mắng to, hình tượng ung dung cao quý, thời khắc này bị điên đảo, hoàn toàn không để ý có người ngoài đang ở đây.
Úy Lan vẻ mặt nghẹn khuất, bây giờ vì có mẹ chống lưng, liền tỏ vẻ kiêu căng ngạo mạn.
Úy Ương nhàn nhạt thoáng nhìn qua, "Cái này gọi là có cược có thua. Đặng
Ngọc, con gái bác thua, vậy chị ta phải chấp nhận cái giá của thua
cuộc.."
"Sao chị lại thua? Thành tích kia của em căn bản chính là gian lận mà có."
Úy Lan chỉ vào cô căm hận mà kêu lên, ngữ khí đã nhận định lần này cô thi
là gian lận rồi - Người a, nói bậy một khi nói nhiều rồi, liền sẽ coi
lời nói bậy của bản thân thành sự thật khách quan, thật là quá đáng
buồn.
"Có phải gian lận mà có hay không, thi lại lần nữa không
phải là biết sao? Úy Lan, bình thường thấy cô ở trong trường dáng vẻ
ngọc nữ, hóa ra trong lòng thế mà là đạo đức giả.. Thua rồi lại mách với người lớn, mất mặt.."
Quyền Trân vô cùng khinh thường nha đầu thối này trước mặt một mặt sau lưng một mặt khác.
"Hừ, ta mới không tin nó có thể thi tốt như thế. Thành tích khẳng định có
vấn đề. Nhân phẩm của ngươi càng có vấn đề, nếu không sao có người liên
thủ vu oan ngươi. Úy Ương, chân tướng nhất định chính là ngươi gian
lận."
"Trong đám người liên thủ lại có phần các người đi.. Nếu không trong nhà cháu sao lại quét dọn sạch sẽ tươm tất như thế."
Úy Ương nói chắc như đinh đóng cột, thấy ánh mắt Úy Lan rụt một chút, đây là có tật giật mình mà.
Cô bất giác cười lạnh một cái, "Quay về phiền chị đi nói với cái kẻ kia,
ta sẽ bắt được hắn, bất luận hắn ngụy trang thiện lương bao nhiêu, ta
nhất định sẽ khiến cái mặt xấu xí kia của hắn phơi bày khắp thiên hạ."
Đi đóng cửa lại, chuẩn bị rời đi, không tính ở lại chỗ này nói linh tinh với bọn họ.
"Tiện nha đầu, ngươi thật đúng là lá gan càng ngày càng lớn rồi, A Quế, nhân
lúc nó bây giờ không có người chống đỡ, đánh chết cho ta.."
Đặng Ngọc giận dữ, hạ lệnh chết chóc, trên môi màu son bị chà nhợt nhạt nhếch lên một nụ cười vặn vẹo.
"Vâng."
Quế cô cô béo múp xắn tay áo, mang theo roi tiến lên, bạch bạch, ở trên nền đá xanh quất hai cái trước, sau đó liền quất một roi về hướng cô.
Quyền Trân trợn mắt, trời ạ, vợ cục trưởng Úy, sao ngang ngược không nói đạo
lý như vậy a, hoàn cảnh sống của Úy Ương so với cô còn kém hơn, đây quả
thực chính là địa ngục trần gian a..
"Này này này, các người làm gì, sao có thể tùy ý đánh người a!"
Cô nhào vào chắn đỡ.
Mắt thấy cái roi kia sắp quất trên người cô rồi.
Xong rồi, lần này phải bong da tróc thịt rồi.
Trong lòng đang nhắc nhở, ngay sau đó, một bóng người xoẹt qua, người kêu thảm thiết cư nhiên là người phụ nữ béo kia.
Một người đàn ông tuấn tú cao lớn như cây tùng, đột nhiên từ trên trời rơi
xuống, một phát tóm sợi roi kia, nhẹ nhàng như vậy liền khiến đối phương ngã như một con chó ăn c**.
"Ai nha, mẹ ơi.."
Quế cô cô kêu thê thảm, ngã đến chật vật không thể tả.
"Úy thái thái, lá gan của Ngài lớn quá rồi, cục trưởng Úy cái vị trí cục trưởng này là ngồi đến chán rồi, muốn đổi?"
Người đàn ông nhàn nhạt liếc một cái, một roi đánh vỡ bậc thang đá trước mặt
Đặng Ngọc, dọa hai mẹ con kia thét đến chói tai, sắc mặt tái bợt.
Quyền Trân buông Úy Ương ra, chỉ cảm thấy tiếng nói của người đàn ông kia rất có từ tính, nói một câu có khí thế thật.
Cô chớp chớp mắt, quay đầu lại..
Ai nha, một gương mặt đàn ông nghiêm nghị rắn rỏi, cả người áo đen quần
đen, toàn thân toát ra một cỗ lực lượng như núi, ngũ quan đoan chính,
ánh mắt sáng quắc, mặt góc cạnh cương ngạnh, một người đàn ông uy vũ
không hơn không kém, cô lọt vào mắt, bất giác đột nhiên rung động.
Khi nhìn tên tiểu tử Tư Tiểu Bắc kiểu tuấn tú khiến tinh thần người ta thêm căm phẫn, cô không có suy nghĩ gì, nhìn thấy kiểu đàn ông ngầu này, lại mặt đỏ tận mang tai, tim đập nhanh, cái này quá quỷ dị.
"Còn không mau cút."
Hắn lại quát một tiếng.
Ba người này bực nhưng không dám nói, hậm hực chạy đi.
Trước khi đi, Úy Lan liếc xéo Úy Ương một cái, tràn ngập thù hận - rãnh núi
giữa bọn họ, coi như càng ngày càng lớn, nhưng, chẳng sao cả. Quan hệ
giữa cô và Úy gia, cũng không còn đường hòa hoãn nữa.
"Tiểu Ương, Tứ thiếu vừa nãy truyền tin tức tới, hắn đem người đi làm nhiệm vụ rồi, phải rời đi một thời gian, đi rất gấp, cho nên không thể nói với cô một tiếng, chỉ cho người mang tới một phong thư."
Người kia quay đầu lại, chính là Tô Triết, tiện tay liền đem tờ tin khẩn đưa tới.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT