Lúc đi xuống tầng lần nữa, sắc trời bên ngoài đã đen lắm rồi, Úy Ương
xoa xoa cánh môi bị hôn đến đau, ít thuốc bôi lên kia đã bị cái người
không biết xấu hổ nào đó ăn sạch sẽ rồi, sau đó, hắn vốn muốn lại bôi
cho cô một chút, nhưng nghĩ tới sắp ăn cơm rồi, liền từ bỏ.
Nghĩ
trước kia, cô ghét bị hôn cỡ nào chứ, bây giờ lại cảm thấy tư vị sau khi hôn cũng không tồi, tâm tình cũng rất tốt - Um, tuy hắn nhiệt tình rất
bá đạo, nhưng nói tóm lại, Mộ Nhung Trưng của bây giờ, thật sự thật sự
rất dễ nói chuyện, loại hành vi mãnh liệt dã man nhất định phải đạt được như mong muốn cũng không biểu hiện ra ngoài nữa.
Hiểu được phải lo lắng chăm sóc cảm nhận của cô, đại khái là chỗ khác biệt lớn nhất của hắn từ kiếp trước tới hôm nay.
Đúng vậy, tài hoa của hắn, tính cách của hắn lại biến hóa càng ngày càng tốt, đã khiến cô động lòng rồi.
Sau khi rung động, thời gian ở riêng với hắn trở thành một loại hưởng thụ, mà không phải là sống để chịu tội.
"Ăn cơm thôi, ăn cơm thôi.. Đã quá giờ ăn cơm rồi, nhanh, mau tới ăn đi thôi.."
Món ăn đã làm xong, Trình Ân ngồi ở dưới lầu, nhìn ra ngoài cửa sổ, cũng
không biết đang nghĩ cái gì, nhìn thấy bọn họ xuống lầu, vội tiếp đón,
mang theo nụ cười, ôn hòa, nhìn thấy Úy Ương rất ngượng ngùng.
"Cũng không phải, hai đứa thật ân ái quá, vừa đi lên liền không chịu đi xuống."
Mẹ Dương bên cạnh xì cười đến ái muội.
Úy Ương sắc mặt đỏ bừng, nghĩ tới bọn họ vừa về liền đi lên tầng, bị bọn
họ hiểu lầm rồi - Hai người phụ nữ trung tuổi này chắc chắn là cho rằng
bọn họ điên loan đảo phượng, hết sức cá nước thân mật đi!
Um, trên thực tế bọn họ đích thực lăn lộn trên giường, chỉ là đến giữa không tiếp tục nữa.
Cô đột nhiên nghĩ, nếu làm thật, bây giờ cô đang lo lắng vấn đề mang thai rồi.
16 tuổi còn đang học, không nên sớm đi vào loại chuyện hệ trọng trong đời
này, dù sao tâm tính vẫn chưa có hoàn toàn trưởng thành.
Ách, cô nghĩ đi đâu thế?
Không nghĩ cái này nữa, không nghĩ nữa.
*
Sau khi ăn cơm xong, hai người đầu tiên là ngồi xích đu trong khuôn viên
một lúc - Hắn ôm cô vào lòng, cùng nhau ngắm sao một lúc, không nói gì
cả, sau đó quay về phòng.
Từ đầu đến cuối, hắn dắt tay cô.
Yêu đương như thế nào, cô không rõ lắm, nhưng, cô cảm thấy thời khắc này,
trạng thái của bọn họ khiến cô rất có cảm giác cô gái nhỏ được chiều,
bảo vệ, yêu thương - Linh hồn của ba mươi tuổi, tâm tình của nữ sinh nhỏ mới nếm thử tình yêu - ngọt ngào, bay bổng.
Loại tư vị này đang nói với cô:
Tình yêu tới rồi!
Cô cản không được!
Vậy chỉ có thể nhận mệnh thôi.
Ngẫu nhiên, cô ngẩng đầu trộm nhìn hắn, mặt nghiêng lạnh lùng, lộ ra nhu
tình loáng thoáng, khiến người ta cảm thấy rất là thích - Đây là một
người đàn ông không quá biết biểu đạt tình cảm, bởi vì sắc mặt quá lạnh
lùng cứng nhắc, mà khiến người cảm thấy hắn là một người đáng sợ, nhưng
hiện tại, cô dần dần hiểu hắn rồi: Sự ôn nhu của hắn vẫn luôn ẩn sâu
trong mơ hồ mới có thể nhanh biến đổi mặt mày như thế.
Ngẫu nhiên biểu tình giãn ra, chính là hắn biểu hiện tâm tình vui vẻ; Nụ cười ngẫu nhiên, lại là hắn yêu thích ngưng tụ ra ngoài ánh sáng lộng lẫy - Đó là cảm xúc lộ ra bên ngoài rất khó có được.
Cô rất hiếu kỳ, là hoàn cảnh sống như thế nào, tạo thành tính cách lãnh khốc của hắn?
Chuyện này, sau này, cô sẽ từ từ tìm hiểu rõ ràng.
Trong phòng ngủ, Úy Ương bày sách đầy bàn trà, Mộ Nhung Trưng ngồi xuống, lật lật sách của cô, nhìn thấy có sách cũ lớp 11 lớp 12, rất ngạc nhiên,
hỏi: "Sao lại có sách lớp 11 12 thế?"
Liền biết hắn sẽ hỏi.
Úy Ương hơi mỉm cười, cầm một cuốn trong đó, nói: "Em muốn tự học, sau đó
tham gia kỳ thi nhảy lớp học đại học. Liền đi tiệm bán sách cũ chọn một
chút, tiếp theo trong khoảng thời gian này, em sẽ tận lực nhanh nhất đem mấy cái này, còn có cái kia từ từ tiêu hóa hết.. Sao, anh có phải thấy
có được một người bạn gái chí hướng rộng lớn như thế cảm thấy kiêu ngạo
không?"
Mộ Nhung Trưng nghe vậy, không khỏi nhìn cô gái nhỏ này
thật sâu, thầm than, cô gái nhà hắn này ấy à, căn bản không thể dùng lẽ
thường mà tới đánh giá được, cái này mới có thời gian mấy tháng, mỗi lần gặp mặt, cô đều sẽ có cử chỉ kinh người.
"Em tiêu hóa được hết không?"
Nhiều sách như thế, trong thời gian hơn hai tháng có thể học hết?
Quá khó đi!
Người bình thường khẳng định không làm được.
Hắn khó tránh hoài nghi.
"Được!" Cô cười khẽ, gương mặt xinh đẹp, "Anh là người xuất chúng trong quân
khu, sau này em cũng muốn làm người xuất chúng, nếu không sao có thể
tương xứng với anh?"
Ngữ khí trâu bò dỗ dành.
Mộ Nhung
Trưng nghe cô nói cô làm như vậy là muốn xứng với hắn, biểu tình không
khỏi ôn nhu, trong lòng vui mừng cực kỳ - Loại tiềm thức trong suy nghĩ
muốn cùng hắn ghép đôi, tuyệt đối cần duy trì.
Nhưng mà, hắn lại
rất muốn cô bình thường một chút, nếu ưu tú quá, cũng nghĩa là cô sẽ
càng ngày càng khó nắm giữ - Đây không phải là điều hắn muốn đối mặt.
Nhưng hắn lại cảm thấy, bản thân không thể bóp chết sự trưởng thành của cô,
cô càng lấp lánh, hắn mới càng mê mẩn, càng thích một nửa của mình như
thế đứng bên cạnh hắn, hiểu tâm ý hắn, biết suy nghĩ của hắn, năng lực
phi phàm.
Cái này tuyệt đối là một chuyện mâu thuẫn.
Vì
thế hắn nghĩ rồi lại nghĩ, thật lâu mới nhả ra một câu: "Từ từ tới, em
mới 16 tuổi không gấp lên đại học, trước nắm chắc được căn bản là quan
trọng nhất, nói nghe xem, ba tuần này, em luyện súng như thế nào rồi?"
"Rất tốt."
"Tae Kwon Do thì sao?"
"Cái này ấy à, phải luyện từ từ.. ấy, làm gì.."
Đột nhiên, cô bị hắn kéo lên.
"Đi, đi luyện tập, anh đích thân dạy em."
Úy Ương ngửa mặt lên trần nhà trợn trắng mắt - Người này, thật đúng là
biết kiếm chuyện quá thể, thời gian ấm áp như thế, bọn họ nên hồng tụ
thêm hương, đêm đọc văn chương, hoặc là nói chuyện lãng mạn trên đời.
Nhưng hắn thì sao, trong lòng liên tiếp nghĩ làm thế nào để dạy cô trở thành một nữ hán tử.
Ài, có một bạn trai như thế, làm bạn gái quá thảm - Khẳng định lại bị hắn làm cho ngã không thẳng lưng được.
Cô dự đoán như thế.
Mộ Nhung Trưng nghĩ đến là thử xem khoảng thời gian hắn không có ở đây, cô có thể luyện tập đến mức nào.
Nói thật, hắn biết cô từ trước tới nay chưa từng sờ vào súng, cũng chưa
từng luyện thân thủ, trong thời gian xa cách ba tuần, đối với một tay mơ cái gì cũng không hiểu mà nói, không có thành tích gì mới là bình
thường.
Hắn kéo cô vào tầng hầm được xây dựng đặc biệt, trước để cô lắp súng lục bắn bia.
Úy Ương thấy gương mặt huấn luyện viên nghiêm khắc của hắn, trong lòng
thầm than: Tên gia hỏa này, lật mặt so với lật sách còn nhanh hơn - Lúc
làm bạn trai, ánh mắt là ôn nhu mật ý; lúc xoay người làm huấn luyện
viên, ánh mắt hà khắc..
Lúc cô thuần thục lấy súng ghép lại, nhắm bia đạn pằng pằng pằng mấy phát xong, hắn kinh ngạc.
Hắn không ngờ cô sẽ bắn tốt như thế, từng viên đạn bắn chuẩn xác cực kỳ.
"Thế nào?" Cô vẻ mặt kiêu ngạo quay đầu nhìn hắn, "Em bắn thế nào?"
Không biết vì sao, cô thế nhưng rất muốn được hắn khen ngợi.
"Bia cự ly quá gần, đợi em luyện tập bia cực đại tiêu chuẩn trong quân đội,
rồi hẵng đắc ý.. Qua đây, để anh nhìn xem em đánh quyền thế nào.."
Không có khen, thái độ của hắn thực nghiêm khắc.
Trên thực tế, hắn cảm thấy cô luyện tập thật sự không tồi, nhưng chính là
không khen ngợi - Hắn muốn dùng tiêu chuẩn nghiêm khắc để kiểm tra cô,
cho nên, thành tích như vậy không có gì đáng nói, đương nhiên, đối với
cô mà nói, tuyệt đối là thành tích kinh người.
Hắn âm thầm vì thế mà kiêu ngạo: Cô gái nhỏ này, lúc trước có vẻ ngu ngu ngơ ngơ, bây giờ
thì sao, làm cái gì cũng có thể làm được - Hắn thật đúng là có được một
báu vật vô giá rồi!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT