Lại nói phía Mộ Nhung Trưng, ngày đó hắn với Úy Ương sau khi chia li, liền trở về doanh địa.
Vốn là thứ ba nên kéo đội vào rừng, vì chuyện phía Hải Tân, hắn trì hoãn
hai ngày, sau khi về đội, trước tiên hắn đưa đội vào núi rừng, khởi động kéo dài thời gian huấn luyện dã ngoại.
Liên tục nửa tháng, Mộ Nhung Trưng cùng với tất cả binh lính đều tiến hành huấn luyện dã ngoại gian khổ nhất.
Ban ngày mồ hôi ướt đẫm, ăn lương khô, uống canh rau dưa; Buổi tối, ngủ
trong lều dựng đơn sơ, bị muỗi đốt, nếu may mắn, tới gần nguồn nước có
thể tắm rửa, nếu không may thì chỉ có thể chịu đựng mồ hôi toàn thân,
tiếp tục hành quân..
Thế giới quân nhân, vô duyên với sự thoải
mái, bọn họ phải đối mặt là tồn tại trong hoàn cảnh hoang dã gian khổ,
cắn răng đi qua mới có thể trở thành chiến sĩ Kim Cương Lang, nếu không
chỉ có thể lùi về đơn vị khác làm binh sĩ bình thường.
Các huynh
đệ đi theo Mộ Nhung Trưng đều không muốn bị lui về, vì thế, mỗi lần huấn luyện hoang dã, đối với bọn họ mà nói là một trận tự khiêu chiến với
chính mình. Hoàn thành khiêu chiến, bọn họ mới có thể trở thành quân
nhân xuất sắc nhất.
Trong thời gian nửa tháng, đoàn Kim Cương
Lang từng người biểu hiện anh dũng quả cảm, huấn luyện lần này so với
lần trước càng nghiêm khắc, cường độ cao, không hề làm họ suy sụp, ngược lại, càng tình luyện tinh thần họ khiến họ càng thêm anh dũng vô địch.
Sau hai tuần, Mộ Nhung Trưng quyết định tiến hành mô phỏng một trận tác chiến.
Ba trận liên tiếp, chia thành ba nhánh đội tác chiến, Mộ Nhung Trưng bản
thân chỉ huy một chi đội A, hai chi đội còn lại là B và C kết thành liên minh.
Cũng chính là nói, hắn lấy một chọi hai, đối phương muốn
tiêu diệt hắn, chỉ cần chọn bộ tư lệnh của hắn là có thể, nếu hắn muốn
tiêu diệt đối phương, thì phải xử lý hai hang ổ.
Còn về chi đội nào là A, chi đội nào là B, chi đội nào là C, lại do ba đội trưởng của ba chi đội bốc thăm quyết định.
Phương án này vừa ra, toàn quân trên dưới đều phấn khích xoa tay nắm chân, mỗi người đều mong ngóng có thể trở thành chi đội A, có thể cùng doanh
trưởng đánh chết hai chi đội kia.
Đợi sau khi bốc thăm xong, bốc
được vào cho đội A thì hô hoán nhảy nhót, người bốc vào chi đội B với C
lại kêu gào: "Không tới cuối cùng, ai thua ai thắng, ai cũng không thể
kết luận được.. Tới đi tới đi, Who sợ Who."
Sĩ khí bày ra của đối phương đều là trước nay chưa từng ngẩng cao.
Mộ Nhung Trưng ở bên cạnh nhìn, không có bất kỳ biểu tình gì.
Con người hắn luôn thích làm chuyện nghịch thiên, hai năm trước, lần diễn
quân ở bán đảo Giang Tâm, hắn từng diễn qua một lần nghịch tập, đánh cho quân binh của Bắc Giang phải hoa rơi nước chảy, khiến người chỉ huy Bắc Giang Yến Kim Thành tức đến chửi ầm lên.
Hành sự tìm lối tắt, là tác phong quen thuộc của hắn.
Lần này, vì để tăng độ khó, hắn phân đội viên của đội đặc chủng doanh Kim
Cương Lang làm ba chi đội nhỏ, phân phối xuống, Dương Quy Nhất, Đại Béo, Hồ Bát, bị sắp xếp vào chi đội B, Diêu Vũ, Mạnh Đạt, Đồ Vi, bị xếp vào
cho đội C, Triệu Thạch Đầu với Lý Đại Bạch theo hắn.
Sự thật chứng minh, hắn tuyệt đối là trâu bò.
Trong ba ngày, Mộ Nhung Trưng dẫn chi đội A xử lý toàn bộ chi đội C; Lại hai
ngày, hắn đánh chi đội B hết đạn cạn lương thực, chỉ có thể ngoan ngoãn
ra chịu trận.
Mấy người đội viên trong đội đặc chủng Kim Cương
Lang kia theo lý mà nói, đi theo hắn lâu như thế, khẳng định là hiểu tâm tư hắn nhất, cũng là hiểu phương thức tư duy tác chiến của hắn nhất,
nhưng dù vậy, đội B với đội C vẫn là lấy thua thảm bại chấm dứt.
Ngày kết thúc diễn tập đối kháng, Diêu Vũ, Mạnh Đạt, Đồ Vi bị đội A của Mộ
Nhung Trưng ép đến mấy ngày không ăn cơm, quay về dưới trướng của Mộ
Nhung Trưng, một đám mặt xám như tro tàn, cực kỳ chật vật.
Mộ Nhung Trưng thấy dáng vẻ không phục của bọn họ, mày kiếm dương dương.
Trận này đối 7, hắn lại gian trá, khiến bọn họ mắc bẫy, thế cho nên đánh mất quân bị, tổn thất trận địa, cuối cùng là đâm vào cái lưới lớn do hắn
giăng ra, thành tướng mắc trong võng.
"Được rồi được rồi, tóm lại một chút kinh nghiệm diễn tập.."
Hắn đem sai lầm mắc phải của mỗi người bọn họ trong trận chiến lần lượt chỉ ra, cuối cùng nói: "Các anh lui xuống chỉnh đốn đi! Có chỗ nào không
thoải mái tìm quân y. Bắt đầu từ ngày mai lại vào trong rừng đặc huấn 10 ngày.."
"Rõ.."
Mọi người nhận lệnh rời đi.
Không có một người nào oán giận: Doanh trưởng trị quân quá bưu hãn rồi - bọn họ trong lòng càng bội phục.
Đợi đi xa rồi, Dương Quy Nhất dẫn đầu cảm thán một câu: "Lão đại chính là
lão đại, đường đi của hắn, ta luôn không đoán ra được."
Đây cũng chính là suy nghĩ trong lòng của tất cả đội viên.
Có lúc, bọn họ cho rằng nhìn rất thấu lão đại rồi, kết quả, mặc kệ là cùng chiến đấu, hay là đối kháng quân diễn, mỗi bước hắn đi đều khiến người
không nhìn ra được, cuối cùng lại không thể không phục.
"Nếu hắn
có thể để chúng ta nhìn thấu, vậy có còn là lão đại của chúng ta sao?
Người này ấy à, từ trước tới nay đều thần thần bí bí. Hắn biết tất cả về chúng ta, nhưng chúng ta ai biết hắn chứ? Một chút cũng không biết đi!"
Diêu Vũ là người mưu trí nhất trong đám người họ, luôn cảm thấy lão đại của
họ lai lịch không nhỏ, nhưng lão đại chưa từng nói đến, bọn họ cũng
không thể hỏi.
Đối với bọn họ mà nói, hắn là đội trưởng, cũng là
doanh trưởng, bọn họ nghe lệnh hắn hành sự, bọn họ 5 chi đều thần phục
hắn, cái khác đều không quan trọng.
Đúng thời gian buổi chiều,
nhân viên bếp núc đã chuẩn bị bữa trưa, sau mấy ngày đối kháng, Mộ Nhung Trưng hạ lệnh chuẩn bị thịt, trên bàn chuẩn bị toàn thịt bò tốt, là vừa kéo từ doanh địa bên kia tới.
Toàn quân đang lúc nghỉ ngơi chỉnh đốn, một binh tuần tra chạy vào, trực tiếp chạy vào bên ngoài trại, hô
một tiếng: "Báo cáo, bộ chi viện hậu cần có chuyện gấp cần gặp doanh
trưởng."
"Vào đi."
Bên trong truyền một âm thanh đáp ứng nặng nề.
Không lâu sau đó, Mộ Nhung Trưng đi ra.
Dương Quy Nhất ngẩng đầu trước, hỏi: "Đầu gỗ, ngươi đây là muốn đi đâu?"
"Ta quay về tổng bộ đại doanh một chuyến, những người khác chức gì làm việc đấy, không được chậm trễ."
"Rõ."
Mộ Nhung Trưng nhảy lên lưng ngựa, liếc mắt một cái bốn phía trời cao cây lớn, phân biệt phương hướng, thúc mông ngựa, phi đi.
Sau lưng, phó quan Trương gắt gao đi theo.
*
Doanh bộ đại doanh hiện chỉ có binh canh gác hậu cần, cả đại doanh trống rỗng.
Bên ngoài đại doanh, có thêm một cái xe thể thao màu đỏ, yêu diễm vô cùng, trước cửa doanh trại càng thêm vẻ yêu diễm.
Mộ Nhung Trưng đi vào doanh địa, nhảy xuống ngựa, bước nhanh vào doanh
trướng, nhìn thấy người phụ nữ không nên xuất hiện ngồi trên ghế của
hắn, lật sách của hắn.
"Chị chạy tới chỗ này làm gì?"
Phó quan Trương theo vào, liền canh giữ ngoài cửa.
Người tới là Bùi Ngọc Hồ.
"Chị tới đưa đồ cho em."
Bùi Ngọc Hồ cười rồi đứng dậy, yểu điệu lượn lờ tới, trên tay cầm một tấm da trâu, đập vào ngực hắn.
Mộ Nhung Trưng rét căm căm mà nhận lấy, vừa rút ra, trợn trắng mắt, người
này tới tìm hắn không vui vẻ gì - Bên trong là "tư liệu chọn thê" bị hắn ném đi kia.
"Em xem tờ cuối cùng. Mặc kệ em có hứng thú hay là
không, đều phải xem, đó là phần mới thêm hôm qua, mẹ vô cùng vừa ý, bất
quá, nếu em chọn cô ấy thật, có cái tốt cũng có cái xấu.."
Lời còn chưa nói xong, nhưng phần tư liệu kia đã bị ném trở lại.
"Ngự Châu, đây là chính sự, em đừng như thế có được hay không hả?" Bùi Ngọc
Hồ thực bất đắc dĩ: "Người con gái mới thêm này, em thật sự là nên nhìn
cho kỹ, cô ấy có thể ảnh hưởng cả đời của em đó.."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT