Biệt thự Mộ nằm ở khu biệt thự Kim Thủy Loan Nam Thành, mỗi ngày, Úy Ương tan học về sẽ đạp xe về phía Đông Thành, ở ngã tư đường lại rẽ hướng Đông chính là đường Hàn Lâm, mà rẽ hướng Nam vòng một đoạn là có thể tới vườn Mẫu Đơn, qua vườn Mẫu Đơn chính là khu biệt thự Kim Thủy Loan, cả đoạn đường cần khoảng hơn ba mươi phút.

Lúc đạp xe sắp tới cửa nhà, một âm thanh gọi giòn tan vang lên phân tán lực chú ý của Úy Ương.

"Chị Úy, mẹ nhỏ.."

Là Bé Ngoan gọi.

Âm thanh yêu kiều non nớt đó vẫn ngọt ngào như thế.

Úy Ương gạt chân chống xuống đất, quay đầu tìm kiếm âm thanh kia.

Khu biệt thự Kim Thủy Loan, cảnh sắc thanh nhã, hoàn toàn là biệt thự xây dựng độc lập, không có điều kiện căn bản không thể ở được.

Nơi này ra vào ít người, vì quá yên tĩnh, cho nên âm thanh này thêm trong trẻo êm tai.

Tầm mắt nhìn ngoài cửa lớn vườn được làm bằng đồng cổ, Bé Ngoan thay một bộ váy đỏ đứng ở đó, cười hì hì hướng cô phất tay.

"Bé Ngoan?"

Cô kinh ngạc, trong lòng không ngờ tới.

"Dạ."

Bé Ngoan chạy tới.

Sau lưng, Tư Tiểu Bắc nụ cười sáng ngời, nghiêng người dựa trên cánh cửa đồng, tư thế đứng ưu nhã, hai tay ôm trước ngực, ánh mặt trời chiếu nghiêng trên người hắn, ánh quang bắn tứ phía, cực kỳ lóa mắt.

Giờ phút này, hắn đang nhìn sâu xa, ánh mắt đưa tới kia thật sự là rất đặc biệt.

Nhưng, cô có thể khẳng định, đó không phải là thích.

Nếu thật sự là thích, đó cũng là hướng tới Bé Ngoan - Đúng thế, người này ánh mắt nhìn Bé Ngoan tóm lại luôn bao hàm yêu chiều - Bé Ngoan nói, cô bé là cô vợ nuôi từ nhỏ của Tiểu Bắc, nhưng đây cũng không phải là ánh mắt của một người đàn ông nhìn một người phụ nữ.

Tóm lại, tên Tư Tiểu Bắc này đích thực rất cổ quái, khiến người ta không nhịn được muốn tìm tòi nghiên cứu.

"Hai người.. Chuyển tới đây ở à?"

Úy Ương một tay ôm lấy Bé Ngoan, ngửi thấy mùi hương sữa, cô nhóc này mềm mềm, ôm rất thoải mái - Mỗi lần ôm cô bé, cô đều nghĩ tới hai đứa trẻ không có duyên phận với cô kia, cũng không biết kiếp này còn có duyên phận làm mẹ con không nữa.

Ách, cô đang nghĩ cái gì thế?

Ai thèm sinh con cho người kia chứ.



Cô vội vàng kéo dòng suy nghĩ quay về.

"Đúng vậy, đúng vậy, em biết chị sống ở đây, nếu cha nhỏ không cho em ở nhà chị, vậy em chỉ đành để anh em thuê khu bên cạnh gần đây thôi.."

Lời đáp của Bé Ngoan cho thấy, cô bé thật sự thật sự rất thích cô.

Úy Ương nhìn về phía khuôn viên kia, có thể thấy được, khuôn viên đó rất lớn, bên trong hoa hoa gấm gấm, lâm viên rất độc đáo.

Thật là kỳ quái, hai anh em này sao ở được căn hộ tốt như thế?

Nghĩ như thế, đáy mắt liền nổi lên tầng tầng nghi vấn: Kiếp trước, trong cuộc sống của cô chưa từng xuất hiện người nào tên Tư Tiểu Bắc, đến nay, người này lại nhiều lần xuất hiện, cũng cùng cô có nhiều giao thoa dây dưa sâu như thế, là ngoài ý muốn hay là cố tình?

Cô nghĩ không ra.

"Mẹ nhỏ, sau này con có thể tới nhà mẹ chơi không?"

Bé Ngoan thấy cô thất thần, bất giác kéo kéo tay cô, đem lực chú ý của cô kéo lại.

"Đương nhiên có thể. Lúc nào cũng hoan nghênh.."

Cô vuốt vuốt những sợi tóc mềm mại của cô bé, cười đáp ứng.

Bé Ngoan nhất thời bổ nhào vào lòng cô, giống như chú mèo nhỏ nhảy lên, cảm giác giống như đang làm nũng, một đứa nhỏ làm nũng với người lớn.

Đây là ảo giác sao?

Cô vừa ôm Tiểu Hy, vừa xem xét Tư Tiểu Bắc đang đứng ngoài cửa, càng lúc càng cảm thấy thiếu niên so với bất kỳ người nào đều cao hơn này, đích thực giống như lời của Mộ Nhung Trưng nói, đang từng bước từng bước cố ý tiếp cận cô.

Nhưng hắn có thể có cái mục đích gì chứ?

Trong cuộc đời mới này, Tư Tiểu Bắc, còn có Tư Tiểu Hy, chỉ là khách qua đường hoàn toàn mới, vẫn có ý nghĩa tồn tại phong phú đặc biệt gì?

Ai nha, sự tình cô phải nghĩ thật quá nhiều đi!

*

Lúc về nhà, Úy Ương đưa Bé Ngoan vào, Tư Tiểu Bắc không đi, chỉ nói: "Đợi lúc nữa tôi đi đón cô bé, thời gian này phải làm phiền chị Úy giúp đỡ chăm sóc rồi."

Tên nhóc này, ở trường học gọi bạn Úy, về nhà theo Bé Ngoan gọi chị Úy, thái độ tất cung kính, một chút cũng không nhìn ra có ý đồ bất lương gì.

"Oa, chị Úy, nhà chị nhiều hoa thế.."

"Oa, chị Úy, cá vàng nhà chị nuôi đẹp quá.."

"Oa, chị Úy, cái xích đu này chơi vui quá, sau này em có thể thường xuyên tới đây không?"



"Oa, chị Úy, giường của chị mềm quá.. Em muốn cùng chị ngủ.. Chị Úy, tối nay em ngủ cùng chị có được không?"

Bé Ngoan mang theo sự khoa trương đặc trưng của trẻ nhỏ, trong biệt thự hô lên từng đợt kinh ngạc, ríu ra ríu rít như chú chim sẻ, âm thanh cười kia êm tai phá lệ, khiến cái nhà yên tĩnh này náo nhiệt khác thường.

Đúng vậy, một đứa trẻ vui chơi, có thể khiến một gia đình càng có mùi vị gia đình hơn.

Lúc Trình Ân nhìn thấy đứa nhỏ, biểu tình ngẩn ngơ một hồi lâu, thất thanh hỏi Úy Ương: "Đứa nhỏ này ở đâu ra thế?"

"Em gái của bạn học con. Chính là ở trong biệt thự phía đối diện nhà chúng ta.."

Nét kinh ngạc kỳ quái trên mặt mẹ khiến cô cảm thấy rất kỳ quái, hỏi: "Sao thế ạ? Mẹ biết cô bé sao?"

Trình Ân ngẩng đầu lại nhìn thật sâu cô bé, "Nha đầu này rất giống con hồi nhỏ, con không cảm thấy thế sao?"

Có sao?

Cô nhìn bé con đang chạy ở bụi hoa đuổi theo con bướm, nói: "Mẹ, lúc 7 8 tuổi Người chưa từng chụp ảnh cho con, lúc đó trông như thế nào, con đều không có nhiều ấn tượng gì.."

6 năm tiểu học, cô trừ có bức ảnh chụp tốt nghiệp, một bức ảnh hồi còn nhỏ cũng không giữ lại - Chủ yếu là không có tiền, cuộc sống quá túng quẫn.

Trình Ân gật đầu, cảm khái nói: "Ta quá nhớ hình dáng lúc con còn nhỏ rồi, chính là cảm thấy tướng mạo rất giống con hồi nhỏ, thật ra ấy à, ta cũng không còn nhớ rõ nữa rồi.. Ài, Tiểu Ương à, vậy con tiếp đãi cho tốt người bạn nhỏ của con, ta đi bảo mẹ Dương thêm món, buổi tối giữ cô bé lại ăn cơm.."

"Vâng!"

Úy Ương hôm nay không đi luyện võ, mà cùng Bé Ngoan chơi.

Tô Triết vẫn luôn bên cạnh lẳng lặng nhìn, vẻ mặt toàn là trạng thái suy nghĩ sâu xa.

Sau khi đi phòng bếp dặn dò xong, Trình Ân âm thầm về phòng, đầu tiên là ngơ ngác ngồi một lúc, sau đó xoay người tìm cái hộp mà mình mang theo tới, mở ra, từ đáy hộp tối ngăn cách lật ra một tấm da trâu, nhìn mấy lần mới đem đồ trong đó để lại.

Đó là hai tấm ảnh cũ, viền đều đã mờ rồi, màu sắc đều phiếm vàng.

Trên một tấm ảnh là hai cô gái trẻ, đều ôm một bé gái tầm hai ba tuổi.

Cái không giống là: Một người ăn mặc ung dung phú quý, một người mặc đoan trang nhã nhặn, nhưng nụ cười đều trong vắt, lộ ra sự ôn nhu của người làm mẹ, hai đứa trẻ cũng xinh đẹp đáng yêu, tương lai lớn lên, nhất định là khuynh quốc khuynh thành.

Một bức ảnh khác bị xé nát rồi, trên đó là hai đứa trẻ một nam một nữ.

Thiếu niên tầm 10 tuổi, rất thanh tú, chỉ là sắc mặt quạnh quẽ, như cười như không, ồ, cũng không đúng, chí ít, khóe môi hắn cũng khẽ cong lên, cái này đại biểu trong lòng hắn là yêu thích; Người còn lại có vẻ là 6 7 tuổi, mặt mày hớn hở, xán lạn yêu kiều, đôi mắt tinh anh, cong như trăng non vậy, duỗi tay muốn nhéo mặt thiếu niên, lại bị thiếu niên dùng tay giữ chặt, nghiêng mắt nhìn.

Thiếu nữ bướng bỉnh thích cười, thiếu niên trầm ổn bình tĩnh.. Nhưng hợp lại với nhau, lại hài hòa như thế, giống như một đôi oan gia hoan hỉ.

Trình Ân sờ khuôn mặt nhỏ của thiếu nữ kia, ngẩn ngơ, trong lòng thầm than: Thật giống, sao lại giống như thế chứ..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play