"Thông qua biển số xe của họ có tra được một chút.." Tô Triết báo cáo: "Tiểu Tư này, tên đầy đủ là Tư Tiểu Bắc, em gái tên Tư Tiểu Hy, là con nuôi của Tư gia dệt vải Vương ở huyện Giang."

Um, điểm này thật ra cùng bản thân hắn nói tới giống nhau.

"Tư Tiểu Hy năm nay 7 tuổi, bởi vì cơ thể không khỏe, chưa từng đi học.."

Mộ Nhung Trưng nhớ lại một chút, sắc mặt đứa trẻ đó đúng là không được tốt, cơ thể cũng nhẹ đến đáng sợ.

"Tư Tiểu Bắc năm nay 14 tuổi, là thiên tài, chỉ số thông minh cao, văn võ đều.. Những cái này là tin tức điều tra được từ huyện dân chính của huyện Giang, ngoài mặt nhìn không ra có gì không ổn, ở được tòa Hải Thị Thịnh, là vì người lớn trong Tư gia đối với người con trai nuôi này rất hào phóng."

Mộ Nhung Trưng nghe xong trầm mặc một lúc, vẫn cảm thấy sự tình không nên đơn giản như thế, "Thế hắn học ở đâu? 14 tuổi hẳn là tuổi đi học, sao lại không học hành hẳn hoi mà lại chạy tới Hải Tân?"

"Mấy cái này vẫn chưa tra rõ ràng. Tôi tới là muốn hỏi anh một chút, có cần tới Tư gia điều tra tỉ mỉ hơn không? Kỹ thuật bắn súng kia của hắn quá chuẩn xác tinh vi. Tôi cảm thấy có vấn đề."

Kỹ thuật bắn của Tư Tiểu Bắc, Tô Triết tận mắt nhìn thấy, tư thế cầm súng quá trâu bò, kỹ thuật lão luyện, không từng luyện 7 8 năm thì không thể tốt như thế được.

"Cần, anh đích thân mang người đi một chuyến. Không điều tra hắn rõ ràng, trong lòng ta có điểm không yên."

"Được. Tôi đi ngay. Ngày mai trước trời tối tôi sẽ quay về."

"Ừ. Đi đi!"

Tô Triết đi ra ngoài, lúc mở cửa, vừa hay nhìn thấy Lục Kinh Niên đang ở trước cửa lén lén lút lút, lúc ánh mắt hai người đối nhau, hắn sờ sờ mũi: "Hai người thần thần bí bí làm cái gì thế?"

"Không làm gì cả!"

Tô Triết đi qua.

Hai người này vừa thấy liền không ưa nhau: Tô Triết chê Lục Kinh Niên lăng nhăng, Lục Kinh Niên chê Tô Triết vờ vịt đứng đắn-------Đã từng, bọn họ vì một cô gái mà làm loạn lên, nếu không phải là Mộ Nhung Trưng ở giữa can ngăn, hai người này khẳng định là tử địch, không phải ngươi chết thì chính là ta vong.

"Hắn, hắn đây là muốn đi đâu thế?"

Lục Kinh Niên dùng khuỷu tay chạm chạm Mộ Nhung Trưng.

"Chuyện riêng."

Hắn đi tới phòng khách, không thấy Úy Ương, chỉ có phó quan Trương đang thu dọn chén trà: "Tiểu Uyên Ương đâu?"

"Về phòng thử quần áo rồi."

Hôm qua lúc ra ngoài không mang quần áo, bên Hải Tân với quốc tế liền đường ray, các loại nhãn hiệu quốc tế đều có ở đây thiết lập chi nhánh, hắn vốn ý định là buổi chiều xem biểu diễn Thủy Mạc, buổi tối đi dạo phố mua sắm, để cô tự mình đi chọn mấy bộ yêu thích.

Kết quả, hôm qua xảy rả chuyện như thế, bộ váy trên người kia cũng đã bị xé rách rồi, quần áo hôm nay hắn chuẩn bị là cửa hàng trong khách sạn đưa tới, một bộ váy rất đơn giản, trước mặc tạm đã, quần áo hắn nhìn trúng đã bảo Lục Kinh Niên đi đặt mua rồi, chắc mới mang tới.

"Xùy, chuyện tư có thể không quản, còn hóa đơn, tới đây, trả tiền.."



Tới trước mặt Mộ Nhung Trưng, Lục Kinh Niên duỗi tay đòi.

"Tiền gì?"

"Chú gọi điện thoại bảo tôi đem tới bộ nữ trang bản giới hạn, tiền đó lẽ nào để tôi trả à? Người ta nhưng là bạn giường của anh, cũng không phải bạn giường của tôi? Tới tới tới, trả tiền, trả tiền.."

*

Ngoài cửa.

Úy Ương mặc xong ra ngoài, trong lòng thực thích bộ quần áo này, quần tây nhìn có vẻ thành thục, lại không mất đi sự tinh nghịch, đầy thích thú đi ra lại đúng lúc nghe thấy lời này.

A, hóa ra, cô ở trong mắt bọn họ, chỉ là bạn giường mà thôi.

Ý nghĩ này, cô chỉ là đồ chơi.

Thực ra, cô sớm nên tự giác điều này.

Giờ khắc này, chính tai nghe thấy, tim cô vẫn bị đau đớn.

Úy Ương lập tức quay lại phòng, ngã xuống giường, trên mặt không tự giác lộ vài tia cười nhạo.

Cô rốt cuộc đang mong chờ cái gì chứ?

Úy Ương, mày điên rồi có phải không, không được đau lòng, không được buồn bã.

Mày vốn chính là bạn giường mà thôi.

Người đàn ông này sao có thể thật lòng với mày.

Hắn cưới cô nhất định là có mục đích khác.

Không động tình, sẽ không đau lòng, biết chưa?

*

Phòng khách, Mộ Nhung Trưng không thèm để ý.

"Này, trả tiền a.."

"Ghi sổ công."

"Ài, chú sao lại vô sỉ như thế, chú nuôi phụ nữ, sao còn có thể ghi sổ công?"



Lục Kinh Niên thổi râu trừng mắt.

"Ta có quân lương, trước đưa cho Úy Ương rồi, còn có.." Mộ Nhung Trưng túm một cái gối tựa ném qua, dùng động tác như thế làm cảnh cáo: "Cô ấy là vợ ta, không phải bạn giường.."

Lục Kinh Niên xùy cười, nhận lấy cái gối tựa ôm vào lòng, nói: "Chỉ cần chú chưa cho danh phận, chỉ có thể tính là bạn giường. Đợi ngày nào đó chú được sự đồng ý của lão đầu nhà chú, chính thức đưa cô ấy ký vào gia phả Bùi gia, chú lại tới đây tuyên bố đi.. Trước đó, đều là nói suông. Bùi tư lệnh lại không thích có người đối nghịch ông. Anh thấy a, chú chim tiểu Uyên Ương cũng chỉ có thể làm bạn giường không thấy ánh sáng của chú thôi."

Mộ Nhung Trưng nhíu mày, nói: "Được, thế anh đợi mà xem cho rõ đi. Đợi cô ấy vừa lên đại học, ta liền làm giấy kết hôn với cô ấy."

"Không phải chứ, anh trai, anh thật sự muốn chơi với lửa à!"

Lục Kinh Niên trừng lớn mắt.

Mộ Nhung Trưng nghiêng một ánh mắt, cầm tờ báo lên: "Đúng."

"Được được được, anh thích chơi thì chơi, ta không quản, cũng quản không được, bây giờ, trả tiền.."

Lục Kinh Niên ngồi xuống bên cạnh hắn, cướp tờ báo của hắn.

Mộ Nhung Trưng liếc một cái, lấy một quyển tạp chí bên cạnh, ném qua nói: "Anh đi đem mấy bộ quần áo trên ba tầng đầu tiên toàn bộ mua về cho ta, quay về thanh toán một thể."

Lục Kinh Niên liếc mắt một cái, nhảy dựng lên: "Này, sao lại là nữ trang? Anh đem tiểu nha đầu kia coi như búp bê sao? Sao lại thích trang điểm cho cô ấy thế."

"Anh quản được à?"

"Không phải, anh từ lúc nào trở nên háo sắc như này thế?"

Lục Kinh Niên trở nên háo hức, tiến lên vòng cổ hắn, xấu xa hỏi: "Tới tới tới, giao lưu một chút, tiểu tư anh một đêm có thể nổ mấy lần? Có cần ta dạy anh mấy chiêu, bảo đảm khiến anh trên người phụ nữ thẳng hai tiếng.. Ai nha nha, đại hiệp, tha mạng.."

Mộ Nhung Trưng lại không phải lương thiện, tên Lục Kinh Niên này muốn chọc, hắn không kiên nhẫn một cái, một cái quăng ngã qua vai, trực tiếp đem người ngã vào sofa, dùng đầu gối đè xuống, xuống tay tuyệt đối không lưu tình, ngã đến mức Lục Kinh Niên kêu thảm, vội vàng kêu tha.

"Phản ứng chậm chạp như này, gần đây lại không luyện tập tốt?"

Mộ Nhung Trưng hừ hừ buông ra, vẻ mặt ghét bỏ.

Lục Kinh Niên ôm trước ngực đau đớn, tái mặt: "Tôi là thương nhân, là thương nhân đấy, cần nhã nhặn, không thể đấm đá. Dã man giống như chú, sao có thể bàn chuyện làm ăn? Ai nha, đau chết ta rồi, tôi nói này Đầu Gỗ, chú tốt xấu gì rõ ràng cũng nhỏ tuổi hơn anh, chú có thể cho anh chút mặt mũi không? Mỗi lần gặp mặt, đều muốn ức hiếp anh một trận, may mắn chú có phụ nữ rồi, nếu không, anh còn tưởng rằng chú đối với anh có hứng thú, muốn cùng anh đoạn tụ.."

"Loại tướng mạo như anh, tôi sao có thể nuốt trôi?"

Mộ Nhung Trưng khinh thường.

"Ai nha đau, anh nói, lúc chú với Tiểu Uyên Ương ở với nhau không phải là cũng ném qua ném lại như thế này chứ! Nha đầu kia có bị chú chơi hỏng không? Nha.."

Lại một cái gối ôm ném qua, đánh gãy cái miệng toàn nói bậy lộ liễu.

Phó quan Trương nhìn thế, lắc lắc đầu cười: Cũng chỉ có ở cùng với Lục thiếu, Tứ thiếu mới có vẻ hoạt bát một chút.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play