Ngoài cửa, Tiểu Tư sửng sốt, như thế nào bản thân thành lá chắn rồi?
Khủng bố nhất là, lực chú ý của Mộ Nhung Trưng đã từ trên người Úy Ương
di chuyển tới người hắn, ánh mắt cơ trí không khéo kia, lóe lên đánh giá thật sâu, tự nhiên đối với hắn sinh ra một hứng thú nồng đầm, bất giác
đầu hắn tê dại, sau lưng phát lạnh.
"Cậu thực sự biết đánh?"
Hắn mở miệng nói.
"Ách.."
Tiểu Tư muốn từ chối.
Với kiểu quan quân ma quỷ này so chiêu, cũng không phải là chuyện thú vị gì, hắn lại không muốn làm bao cát.
Bé Ngoan lại vui mừng vỗ tay: "Được ạ được ạ, anh Tiểu Tư, em muốn xem hai người thi đấu."
Tiểu Tư: "..."
Hắn bất đắc dĩ liếc mắt một cái: Tiểu quỷ, có ai đối với chồng như em thế không?
Loại tiểu bạch kiểm này, có thể có mấy cân mấy lượng, trong lòng hắn rất tò mò.
"Mộ tiên sinh, tôi sợ rằng không phải đối thủ của anh."
"Không sao, đến đâu hay tới đó."
Tránh cũng không thể tránh, Tiểu Tư chỉ có thể cởi áo khoác ngoài, lộ ra áo sơ mi trắng bên trong, căng da đầu nắm một quyền, "Vậy đành tự xấu
mặt rồi."
"Mời."
Mộ Nhung Trưng một tay chắp tay sau lưng, ngạo nghễ phun ra một chữ.
Trong phòng luyện võ, một người mặc áo Tae Kwon Do đen, một thân túc sát thần bí, một người áo sơ mi trắng quần vàng nhạt, nụ cười nhàn nhạt,
đối lập mà chiến đấu, hình thành một sự tương phản mãnh liệt.
Úy Ương nhìn, tuy rằng gương mặt Tiểu Tư, rất dễ gần đáng yêu, nhưng có
vẻ non nớt chút, so sánh thì Mộ Nhung Trưng lại càng có mị lực đàn ông!
Ai nha, cô hiện giờ nhìn người đàn ông này, như thế nào càng nhìn càng vừa mắt thế!
Thật sự muốn điên rồi.
Lại nói công phu của Mộ Nhung Trưng, đó là đánh nhau lăn lộn từ nhỏ mà
luyện thành, hắn sở dĩ có thể luyện thành một thân thủ ai cũng sợ hãi,
hoàn toàn là bị cậu hắn bức ra------Nếu không luyện tốt, sẽ bị cậu hắn
đánh đến mức cả người biến thành một khối tím, hắn là người có lòng tự
trọng cực kỳ cường hãn, sao có thể chịu đựng bản thân bị khinh dễ lần
nữa. Một năm lại một năm, hắn cứ như vậy luyện thành một thân bản lĩnh
ngạo nghễ.
Cao thủ so chiêu, vào chiêu liền có thể đánh giá được đối phương có mấy cân mấy lượng.
Thân thủ của Mộ Nhung Trưng, từng chiêu uy mãnh uy vũ, từng bước sát khí thay nhau nổi lên, cú đấm kia đánh tới đằng đằng sát khí, khiến người
không dám tiếp chiêu.
Mà Tiểu Tư ấy à, bước chân nhẹ nhàng, chiêu thức nhìn như mơ hồ vô lực,
kỳ thực giảo hoạt biến đổi, tuy không đến mức lực rót ngàn cân, nhưng,
cứng đối cứng, sắc mặt hắn cũng không hề biến sắc, có thể thấy được bản
lĩnh hắn cũng rất thâm hậu.
Bên cạnh, phó quan Trương nhìn mà âm thầm giật mình: Cái người Tiểu Tư
khí chất nồng đậm thư sinh này, thân thủ cư nhiên lợi hại như thế, so
với cái bọc mủ Liễu Hãn Sanh kia mạnh hơn quá nhiều quá nhiều rồi.
Nhìn mà xem, vừa đánh liền là mấy chục hiệp, hắn thế nhưng mặt không đỏ
thở không gấp, tuy rằng dần dần yếu thế, nhưng không vì thế mà rối loạn
trận tuyến, cứ như vậy tiếp tục, còn có thể phải tăng nắm đấm một trận
mới có thể hoàn toàn bị thua.
Chậc chậc chậc, giỏi, hẳn là tới tòng quân à!
Trong lòng phó quan Trương âm thầm nghĩ.
Mấy năm nay, hắn đã hình thành một cái tật xấu, nhìn thấy tư chất tốt,
liền muốn đem người đó kéo tới trong quân huấn luyện thật tốt, bồi dưỡng bọn họ hết thảy thành tinh duệ, trở thành binh khí tinh anh bảo vệ tổ
quốc.
Úy Ương nắm tay Bé Ngoan, xem đến cứng lưỡi, nuốt nước miếng.
Từ kiếp trước đến kiếp này, đây là lần đầu tiên nhìn Mộ Nhung Trưng đấu
với người khác, lúc nhìn thấy hắn đấm tường lõm một vết sâu, đôi mắt
trợn tròn.
Trời ạ, người đàn ông này là thiết đúc thành sao?
Võ lực cường đại như thế?
Loại năng lượng này nếu mà dùng trên người cô, sớm đã bị ngã chết mấy lần rồi.
Nhưng, Tiểu Tư có thể vững vàng đón được sự tấn công của hắn, dù dần dần không có sức chống cự, nhưng hai người này một người là người dã man
thao luyện hàng năm trong quân, một người là thư sinh hào hoa phong nhã, nhìn dáng vẻ, hẳn vẫn là học sinh đi!
Cho nên, võ lực của Tiểu Tư này quả nhiên cũng rất lợi hại!
Bé Ngoan lại càng vỗ tay thật mạnh: "Lợi hại quá, lợi hại quá, anh trai
lớn lại có thể đánh anh Tiểu Tư tìm không được hướng Bắc rồi, thật sự
quá trâu bò."
Đó chính là cha cô bé nha!
Cô bé tham lam nhìn cha, vẻ mặt lấy làm tự hào.
Cha của bé, là người cha lợi hại nhất trên đời.
Tiểu Tư có chút rầu rĩ, nhớ tới bình thường, nếu hắn với người ta thi đấu, cô bé đều sẽ hô: "Anh tiểu Tư nhà ta lợi hại nhất."
Hôm nay, cô cư nhiên thay người khác cổ vũ hỗ trợ-----Nghĩ lại, bản thân lại không so được với một "Lão đàn ông", trong lòng hắn tổn thương,
thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu.
Ngay sau đó, hắn lật một phát dơ cao, trên ngực đẩy ra biểu thị: "Dừng, tôi nhận thua."
Không đánh nữa, hắn chẳng thèm làm trà xanh đâu, dù tính là làm trà xanh của cha vợ, cũng không làm..
Mộ Nhung Trưng lúc này mới thu hồi nắm đấm, nhàn nhạt nói một câu: "Đã nhường."
"Mộ tiên sinh quá khiêm nhường rồi, đích thực là kỹ thuật tôi không bằng anh."
Cánh tay hắn hơi hơi run.
Đây là di chứng sau khi va chạm lực lượng.
Mộ Nhung Trưng nhìn thấy, lại không nói gì, chỉ nói: "Ta đi tắm, rồi nói sau.."
"Ngài tự nhiên."
Tiểu Tư cung kính.
"Úy Ương, em cũng đi thay quần áo.."
Lời nói đột nhiên im bặt.
Mộ Nhung Trưng nghẹn lại, bởi vì trước mắt đột nhiên xảy ra một màn như này:
Đứa bé vẫn luôn bị Úy Ương dắt trên tay lại không hề dự báo trước nhảy
tới ôm hắn, còn ngẩng đầu lên, cái mặt nhỏ cực kỳ xinh đẹp đều là nụ
cười vui sướng: "Anh trai lớn, em thích anh, quá thích anh rồi, anh thật sự quá lợi hại."
Ách, đứa trẻ này có phải hay không cũng quá tự quen thân rồi?
Úy Ương cũng sửng sốt: Không nghĩ tới Bé Ngoan cư nhiên sẽ hướng người
đàn ông của cô "Bảy tỏ tình yêu" như vậy, trên gương mặt nhỏ đều là sùng bái.
He he..
Cô cắn môi, muốn nhìn xem Mộ Nhung Trưng làm sao xử lý kẻ ái mộ nho nhỏ này.
Lại nói Mộ Nhung Trưng, hắn không thích nhất là bị giống cái, động vật ôm, cho dù là một đứa trẻ.
Lúc này bị một tiểu quỷ ôm như vậy, toàn thân hắn không thoải mái, nghĩ
cũng không thèm nghĩ một nhát xách đầu vạt áo sau lưng tiểu quỷ, tách từ trên người mình ra, sau đó vẻ mặt nghiêm túc nói: "Tiểu quỷ, cha ngươi
không dạy là không được tùy tiện ôm người đàn ông khác sao?"
Phía sau lúc này, Tiểu Tư lấy mu bàn tay che che miệng, ho nhẹ một cái, rất muốn cười, biểu tình quỷ dị.
Vẻ mặt Bé Ngoan đáng thương hề hề, có khổ không thể nói ra: Cuối cùng
cũng gặp được cha thương nhớ ngày đêm rồi, kết quả, người này lại đến ôm cũng không cho ôm, liền đem cha cô bé ra trách cứ luôn.
Hừ, cha cô không phải chính là hắn sao!
Nếu là cha nhà mình, như thế nào liền không thể ôm chứ?
Nghĩ tới, cô bé người gặp người yêu, hoa thấy hoa nở, khi nào chịu qua loại ủy khuất này?
Không được, cô bé nhất định ôm cha, còn muốn hôn nữa.
Cô bé nghĩ cũng không thèm nghĩ, xoay người ôm chặt Úy Ương, cái miệng
nhỏ nói: "Chị Úy, anh trai lớn không thích, anh ấy không thích em.."
Cứ như ảo thuật, tức khắc liền khóc như mưa.
Mộ Nhung Trưng ngẩn người: Hắn không hung dữ, cũng không quát cô bé, chỉ là tách ra mà thôi, cô bé sao lại khóc thành như vậy rồi?
"Ài, anh bắt nạt em cũng thôi đi, sao còn bắt nạt một đứa trẻ?"
Úy Ương nhịn không được trừng mắt hắn.
Mộ Nhung Trưng vẻ mặt oan uổng, "Ta nào có bắt nạt cô bé?"
"Đều khiến cô bé khóc rồi, đây gọi là không bắt nạt?"
"..."
Cô bé tự mình muốn khóc, liên quan gì tới hắn?
Đây đây đây, đây cũng quá ngang ngược vô lý đi!
Quả nhiên!
Quả nhiên là nữ nhân với tiểu nhân đều khó nuôi!
Hắn vẻ mặt hậm hực thầm nghĩ: Sau này nhất định không được sinh con gái, dỗ một đứa đã không có cách rồi, nếu như này mà là hai mẹ con cùng nhau khóc, hậu viện lũ lụt một phát, hắn lại dọa không được, thế thì uy
nghiêm của hắn ở đâu? Sinh con trai tốt, con trai da dày, một khi khó
chịu liền có thể đánh, thế mới đã.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT