Nước không có đáy, áp lực nước ép vào khiến lồng ngực ngột ngạt, nước
tiến vào xoang mũi, Úy Ương sợ hãi đập loạn xạ, nước không ngừng vào
trong miệng.
Xong đời..
Phải chết ư!
Cô phải chết rồi ư!
Lúc trong nước quằn quại, đây là suy nghĩ duy nhất trong đầu cô.
Chính vào lúc này, bên hông đột nhiên nắm chặt, đột nhiên cơ thể nổi
lên, có người nặng nề lau mặt cô, vỗ vỗ, cô thấy đau, tức giận tới hít
thở, lần này, hít vào không phải lại là nước, mà là không khí trong
lành.
Cô mở mắt, gương mặt Mộ Nhung Trưng nặng nề phản chiếu trong mắt có chút mơ hồ, mắt lại truyền tới cảm giác đau đớn vì sau khi ngâm nước.
"Không có việc gì, có ta ở đây, đừng sợ."
Một lời tuyên bố đơn giản, trong hoàn cảnh riêng biệt sẽ tiếp năng lượng thần kỳ.
Trong lòng Úy Ương lúc này không dừng được run lên, không biết là bởi vì vừa trải qua một màn kinh hãi, hay là bởi vì câu nói này của hắn.
Cô sợ nước nhất, vừa chìm vào nước toàn thân liền cứng đờ, không biết tự mình cứu như nào, nhưng giờ khắc này, cảm xúc của cô lại được sự ôn nhu trấn an, như có như không có một dòng nước ấm lách tách từng giọt từ
nội tâm chảy ra, sau đó chảy khắp người.
Mỗi một người đều có thời điểm yếu đuối, nếu đúng lúc ở thời gian đó, có người biểu hiện tốt, đưa tới cảm giác an toàn, không thể nghi ngờ, điểm ấn tượng của hắn sẽ tăng thêm rất nhiều.
Úy Ương biết, bản thân đối với người này không có bao nhiêu hảo cảm,
nhưng, hôm nay sau khi trải qua, còn có thể tiếp tục bài xích chán ghét
hắn không?
Hình như không thể nữa rồi.
Người đàn ông này, luôn dùng hành động của hắn để tăng điểm cho bản thân.
Nói tới, hắn của đời này, trừ bá đạo chiếm giữ cô ra, cũng không bạc đãi cô nửa phần.
"Ta đưa em lên bờ ngay."
Cô nói không ra lời, để hắn kéo lên, đi tới bên bờ, nước vẫn khiến cô sợ hãi như cũ, cho nên, cô gắt gao dựa vào hắn, như thế mới có thể cảm
thấy an toàn.
Không lâu sau, hắn dẫm tới đáy, ngay sau đó quay đầu bế cô lên, nước nhỏ từng giọt lên bờ.
Khi đó, không gian đã tối hẳn, dù sao cũng mới cuối tháng 5, nhiệt độ
nước rất lạnh, trong núi lại có gió đêm, càng ngày càng lạnh như nước
thu.
"Hắt xì, hắt xì.."
Úy Ương liên tiếp hắt xì hai cái, văng toàn bộ nước trên người vào Mộ
Nhung Trưng, cơ thể phát ra một trận rùng mình, lạnh à nha..
"Chịu một chút, rất nhanh có thể ra ngoài rồi."
Rõ ràng hắn cũng không quen thuộc nơi này, giờ phút này, núi hoang cùng
cốc, tối lửa tắt đèn, căn bản không biết phương hướng quay về, nhưng lời hắn nói, từng chữ lộ ra tự tin, sẽ cho người ta cảm thấy tin hắn chắc
chắn không sai.
"Um."
Cô vòng tay qua cổ hắn, không thấy biểu cảm hắn thế nào, ánh sáng quả
thật quá tối, cô chỉ biết sau một lớp váy mỏng ẩm ướt có thể cảm nhận
được sự rắn chắc ẩn ẩn nhiệt huyết phản lại trên ngực hắn.
Một hồi lâu, cô mới nhỏ giọng hỏi: "Tứ thiếu, anh.. sao anh lại nhảy theo xuống vậy?"
Hắn đối với cô rốt cuộc có phần tâm tư như thế nào.
Giờ khắc này, cô muốn biết, vô cùng vô cùng muốn biết.
"Câu hỏi này của em hỏi rất kỳ lạ."
"Kỳ lạ như thế nào?"
"Ta nếu không nhảy xuống, làm sao cứu em?"
"Ách, ý của em là: Sao anh lại liều mạng tới cứu em?"
"Em là người phụ nữ của ta, ta không cứu em thì để ai tới cứu?"
Một câu này, chút ấm áp liền lan tỏa.
Cô đột nhiên nghĩ tới kiếp trước ở miếu Thành Hoàng, lúc không hiểu đội
quân không rõ nào bao vây, hắn không có vứt bỏ cô mà đi, lại túm lấy cô
muốn cùng cô phá vây, lúc phát hiện phá vây thất bại, hắn dùng cơ thể
chính mình chắn đạn thay cô, ra lệnh cô tiếp tục sống tiếp.
Lúc đó, bọn họ đã ly hôn, nhưng lúc gặp nguy hiểm, hắn một lòng muốn bảo vệ cô, lần này, hắn cũng thế.
Vì sao?
Hắn vẫn chưa nói ra trọng điểm.
"Anh thích em có đúng không?"
Cô thấp giọng lại lặp lại câu hỏi.
Bước chân Mộ Nhung Trưng dừng một chút.
"Đúng không?"
Cô thúc giục.
"Không nói."
"Vì sao không nói?"
"Không muốn để em đắc ý."
A, ngụ ý kia chính là..
"Anh thật sự thích em à!"
Cô cười hì hì ra tiếng.
Cũng không biết vì sao, trong lòng vô cớ vô cùng vui vẻ.
"Không thích."
Đột nhiên hắn xấu xa cho một câu phủ định.
"Tứ thiếu, anh làm mẫu lời nói và việc làm lừa như thế nào sao?"
"..."
"Thích chính là thích, không thích chính là thích, anh sao lại lôi thôi như vậy?"
"Hừ, gan lớn rồi đúng không?"
"Em là ăn ngay nói thật, giữa nam nữ ở chung vốn dĩ chính là bình đẳng, anh vì sao muốn áp đảo em?"
"..."
Mộ Nhung Trưng phát hiện bản thân sắp nói không lại cô rồi.
"Ài, anh vẫn không chịu thừa nhận sao?"
Thật sự bốn bề quá tối tăm, nhìn không rõ biểu tình trên mặt hắn.
Hắn chính là không nói.
"Thôi vậy, không nói thì không nói, nhưng mặc kệ thế nào, em rất vui anh tới cứu em, thật sự thật sự rất vui."
"Ta không vui."
Rõ ràng nghe thấy lời cô nói, tâm tình hắn rất thoải mái, lại vẫn dỗi một câu.
"Vì sao thế?"
"Không có nửa điểm năng lực bảo vệ bản thân, sao có thể làm người phụ nữ của ta? Quay về thao luyện thật tốt cho em."
Cô có thể coi lời nói này hiểu thành hắn đang quan tâm cô hay không?
"Được, đều nghe anh."
Ngoan như thế, lại khiến Mộ Nhung Trưng rất ngoài ý muốn, tâm tình cũng theo đó mà trở nên tốt hơn.
Lại nói, lúc trước, tâm tình của hắn rất ác liệt, một ngày đang yên
lành, cư nhiên diễn biến thành như thế, bất quá lúc này, hắn lại cảm
thấy cũng không phải quá tệ như thế------Ít nhất, bọn họ đều khỏe mạnh,
tuy rằng biến thành gà rơi vào nồi canh, bất quá, cùng nhau đồng cam
cộng khổ một trận, cũng rất tốt.
"Tứ thiếu, Tứ thiếu.."
Sau khi đi một lúc, phía xa, truyền tới âm thanh gấp gáp của phó quan Trương với Tô Triết.
Mộ Nhung Trưng hướng tới nơi đó.
Trong một mảng đen nhánh, mười mấy cái đèn pin, lập lòe tới bên này,
tiếng gọi ở trong núi rừng thanh vắng lạnh lẽo có vẻ càng vang.
"Ta ở chỗ này."
Hắn đáp lại một tiếng, âm thanh vang dội vô cùng.
Rất nhanh, bọn họ xông tới.
"Tứ thiếu, Úy tiểu thư, hai người không có việc gì chứ.."
Tô Triết chạy lên trước, vội vàng hỏi, chuyện hôm nay, hắn gánh hết
trách nhiệm-----Bảo vệ một người cũng không bảo vệ cho tốt, quá thất
trách rồi.
"Chúng tôi không sao, Úy Ương có chút kinh sợ, về khách sạn đi.. Đúng rồi, phỉ tặc khống chế được chưa?"
Mộ Nhung Trưng vừa đi ra ngoài, vừa hỏi.
Tô Triết với phó quan Trương trái phải chiếu đèn cho hắn.
"Trưởng đoàn Mạnh đã cho người bao vây miếu Thần Tài, bất kể sống chết đều sẽ mang về."
"Tốt, đã biết."
Mộ Nhung Trưng đáp.
"Phó quan Trương, Tiểu Tư không có việc gì chứ!"
Úy Ương vẫn luôn trầm mặc đột nhiên mở miệng.
"Tiểu Tư là ai?"
Phó quan Trương hỏi lại.
"Chính là anh trai của đứa trẻ trước đó ta ôm trong ngực ấy. Một cậu bé
diện mạo rất thanh tú rất xinh đẹp, nhìn qua dáng vẻ khoảng 17 - 18
tuổi, vóc dáng ấy à, với Tứ thiếu không sai biệt lắm."
Miêu tả tinh tế như thế, cô phát hiện bước chân của Mộ Nhung Trưng tức khắc chậm lại.
Phó quan Trương cũng cảm nhận được, vội nói: "Ồ, cậu nhóc đó à, không có việc gì, hắn không có việc gì.."
"Hừ, bản thân đã chật vật thành thế này rồi, lại còn có tâm tư nhớ người đàn ông khác như thế nào như thế nào? Vật nhỏ, em ăn gan hùm mật gấu
rồi hả?"
"..."
Không phải chứ, cô sao lại ngửi thấy một mùi chua loáng thoáng nhể.
Người này, sẽ không đến mức kiểu giấm thuận miệng hỏi một câu này cũng ăn chứ!
A, thế mà còn ở chỗ kia vịt chết cái mỏ vẫn còn cứng nói không thích.
Nhưng hắn sao lại thích cô thế?
Ai nha, trong lòng cô tò mò muốn chết.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT