Xem phim chiếu rạp Thủy Mạc, lại xem đến mức bị bắt cóc, Úy Ương nghĩ: Bản thân phải đen đủi bao nhiêu, mới có thể gặp được loại giải thưởng lớn hạng nhất này?

Bất quá, nếu suy nghĩ lại một chút, cũng bình thường, Mộ Nhung Trưng hiện giờ tuy mới 22 tuổi, nhưng trên người đã quân công hiển hách, cái này cũng đại biểu hắn đã giết vô số người, kết kẻ thù tự nhiên cũng vô số, nhớ kiếp trước, cô đã bị bắt cóc mấy lần, ba lần trước mười bốn năm, một lần là sau mười bốn năm.

Lần đầu tiên của mười bốn năm trước, xảy ra ở tháng 9, thiếu chút nữa là chết; Lần thứ hai, là bị Bùi Uyên bắt về Thụy Đô, sợ gần chết; Lần thứ ba, mang thai được 6 tháng lại bị bắt cóc, vì thế còn động thai khí, sau đó luôn nằm trên giường; Lần sau mười bốn năm kia, là bị gián điệp bắt cóc, cũng thiếu chút nữa đi đời nhà ma.

Tóm lại, làm người phụ nữ của người đàn ông này, ngày tháng trải qua tựa như tàu lượn siêu tốc ấy, phải có một trái tim kiên cường, nếu không, không phải bị giết chết, thì chính là bị dọa chết.

Úy Ương cẩn thận nghĩ, chính vì cuộc đời của cô, xuất hiện một người đàn ông như thế, cuộc sống bình đạm của cô mới trở nên kinh thiên động địa; Nhưng trái lại, nếu không có hắn, cuộc đời của cô có thể bình đạm không?

Nghĩ tới mấy người trong nhà gọi là người thân kia muốn lợi dụng cô, một đám đều muốn tận dụng cô triệt để, ý đồ ép bức cô kiệt quệ thì thôi, nếu không có sự tham gia của Mộ Nhung Trưng, cuộc đời của cô có lẽ hiện ra một loại bi thảm khác, kêu trời trời không biết, gọi đất đất chẳng hay.

Nghĩ như thế, hình như cũng không có gì oán hận nữa!

* * *

Úy Ương tỉnh lại, sau cổ đau đớn, phát hiện bản thân bị trói ở một cái cột, ngẩng đầu nhìn, là một ngôi miếu hoang, Thần Tài được thờ cúng kia, không có đầu, vẹo qua một bên, bốn phía toàn là mạng nhện, một tấm biển lớn rơi trên mặt đất, trên đó viết: Thần Tài miếu Đông Sơn, mà ngoài cửa có người đang hô hoán ăn uống, âm thanh có chút vang vọng, cũng hỗn tạp, xem ra tụ tập không ít người.

Nhìn ánh sáng kia, hoàng hôn đã nghiêng xuống, cũng không biết hôn mê bao lâu rồi.

Cô nhìn xung quanh một vòng, trong lòng nghĩ: Người bắt cóc mình này, với người bắt cóc mình lần đầu tiên ở kiếp trước, là một ư, hay là một bang khác, đang cân nhắc, dư quang khóe mắt chợt lướt tới một cái đầu nhỏ tóc xù xù.

Ây, đứa nhóc ngã trên rơm khô này là ai thế?

Mặc một bộ váy hoa, thắt bím tóc, lại tập trung nhìn, nha, đây chẳng phải là cô nhóc đứng ra làm chứng cho cô ở đệ nhất cao sao?

"Em gái, em gái?"

Dưới đất, Bé Ngoan nhúc nhích, chậm rãi mở mắt, ánh mắt đầu tiên là mờ mịt, lúc nhìn thấy Úy Ương, ngồi dậy, vui sướng kêu lên: "Chị Úy."

"Suỵt, nhỏ tiếng chút, sao em cũng ở chỗ này?"

Úy Ương rất ngạc nhiên.

Bé Ngoan che che cái miệng nhỏ, nhìn trái nhìn phải, mới thấp giọng nói: "Em.. Em nhớ ở khách sạn nhìn thấy chị bị đánh ngất."

Úy Ương nhớ ra rồi, trước khi hôn mê, đích thực có người hô một tiếng, hóa ra là đứa trẻ này!

"Không nghĩ tới trùng hợp như thế, chúng ta cư nhiên ở Hải Tân lại gặp mặt rồi."

Bé Ngoan cười hì hì, "Đúng nha, trùng hợp quá, trùng hợp nhất là em cũng đi vệ sinh đúng lúc nhìn thấy chị bị bắt cóc, em muốn cứu chị, kết quả lúc đuổi theo liền bị bọn chúng đánh ngất cùng mang tới đây."



Bé bị trói thành cái bánh chưng, hai tay sau lưng, nhưng có thể cử động được.

Úy Ương nhìn thế, nghĩ: Cô không thể đợi được cứu, diễn biến kiếp trước, cùng với hiện tại nhất định đã biến đổi, nếu cô không tự cứu, cô sẽ chết.

"Em tên là gì?"

"Bé Ngoan. Ngoan trong từ ngoan ngoãn.."

Úy Ương nghe mà nhíu mày một chút: Cái tên này, thật đúng là quen tai.

Đúng rồi, Mộ Nhung Trưng thường gọi cô: Bé ngoan.

Sau khi cô mang thai, còn từng nói: "Sau này đợi em sinh con rồi, cứ gọi là Bé Ngoan."

Không nghĩ tới trên đời này cư nhiên có cha mẹ nào đó giống với Mộ Nhung Trưng: Lấy tên cho con mình kiểu tên không đàng hoàng này.

Đầu óc khẳng định bị úng nước rồi!

"Bé Ngoan, thế này, em từng chút từng chút dịch lại đây, dịch tới sau lưng chị, chị cởi trói cho em trước, sau đó, em giúp chị cởi."

"Được."

Bé Ngoan rất ngoan đáp.

Lúc này, bên ngoài truyền tới một tiếng giọng thô nói lớn: "Đi, nhìn xem người phụ nữ kia tỉnh chưa?"

"Vâng."

Úy Ương nghe mà cả kinh, lập tức thấp giọng dặn dò: "Bé Ngoan, nhắm mắt, vờ ngủ."

"Ồ.."

Bé Ngoan lập tức nhắm mắt.

Thấy thế, Úy Ương âm thầm lấy hơi, ngẩng đầu nhìn, người tiến vào chính là một tên vóc dáng nhỏ, trên tay cầm một khẩu súng trường, lúc nhìn thấy cô đang mở mắt nhìn, kêu một tiếng: "Nhị tiên sinh, người phụ nữ này tỉnh rồi."

Ngay sau đó, một người đàn ông cường tráng mặt đầy râu bước vào, ngồi trên cái ghế mà tên vóc dáng nhỏ kia bê tới, vẻ mặt âm ngoan mà nhìn, trên tay cầm một con dao, đang đùa nghịch.

Úy Ương nhận ra rồi, không sai, người này chính là tên bắt cóc cô lần đầu tiên của kiếp trước, tên Tuân Luân, biệt hiệu Nhị tiên sinh, còn có một tên là Tuân Thương, biệt danh Đại tiên sinh, bọn chúng là anh em sinh đôi, cha bọn chúng là Độc Vương: Tuân Triệu Thiên.

Ở A quốc, Nam Giang với Bắc Giang cùng bao gọn một mảng lớn phía tây rừng núi liên miên phập phồng, nơi đó tên gọi là Sơn Mạch Lạng Sơn, bốn bề ngang dọc, không biết phân bố bao nhiêu đỉnh núi. Lạng Sơn là ngăn cách Nam Giang với Bắc Giang, bắt nguồn từ đây.

Mà trong núi đó ẩn mình một gia tộc Độc chế ma túy, lãnh tụ của gia tộc này chính là Tuân Triệu Thiên.



Chính là vào hai năm trước, Nam Giang cùng Bắc Giang liên thủ, cùng nhau triệt phá hang ổ của Tuân Triệu Thiên, bắt vợ chồng Tuân Triệu Thiên, đáng tiếc là Đại tiên sinh với Nhị tiên sinh được thuộc hạ thề chết bảo vệ, chạy thoát ra ngoài.

Cho nên lần bắt cóc này, những người này chính là vì đối phó với Mộ Nhung Trưng.

Lần bắt này, Mộ Nhung Trưng căn bản không tới cứu cô, chỉ sai phó quan Trương tới bàn điều kiện, cuối cùng liều mạng cứu cô là Tô Triết.

Lúc ấy, cảnh máu me đó từng làm cô sợ tới hôn mê, lúc tỉnh lại đã ở trong bệnh viện.

Lúc bác sĩ chạy tới nói với cô có thai, Mộ Nhung Trưng cũng có mặt, nghe xong, hắn cực kỳ vừa lòng chạy tới trước mặt cô nói: "Đứa trẻ này có thật rốt, cứ như vậy, liền có thể bắt hoàng đế lấy lệnh chư hầu rồi."

Đối với chuyện cô bị bắt cóc, hắn không có nửa câu an ủi, chỉ nói một câu: "Làm người phụ nữ của ta, khó tránh sẽ gặp chút nguy hiểm. Em yên tâm, sau này ta sẽ phái nhiều người bảo vệ em."

Lúc đó, cô hận hắn, chuyện mang thai, càng khiến cô đau đớn muốn chết.

Vì thế, cô bệnh nặng một trận, hắn một lần cũng chưa từng tới thăm, luôn ở trong quân bận rộn, chỉ bỏ lại một câu đáp: "Nếu em dám tìm chết, ta liền đi hành chết tên Liễu Hãn Sanh. Đứa trẻ này em sinh ra cho ta cũng được, không sinh cũng phải sinh."

Nói ra, người này căn bản chính là động vật máu lạnh.

Lần này, hắn sẽ tới cứu sao?

Ài, ai biết.

"Cô tên gì? Có quan hệ gì với Mộ Nhung Trưng?"

Nhị tiên sinh hỏi.

"Anh là Tuân Luân đúng chứ!"

Úy Ương liếc mắt một cái nói toạc ra thân phận của hắn, khiến đôi mắt Nhị tiên sinh này nheo lại căng thẳng.

"Cô nhận ra ta?"

"Tuy rằng anh với người đứng đầu có lệnh truy nã không quá giống nhau, để râu, nhưng nếu nhìn kỹ, vẫn là có mấy phần rất giống."

Phí lời, kiếp trước ta từng gặp ngươi, đương nhiên nhận ra.

Tuân Luân nhăn lại cặp lông mày đen dày: "Cô vẫn chưa trả lời ta cô tên là gì?"

"Tuân tiên sinh, nếu không anh hợp tác với ta, cùng trừ khử Mộ Nhung Trưng, anh thấy thế nào?"

Úy Ương không trả lời, mà lần nữa phun ra một câu khiến người ta kinh hãi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play