Cá trích vừa được vớt lên vẫn đang nhảy nhót tưng bừng, trên mình mang theo hơi ẩm của biển cả.

Thuyền trưởng Trần đi qua xem, gào to kêu người tới đem cá bỏ vào khoang đông để cấp đông, còn đặc biệt lựa ra hơn trăm con tươi nhất mập nhất ra đưa tới nhà bếp, dặn người trong nhà bếp làm bữa khuya cho mọi người cùng ăn.

Lục Áo đi tới xem cá.

Thuyền trưởng Trần vừa quay đầu qua thấy cậu, cười ha ha nói : " Bọn họ nói cậu vận may tốt, tôi vẫn không tin, thế mà cậu vừa lên thuyền, vận may của tôi liền đến ngay."

Đám người Chung Hồng Hải chỉ là thuê thuyền để ra biển, những gì thu hoạch được trên biển vẫn thuộc về thuyền trưởng Trần.

Chả trách ông ta vui mừng đến thế.

Lục Áo nói : " Là do ông may mắn thôi."

"Ha ha ha, ai cũng may mắn. Cậu ăn tối chưa? Vừa khéo bắt được nhiều cá trích như vậy để bọn họ đem đi chiên ăn nhé !"

"Tôi vẫn chưa ăn tối."

"Đi đi đi, chúng ta vừa ăn vừa uống rượu."

Lục Áo quay đầu nhìn xung quanh, "Tôi đang tìm cậu bạn của tôi, có thể kêu cậu ấy cùng ăn chứ?"

"Được chứ." Thuyền trưởng Trần hỏi , " Người cậu nói có phải là người quay video không? Vừa rồi tôi thấy cậu ấy trên boong tàu đó."

"Đúng rồi, chính là cậu ấy."

Thuyền trưởng Trần lớn giọng hỏi thuyền viên của mình, " Thằng Kiên, các cậu có thấy cái cậu quay video không?"

Một thuyền viên đang xử lý cá quay đầu lại nhìn, đứng dậy hô to :" Là cái người bê máy quay, cứ đi tới đi lui đó à? Hình như cậu ấy đi tới chỗ kho lạnh rồi."

Lục Áo : " Làm phiền mọi người ai trông thấy cậu ấy thì giúp tôi chuyển lời, nói cậu ấy đến nhà ăn tìm tôi."

"À, cậu đợi chút, giờ chúng tôi đi này."

Thuyền trưởng Trần lại gào : " Các cậu có ai rãnh đi mời lão Chung giúp tôi? Bảo anh ta tới nhà ăn ăn cá !"

"Biết rồi!"

Không tới 1 lát, Lâm Tê Nham đã tìm tới nơi.

Cậu ấy mang theo máy quay, trên mặt đầy ý cười.

Lục Áo giới thiệu cậu ấy với thuyền trưởng.

Lâm Tê Nham vội đưa tay ra bắt tay, "Thuyền trưởng Trần, chào ông, nghe danh đã lâu."

"Đàn ông thô kệch như tôi có gì mà danh tiếng? Đừng khách sáo, gọi một tiếng anh Trần được rồi." Thuyền trưởng Trần cười tươi nói, "Đi đi đi, chúng ta đi uống rượu ăn cá nướng, thử xem cá trích tươi vừa bắt lên có vị gì."

Lục Áo nói : " Cá tươi vừa bắt cỡ nào cũng không khó ăn."

"Lời này chí phải, đừng nói là nấu chín rồi ăn, dù là đem 2 con ra cắt lát làm sashimi ăn, mùi vị cũng rất ngon."

Đoàn người vừa đi tới nhà ăn vừa nói chuyện, Lâm Tê Nham rất nhanh đã vào vấn đề.

Cậu ấy hỏi Thuyền trưởng Trần, "Anh Trần, tôi muốn quay video trên thuyền, không biết có được phép không?"

"Cậu muốn quay gì?"

"Hiện tại vẫn chưa quyết định được chủ đề, quan trọng là tôi muốn quay sinh hoạt của chúng ta, tiện thể xem thử trên thuyền có những thiết bị gì, những thiết bị đó dùng để làm gì." Lâm Tê Nham nói : " Đoạn phim quay xong sẽ đưa cho ông kiểm duyệt, ông cảm thấy không vấn đề gì, tôi mới đăng lên mạng."

Lâm Tê Nham là người quen của Lục Áo, lại là khách mời của người thuê thuyền, thuyền trưởng Trần vẫn rất nể mặt, ông ta suy xét một hồi thì sảng khoái đáp : "Cậu có thể quay video."

Một lát sau, hai người đã quyết định xong những nội dung Lâm Tê Nham có thể quay, những nội dung nào là không thể.

Từ khi Lâm Tê Nham làm nghề blogger tới giờ, khó có được 1 lần thuận lợi đến thế.

Rất nhanh, Chung Hồng Hải cũng đã tới, mọi người cùng nhau ăn cá.

Lục Áo hỏi Chung Hồng Hải về kế hoạch của những ngày câu biển.

Chung Hồng Hải nói : " Trên cơ bản ngày mai chúng ta sẽ đến nơi, từ ngày mai bắt đầu câu cá, mỗi buổi 3 tiếng."

"Lần câu này chúng ta có mục tiêu nào không? Hay là câu gì cũng được, tuỳ duyên?"

"Mục tiêu thì nhất định có vài mục tiêu rồi, nhưng có thể đạt tới hay không, chúng ta không cách nào kiểm soát được."

Chung Hồng Hải cười, " Lần này chủ yếu câu cá ngừ đại dương, nếu có thể câu được cá ngừ vây xanh thì càng tốt, câu không được cá ngừ vây xanh thì câu cá ngừ vây vàng cũng rất tốt. Phải xem vận may của chúng ta."

Thuyền trưởng Trần tiếp lời, " Nếu phải xem vận may thì anh không cần lo nữa, vận may của tiểu Lục chúng ta là đỏ hơn màu đỏ nữa kìa."

"Ha ha ha, tôi cũng nghe nói, ngày mai chúng ta có thể câu được đồ tốt hay không toàn nhờ vào cậu hết đó."

"Không dám không dám."

Bọn họ lại xác nhận chi tiết của việc câu cá.

Trong lúc đó, nhà bếp đã đem món cá trích lên, nướng, chiên giòn, chiên, nấu canh, đủ loại món cá trích được bày lên trên bàn ăn.

Lục Áo kẹp 1 con cá trích nướng.

Vị ngon của cá trích bình thường, nhưng thắng ở độ tươi, khi ăn vào khá đặc sắc.

Một mình câu ăn hết hơn 20 con cá trích, lại ăn thêm 5 chén cơm, ngược lại những người khác chỉ ngồi nhìn cậu ăn.

Chung Hồng Hải lần đầu trông thấy sức ăn của cậu, trong lòng không khỏi cảm khái, một thanh niên nhìn ốm ốm gầy gầy thế mà ăn được phết.

Lục Áo hoàn toàn không để tâm ánh mắt của người khác, cứ ăn đến khi no rồi mới buông đũa.

Thuyền trưởng Trần nhìn cậu, cười nói : " Năm đó khi chúng tôi còn trẻ cũng giống vậy, ở bên ngoài chạy thuyền, chỉ có người ăn nhiều hơn chứ không có nhiều nhất."

Lâm Tê Nham : "Nhưng không có ai ăn được như Lục Áo phải không?"

"Vậy thì chưa chắc, ngày trước toàn chạy thuyền đi nước ngoài, bọn họ có cái gì mà tiệc đứng, vừa ngon vừa thực dụng."

"Ngày đó hả lần nào lên bờ chúng tôi cũng tới nhà hàng tiệc đứng mở gần đó ăn, cứ thế mà ăn 3-5 tháng, làm cho nhà hàng của người ta không mở nổi. Chúng tôi đi hỏi thăm mới biết, chủ nhà hàng không chịu nổi sức ăn của đám đàn ông dạ dày to này, nên mở cửa hàng ở một nơi khác rồi."

"Ha ha ha, chú nói thật hay giỡn vậy?"

"Đương nhiên là thật rồi, không tin cậu đi hỏi thăm đi, mấy nhà hàng tây bây giờ nhìn thấy chúng tôi là sợ mất mật."

Thuyền trưởng Trần càngnói càng vui, "Ngày trước chúng tôi còn 1 cậu em nhỏ, lần đầu ra nước ngoài, điăn tiệc đứng của người ta. Tiệc đứng toàn đồ ngon, nào là thịt nào là dầu mỡ, cậu ta ăn liên tục 2 tiếng đồng hồ, ăn no căng tới mức chỉ dám ngồi tại chỗ, không dám nhúc nhích chút nào, khoảng 5-6 tiếng sau, thức ăn trong bụng tiêu hoá bớt rồi, mới từ từ đi bộ về."

"Tình huống của anh ta không phải nên đưa đi bệnh viện sao?"

"Không cần, cậu ta chỉ là no quá thôi, tiêu hoá xong là được."

Thuyền trưởng Trần thích kể chuyện xưa, những câu chuyện xưa này của ông ta trong chuyến hành trình dài đằng đẵng đã kể đi kể lại vô số lần, thuyền viên đã nghe tới ngán, mỗi lần thấy ông ta mở miệng, mọi người đều tìm đủ loại cơ hội mà chuồn đi.

Lâm Tê Nham lại cảm thấy vô cùng hứng thú với những câu chuyện này, không chỉ bản thân ngồi nghe mà còn mở máy quay lên ghi hình lại.

Thuyền trưởng Trần khó lắm mới có người chịu nghe mình như thế, càng nói càng hứng khởi, hai người kẻ hát người hò, thiếu điều thành bạn tâm giao.

Lục Áo ăn xong cơm liền về khoang nghỉ ngơi trước, Lâm Tê Nham vẫn ngồi nghe Thuyền trưởng Trần kể chuyện, hai người rất có xu thế sẽ nói chuyện thâu đêm.

Lục Áo không quan tâm họ, cậu phải về gọi điện thoại.

Trước khi đi đã nói mỗi ngày gọi 1 cuộc, Lục Áo không định ngày đầu tiên đã nuốt lời.

Khi cậu gọi điện thoại đã hơn 8h tối, đầu dây bên kia vừa thông, cậu nói : " Là tôi."

Tống Châu cười nhẹ, "Tôi biết là cậu, cậu đang làm gì vậy?"

"Vừa ăn tối xong, đang chuẩn bị đi ngủ, còn anh ?"

"Đang tăng ca, nhưng cũng sắp tan ca rồi.''

"Nghe qua có vẻ thảm nhỉ?"

"Đúng vậy, thảm thế đó." Tống Châu thả lỏng nói chuyện phiếm với cậu, "Bên cậu vừa có chuyện gì thú vị gì sao? Nghe giọng cậu có vẻ rất vui?"

Lục Áo hơi ngẩn ra, nói : " Không có gì, chạng vạng có bắt được 1 đàn cá trích. Vừa nãy ăn tối chính là tiệc cá trích."

"Vậy xem ra cuộc sống của các cậu không tồi, rất đặc sắc."

"Cũng được." Lục Áo thuận miệng hỏi, "Còn anh thì sao?"

Tống Châu lần đầu nghe thấy cậu hỏi về công việc của anh, cười một chút, chọn ra chút chuyện thú vị nói cho cậu nghe, "Cậu có biết vì sao đêm nay bọn tôi phải tăng ca không?"

"Đoán không ra, có chuyện khẩn cấp gì sao?"

"Gần giống vậy, khoảng thời gian trước bên chúng tôi nhận được thông tin báo rằng có một yêu quái hệ thực vật tham gia vào ngành chế tạo ma tuý, trực tiếp dùng dịch thể của bản thân nghiên cứu ra một loại ma tuý mới, quăng lưới lâu như vậy, cuối cùng cũng đã bắt được nó."

"Như vậy cũng được sao?"

"Sao không được? Thực ra có rất nhiều tội phạm yêu quái đều là dùng chính năng lực của bản thân để đi lừa tiền, hoặc tham gia vào những ngành nghề phi pháp. Khi đột kích chúng tôi thường đột kích những chuyện này."

Lục Áo nói : " Tôi còn tưởng những tội phạm yêu quái kia thường sẽ phạm tội hình sự, như là ăn thịt người, moi tim các thứ."

Tống Châu nói với cậu, "Những chuyện này đều là tình tiết bịa đặt trong tiểu thuyết chí dị, thịt người còn không ngon bằng thịt động vật, đặc biệt là trong tình huống chưa qua nấu nướng. Hơn nữa các yêu quái đã hoà nhập vào xã hội loài người bao năm nay rồi, kiểu yêu quái phản xã hội không còn nhiều."

"Vậy có chuyện yêu quái giết người không?"

"Có, dựa trên tỷ lệ mà nói, không khác gì với những chuyện người giết người trong xã hội cả. Đại đa số cá yêu quái đều rất biết kiểm soát bản thân."

Hai người ở trong khoang nghỉ nói chuyện, nói đến khi Lục Áo buồn ngủ.

Cậu mơ mơ hồ hồ nói : " Không nói chuyện với anh nữa, tôi phải ngủ rồi, ngày mai phải dậy sớm câu cá."

Tống Châu nhỏ giọng nói , "Được, cậu ngủ đi, ngày mai chúng ta nói tiếp."

"Ừm."

Lục Áo không rõ bản thân ngủ quên lúc nào, đợi khi sáng hôm sau tỉnh giấc, tiện tay cầm điện thoại vệ tinh đặt bên gối mới phát hiện một tin nhắn được gửi đến từ tối qua.

Tin nhắn này nhắc nhở cậu, thời gian cuộc gọi hôm qua là 103 phút, cước phí là 8 tệ 1 phút, tổng cộng đã trừ đi 824 tệ tiền cước. Hiện tại số tiền trong tài khoản là 9.176 đồng.

Cậu nhìn tin nhắn nửa ngày, chẳng biết giữa phí điện thoại 1 đêm mà 800 tệ và hành vi nạp 10.000 tệ tiền điện thoại của Tống Châu, cái nào khiến cậu câm nín hơn.

Cậu xem xong thì đặt điện thoại xuống đi tắm rửa, sau đó ăn sáng.

Khi cậu xuất hiện ở boong tàu đã hơn 7h giờ sáng, trên boong tàu đã có rất nhiều người đang câu cá rồi.

Thấy Lục Áo, mọi người sôi nổi chào cậu.

Người trên thuyền đều nghe qua danh may mắn của cậu, cũng biết về câu chuyện tìm kiếm cứu hộ của cậu, ai cũng có ấn tượng rất tốt.

Có người hô : " Lục Áo, có phải cậu muốn câu cá không. Chỗ này có cần câu nè."

"Cảm ơn, tôi có đem theo cần câu.'' Lục Áo hỏi, "Mọi người đã câu được gì rồi?"

"Cá tráp đen."

"Cá đù nanh."

"Cá nóc."

Câu trả lời của mọi người rất đa dạng, vùng biển này không có nhiều cá, vẫn chưa có ai câu được hàng tốt đáng tiền nào.

Lục Áo tuỳ tiện tìm một chỗ, móc tôm biển làm mồi, hạ cần câu cá.

Những người xung quanh đều rất nhiệt tình, còn đưa cho cậu 1 cái ghế ngồi.

Lục Áo ngồi câu cá, vừa ngủ gà ngủ gật vừa nghe người xung quanh nói khoác.

Chưa tới 5 phút, cần câu trong tay cậu đã chìm xuống, rõ ràng đã cắn câu.

Những người đang tám chuyện trông thấy, vui vẻ tới gần, "Cắn câu rồi, xem vận may của cậu thì câu được cái gì."

Lục Áo đứng dậy, bình tĩnh kéo cá.

Người xung quanh thấy cần câu của cậu hơi cong, vội hỏi : " Nặng không, có cần vợt lưới không?"

"Tạm ổn, không quá nặng, " Lục Áo nói, "Cứ lấy vớt lưới qua trước nhé."

"Con gì cắn câu vậy, có thể trông thấy nó chưa?"

"Vẫn chưa biết nữa."

Lục Áo vừa nói vừa kéo cá lên, rất nhanh, thông qua mặt nước trong suốt, đã có thể trông thấy màu bạc sáng loáng.

"Oa, cá hố! Là cá hố!"

"Kéo từ từ thôi!"

Cá hố thường bơi ở vùng nước tương đối sâu, nếu như kéo nhanh quá, áp lực nước thay đổi quá nhanh thì khi nó vừa ra khỏi mặt nước sẽ chết ngay.

Chỉ có từ từ kéo lên, mới có thể bắt được cá hố còn sống.

Tay của Lục Áo không kéo nhanh, vờn cá một hồi mới triệt để kéo nó ra khỏi mặt nước.

Người bên cạnh đã sớm cầm vợt lưới đứng chờ, vừa thấy con cá xuất hiện, vội đưa vợt ra vớt.

Con cá hố mà Lục Áo câu được rất lớn, thân dài khoảng 1 mét.

Khác hẳn với những con cá hố màu xám bạc mua trên bờ, con cá này toàn thân màu xanh lam như màu thép ánh bạc.

Mọi người đều cảm thấy loá mắt.

Đây là lần đầu Lục Áo trông thấy một con cá hố còn sống, cậu không ngờ rằng cá hố còn sống đẹp đến thế, đẹp như một tấm giương đang chuyển động.

Cá hố giãy dụa trong vợt lưới.

Lục Áo phải gỡ cá ra, người xung quanh vội nhắc nhở , "Cẩn thận, răng nó sắc lắm."

"Ừm."

Hiếm khi câu được 1 con cá hố còn sống to như thế, có người chạy đi kêu Chung Hồng Hải tới xem.

Lâm Tê Nham nghe tin cũng vội chạy tới quay.

Chung Hồng Hải nhìn con cá hố to này, nhịn không được nói : " Con cá hố này đẹp quá, chúng ta chụp hình được không?"

"Được." Lục Áo lui ra sau.

Chung Hồng Hải vội gọi người tới chụp hình.

Chụp xong rồi, Chung Hồng Hải nói : " Con cá hố rất đẹp nhưng cũng dễ chết, muốn mang về không phải chuyện dễ. Cá này cậu định xử lý thế nào, hay là bán cho tôi nhé?"

Cá hố không đáng bao nhiêu tiền, Lục Áo cũng không hứng thú với việc ham lợi nhỏ, cậu nhấc con cá to béo trong tay, nghĩ rồi nói : "Nếu không thì chúng ta đưa nó tới nhà bếp làm thịt thì sao?"

"Ha ha ha, đây cũng là 1 chủ ý tốt. Con cá hố này to thế, chi bằng cắt 1 phần ra đem làm món cá hố chiên giòn, phần còn lại thì làm sashimi?"

Lần đầu Lục Áo nghe nói cá hố có thể dùng làm sashimi, trong mắt mang theo chút kinh ngạc, "Cá hố cũng được sao?"

"Được chứ, còn khá đặc biệt đấy. Chỉ là vừa vận chuyển lên bờ thì cá đã không còn tươi nữa, nên rất ít người dám ăn." Chung Hồng Hải nói, " Hay cậu câu thêm 1 lát, tôi đem cá đi xử lý, đợi lát nữa mọi người thử tay nghề của tôi?"

Lục Áo đưa con cá cho anh ta, "Làm phiền rồi."

"Ha ha ha, không phiền không phiền, để tôi đi xem thử chúng ta còn câu được những gì, làm sashimi nhiều một chút, hôm nay chúng ta làm tiệc cá sống."

Chú thích:

Cá hố:

Hế lu mn, vì quá ăn chơi sa đoạ nên mình k up theo lịch bth, hí hí
Chúc mọi người năm mới vui vẻ vạn sự như ý

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play