Lâm Cống Thương xưa nay đi mò cua, thường làm cho cả người lấm lem bùn đất, 2-3 tiếng cũng chỉ mò được 2-3 con.

Hôm nay quá may mắn, 2 tiếng bắt được 5 con, trong đó có 3 con nặng hơn nửa kg, dựa theo giá thu mua hiện nay, cua đực hoang dã nửa kg 60 tệ, cua cái hoang dã nửa kg 80 tệ, buổi sáng hôm nay cậu ta có thể bán được hơn 500 tệ, cho dù là trừ tiền thuế, cũng có hơn 300 tệ.

Thu nhập này thật sự khả quan, thế cho nên Lâm Cống Thương có chút không che dấu được sự đắc ý trong lòng.

Cậu ta thấy Lục Áo ở bên kia bờ không trả lời, dứt khoát đội mũ rơm lên đầu, xách theo thùng nước chạy tung ta tung tăng qua đây, muốn xem thử thu hoạch của Lục Áo.

Chạy tới trước mặt Lục Áo, cậu ta thò đầu nhìn thùng của Lục Áo, trong miệng an ủi nói:" Cậu lần đầu đi mò cua, mò không được bao nhiêu cũng bình thường, không cần chán nản."

Lục Áo vừa mò một con, đang buộc dây, nghe vậy liếc mắt nhìn cậu ta một cái.

Lục Áo vốn không định đả kích cậu ta, nhưng thật sự không chịu bộ dạng này của cậu ta, dứt khoát lấy cái nắp thùng ra, bỏ con cua trong tay vào.

Lâm Cống Thương nhìn thấy một thùng đầy cỏ, con cua mới bỏ vào kia nằm ở trên cùng, có một nửa mai cua hiện ra trong thùng.

Cậu ta ngẩn người," Đệch, trong thùng của cậu sao nhiều cỏ vậy? Cậu mò cua hay là nhổ cỏ? Ai, không đúng, bên dưới hình như có cua bùn, trong thùng của cậu toàn bộ đều là cua bùn sao? !"

Lục Áo:" Cậu đổ ra xem chẳng phải sẽ biết sao?"

Lâm Cống Thương từ trong lời nói của cậu cảm nhận được có gì đó không ổn, cậu ta cảm thấy bản thân không nên muốn xem.

Nhưng mà con người luôn có lòng hiếu kỳ, cậu ta không kiềm chế được sự tò mò trong đầu, trầm mặc 2 giây, cậu ta nói:" Tôi đổ ra xem thử."

Lục Áo cầm kìm sắt đứng ở bên cạnh, vuốt cằm ra hiệu bảo cậu ta đổ.

Lâm Cống Thương chà tay lên cái áo dính đầy bùn, im lặng đổ thùng cua bùn ra.

"1 2 3 4 . . . .9?" Lâm Cống Thương quay đầu nhìn Lục Áo, lông mày bay cao, âm cuối mang theo chút run rẩy, " Cậu trong một buổi sáng mò được 9 con cua?"

Lục Áo không trả lời cho cậu hỏi đã biết rõ đáp án.

Lâm Cống Thương 'A' một tiếng, mệt mỏi, "Đệch! Cậu làm cái gì mà vận may lúc nào cũng tốt thế? Ngay cả một mò cua cũng mò được gấp đôi người ta?"

Lục Áo liếc nhìn cậu ta một cá, " Tôi sức lớn, đào nhanh."

Lâm Cống Thương:" . . . . . "

Cậu cảm thấy thật mệt tim, hoàn toàn không muốn so sánh với loại quái thai này.

Hai người đang nói chuyện, Lâm Tê Nham nghe thấy âm thanh, cậu ta vừa dùng cái áo sơ mi dơ tới không nhìn ra hình dáng ban đầu để lau mồ hôi vừa xách thùng chạy qua, trên lưng còn đeo bao thiết bị.

Lâm Cống Thương vừa thấy cậu ta, quyết định giúp trái tim mình tìm chút cân bằng, hỏi :" Lâm Tê Nham, cậu mò được bao nhiêu cua bùn?"

Lâm Tê Nham có chút buồn rầu, "Chỉ có một con, vận may khá tệ, đào liên tục vài cái hang đều là hang trống, con này là do tôi mất sức của chín trâu hai hổ thật vất vả mới mò ra được."

Lâm Cống Thương nhếch miệng. " Tôi đào được 5 con, tất cả đều là con to, trong đó có 3 con hơn nửa kg."

"Được lắm nha." Lâm Tê Nham hâm mộ, " Con này của tôi khá nhỏ, cố lắm cũng chỉ 4 lạng, bốn bỏ năm lên, cả 1 buổi sáng coi như chả mò được gì."

Lâm Tê Nham tiện thể nhìn về phía cái thùng đã được bỏ đầy cua vô lại của Lục Áo, tò mò, "Lục Áo thì sao? Bắt được bao nhiêu con?"

"9 con."

"Hả, 9 con?" Lâm Tê Nham khó tin, bạch bạch bạch chạy tới trước mặt Lục Áo, ngồi xổm xuống xem, "Chỉ một thời gian ngắn cậu bắt được tới 9 con? !"

Lục Áo gật đầu.

Lâm Tê Nham cúi đầu quan sát, "Để tôi xem, 1 2 3, . . . . Đợi chút! Lục Áo con này của cậu lạ lắm."

"Sao lạ?" Lâm Cống Thương cũng lần nữa sáp tới, "Vừa nãy tôi nhìn qua rồi, không có vấn đề gì, toàn bộ đều là cua bùn to tươi sống."

Lâm Tê Nham dùng kìm sắt nhẹ nhàng huých lên mai cua, chần cờ, "Này. . . . Con này không phải là cua gạch hay sao?"

Lâm Cống Thương ngồi xổm xuống, lấy cái con dính đầy bùn kia lên tỉ mỉ quan sát, "Đệch! Đúng là cua gạch!"

Cua gạch là do cua bùn cái biến thành, cua bùn cái trưởng thành khi đẻ trứng chịu sự tác động của ánh mặt trời, gạch cua trong cơ thể sẽ chuyển hóa thành màu bơ vàng, thẩm thấu đến từng bộ phận của cơ thể, thân cua có màu vàng, chính là cua gạch.

Cua gạch có giá gấp 10 lần so với cua bùn thông thường.

Lục Áo trước đây chưa thấy qua loại này, nhất thời không nhận ra được.

Khi hai người này ồn ào, Lục Áo đã nhận lấy con cua kia trong tay Lâm Tê Nham.

Con cua này rất lớn, cầm trên tay thấy nặng trịch, cỡ nào cũng có 0.6-0.7 kg.

Lục Áo cầm tới bên bờ sông rửa sạch, rất nhanh liền phát hiện sự khác thường.

Con cua này khác biệt hoàn toàn với những con cua bùn khác, trên lưng nó có màu hơi cam cam, lật lại, phần bụng và chân đều là màu vàng cực kỳ chắc nịch, tròn trịa, chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta cảm thấy thèm ăn vô cùng.

Lâm Cống Thương nóng lòng muốn thử, nói:" Nào, xem thử chất lượng của con cua gạch này."

"Xem thế nào?"

"Để tôi!"

Lâm Cống Thương cầm lấy cua gạch lần nữa, nhẹ nhàng đè lên phần yếm, chỉ cảm thấy nơi chạm vào mềm nhũn, gạch cua như muốn hóa thành dầu.

Lại nhìn chân cua, mỗi một cái chân đều là màu vàng chắc nịch, phát sáng tới độ khiến người ta hoa cả mắt.

Cậu ta nâng con cua lên, để mặt lưng nhắm ngay ánh nắng mặt trời, lấy tay hơi che lại trên lưng cua, có thể nhìn thấy rõ ràng hai bên vỏ cua của nó đã đạt tới trình đột bán trong suốt, điều này chứng tỏ trứng cua bên trong cơ bản đã biến thành gạch.

Lâm Cống Thương cảm thán, "Hàng loại 1, gạch cua đã thẩm thấu đến các chân, lưng cũng đầy. Thằng nhóc cậu may thật."

Lâm Tê Nham ở bên cạnh cũng hâm mộ vô cùng.

Cua gạch chia làm nhiều loại, loại tốt nhất là loại 1, cua gạch loại 1 ở chỗ bọn họ bán sỉ cũng phải 1.800 tệ nửa kg.

Đây còn là giá của năm ngoái.

Hiện tại gần sắp Đoan Ngọ, lại là lứa cua gạch đầu, giá cả khẳng định sẽ rất cao.

Lâm Cống Thương nhìn con cua gạch trong tay, lại nhìn về cái thùng chỉ có vài con của của mình, trong nháy mắt cảm thấy chán phèo.

Cậu trả cua gạch về thùng, nhắc nhở, "Con của này cậu trông chừng kỹ một chút, ngàn vạn lần đừng để bị đứt chân, bằng không gạch chảy ra rồi thì con này sẽ mất giá."

Lâm Tê Nham vội vàng lấy cái thùng của mình qua, "Lục Áo, hay là cậu bỏ riêng con cua gạch qua đây đi. Tôi cầm con cua bé tẹo này là được rồi."

Lục Áo không khách sáo với cậu ta, "Cảm ơn."

Nói xong cậu chia cua bùn ra xong thì cầm mang về.

Lâm Cống Thương xắn tay áo lên, "Chờ một chút, chúng ta rửa sạch hết mấy con cua bùn còn lại đi, nói không chừng bên trong còn cua gạch khác thì sao?"

Lâm Tê Nham nhịn không được, "Cua gạch hiếm lắm, nào có xác suất xuất hiện con thứ 2 thứ 3 ?"

Lâm Cống Thương không chịu từ bỏ, "Ai biết được? Cứ rửa trước đi, ai cũng rãnh mà."

Lâm Cống Thương kiên trì, Lục Áo và Lâm Tê Nham đành phải đầu đội nắng gắt rửa cua với cậu ta.

Bọn họ bắt cua xong đều được buộc chặt, cơ bản không có khả năng chạy trốn.

3 người cùng nhau đem toàn bộ cua bắt được ở bờ sông rửa sạch một phen.

Đúng như lời Lâm Tê Nham nói, bắt được 1 con cua gạch đã là gặp may rồi, bọn họ không tìm thấy con thứ 2.

Lâm Cống Thương có chút mất mác xách theo cái thùng theo bọn họ về thôn Lâm Ốc, ủ rũ suốt đường về.

Khi 3 người Lục Áo về đến nhà Lâm Mãn Chương, anh ta đang uống trà với Lâm Quý Hiếu và Đàm Quân Hạo.

Diệp Chi Anh đang làm cơm, từ cửa sổ của phòng bếp nhìn thấy 3 người Lục Áo từ cửa bước vào, vội vàng đi tới bên cửa sổ chào đón, "Các cậu về rồi à?"

"Ừ. Chị dâu, anh Chương đâu?"

"Đang ở trong phòng uống trà kìa. Các cậu đi tìm anh ấy đi, trước uống miếng trà, sắp được ăn cơm rồi."

Lục Áo nói:" Cảm ơn chị dâu. Tôi về nhà ăn, không cần làm phần tôi."

"Không cần cái gì? Tôi làm xong hết rồi." Diệp Chi Anh nhiệt tình, "Em trai tôi vừa cho mấy con hào to lắm, trưa nay làm 2 nồi hào sống hấp tỏi, cũng hấp xong rồi, các cậu ăn xong rồi về."

Lâm Mãn Chương nghe thấy bọn họ nói chuyện, đi tới xem, thấy quả nhiên là 3 người Lục Áo, vội nói:" Về làm gì? Trước vô uống ly trà ăn miếng dưa hấu giải nhiệt, tới chiều hẳn về."

Nói xong, anh ta bước tới cầm lấy cái thùng trong tay Lục Áo, vừa cầm thì trên mặt tràn đầy kinh ngạc,"Thùng này cũng đủ nặng, các cậu bắt được bao nhiêu con?"

Lâm Cống Thương phờ phạt, "Lâm Tê Nham một con, em 5 con, Lục Áo 9 con, trong đó có còn có một con cua gạch to."

Lâm Mãn Chương theo bản năng nhìn vào, "Thật à? Chúng ta có 5 6 năm chưa thấy cua gạch."

"Này sao có thể giả được?"

Lâm Mãn Chương rất nhanh nhìn thấy cua gạch nằm trong một cái thùng khác của Lục Áo.

Anh ta cầm con cua lên nhìn, cua này chân tròn trịa vàng rực, "Ôi, thật đúng là cua gạch! Vận may không tồi nha!"

Lâm Quý Hiếu cùng Đàm Quân Hạo cũng đi ra xem, cũng thán phục một phen.

Đoàn người trở lại phòng khách, thỏi quạt máy uống trà.

Cua bùn thì được đặt ở một góc tương đối râm mát trong phòng khách.

Lâm Mãn Chương đề nghị:" Chúng ta cộng lại có 40 con cua bùn, hay là đi bến tàu Long Hương bán được không? Bên kia thu vô giá cao."

Lâm Cống Thương lau mồ hôi, "Qua 3 giờ hẳn đi, hôm nay nóng quá."

"Cũng được, chúng ta lái xe đi, đừng lái xe 3 gác."

Mấy người dăm ba câu bàn xong.

Diệp Chi Anh làm xong cơm, mọi người đứng lên, bưng thức ăn và cơm ra bàn, chuẩn bị ăn.

Mọi người vui vẻ ăn một chầu, sau đó ai về nhà náy nghỉ ngơi.

Lục Áo đi cuối cùng, trước khi đi hỏi thăm, "Anh Chương, các anh có biết chỗ nào có bán các loại cá giống như cá mú nghệ, cá tráp đen này nọ không?"

"Bên tàu Long Hương có một trại cá giống. Cậu hỏi cái này làm gì? Muốn nuôi cá sao?"

"Mấy bữa nay bắt nhiều cá quá, muốn mua chút cá giống thả lại vào biển."

Lâm Mãn Chương khó hiểu, "Thả vô biển là thả vô đâu? Cậu nhận được giấy chứng nhận nghề cá chưa? Mở trại nuôi cá còn phải nộp báo cáo khác."

"Không phải nuôi, mà là thả về biển." Lục Áo nói:" Mấy loài cá sinh trưởng khó khăn nên muốn bổ sung mấy chủng loại bị tôi bắt."

Biểu cảm của Lâm Mãn Chương có chút không biết làm sao, qua một hồi lâu, mới nói:" Ý của cậu là muốn mua chút cá giống để phóng sanh phải không?"

"Ừ, chính là ý này."

Diệp Chi Anh ở bên cạnh nghe xong, nhịn không được nói:" Cậu có thể bắt được bao nhiêu cá, đâu cần phải đặc biệt đi mua cá giống phóng sanh? Như vậy cũng quá lãng phí tiền."

"Cũng không có ít, tôi kiếm tiền từ biển nói thế nào cũng phải trả lại 1-2 phần."

Nhà Lâm Mãn Chương 3 đời trước cũng là ngư dân, đây là lần đầu anh ta nghe thấy cách nghĩ như vậy, không biết phải phản ứng ra sao.

Ngư dân không phải dựa vào trời mà kiếm ăn sao, sao còn phải tự chuẩn bị cá giống?

Một hồi lâu, Lâm Mãn Chương nói:" Cá giống của cá mú nghệ cũng không phải rẻ, tối thiểu 7-8 tệ một con."

Lục Áo nói:" Không sao, tôi chỉ mua 1.000-2.000 tệ thôi, không mua nhiều."

Chú thích :

Cua gạch và món ăn từ cua gạch :

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play