Editor: BèoKiệu hoa dừng lại trước cửa Đông cung.
Tần Kiêu nhìn về phía kiệu hoa, bàn tay không tự chủ được nắm lại rất chặt. Hắn mím môi, yết hầu lăn qua lăn lại thấy rõ cực kỳ căng thẳng.
Âm thanh ồn ào náo nhiệt từ những người xung quanh và tiếng chiêng trống vang lên không dứt nhưng ánh mắt hắn chỉ nhìn vào chiếc kiệu hoa kia, chỉ nhìn thấy tân nương đội khăn trùm đầu màu đỏ được hỉ nương đỡ tay chầm chậm bước xuống kiệu.
Hắn biết, đó là Mộc Vân Chi.
Là Mộc Vân Chi mà chỉ ít nữa thôi sẽ trở thành Thái tử phi của hắn.
Tần Kiêu mím môi, cảm xúc xẹt qua trong đáy mắt. Hắn đứng yên không động cho đến khi hỉ nương dìu Mộc Vân Chi rồi đưa tay nàng đến trước mặt hắn.
Bàn tay của Mộc Vân Chi được hỉ nương nắm lấy. Nàng không lên tiếng, hỉ nương cũng không thúc giục, không thấy nhắc nhở gì.
Tần Kiêu sững sờ một lúc nhìn bàn tay trắng nõn mảnh khảnh của Mộc Vân Chi, không hề động đậy. Hắn không biết nên làm gì, bàn tay ngọ nguậy một lúc, theo bản năng nhìn về phía hỉ nương.
Hỉ nương nhỏ tiếng nhắc nhở: “Điện hạ, nắm tay của tân nương đi, bao nhiêu người đang nhìn kìa”.
Lúc này Tần Kiêu mới kịp phản ứng lại, vội vã đến nắm tay Mộc Vân Chi.
Bàn tay nhỏ nhắn của Mộc Vân Chi thật mềm mại. Giữa ngón trỏ và ngón cái có một vết chai mỏng, chắc là do luyện kiếm mà có.
Mọi người đều thấy Tần Kiêu nắm tay Mộc Vân Chi đi vào. Hoàng đế và Hoàng hậu nương nương nước Chiêu ngồi trên chính điện, vẻ mặt cả hai đều mừng rỡ hoan hỉ.
Bên dưới khăn trùm đầu, Mộc Vân Chi nhìn chằm chằm bàn tay đang nắm lấy tay mình. Bàn tay đó to hơn nàng rất nhiều, ngón tay thon dài, lòng bàn tay lại ấm áp. Nếu như nắm chặt hơn một chút thậm chí còn có thể bao trọn bàn tay nhỏ bé của nàng trong đó. Có thể là do thường ngày đều luyện chữ nên bàn tay của hắn có vết chai, cực kỳ rõ ràng chứ không mờ giống như vết chai trên tay nàng.
Vừa khẽ chạm vào, nàng đã cảm nhận được sự thô ráp cọ lên đầu ngón tay.
Mộc Vân Chi mỉm cười, chợt có một ý nghĩ lóe lên trong đầu đầu. Đột nhiên nàng nắm lấy ngón trỏ của hắn. Nàng có thể cảm thấy rất rõ ràng bàn tay của hắn cứng đờ một lúc nhưng khôi phục trạng thái bình thường rất nhanh chóng.
Chỉ tiếc là chiếc khăn trùm đầu này đã che khuất tầm mắt nàng, nàng không thấy được biểu cảm trên khuôn mặt hắn ban nãy như thế nào.
Đến chính điện.
Đại thái giám chưởng sự của Đông cung Tưởng công công lĩnh trách nhiệm cử hành lễ nghi buổi lễ. Hiếm khi ông ta vui vẻ đến vậy, ánh mắt lẫn mặt mày đều tràn ngập ý cười.
Tần Kiêu nắm tay Mộc Vân Chi đứng trước mặt Hoàng đế và Hoàng hậu nương nương. Trước tiên hai người cung kính hành lễ, sau đó Tưởng công công bước lên trước hai bước, mặt mày hớn hở, chỉnh lại giọng rồi lớn tiếng hô: “Nhất bái thiên địa”.
Tần Kiêu và Mộc Vân Chi cùng nhau quay người lại, khom lưng hướng về phía cửa chính điện hành lễ.
“Nhị bái cao đường”.
Cả hai lại quay người một lần nữa, hành lễ.
“Phu thê giao bái”.
Tần Kiêu quay sang Mộc Vân Chi, Mộc Vân Chi cũng hướng về phía hắn. Hai người khom lưng hành lễ.
Có thể là khoảng cách quá gần nên khi cúi người, đầu của cả hai chạm vào nhau giống như ban nãy Mộc Vân Chi đụng vào ngón tay hắn vậy. Dường như nàng cảm thấy Tần Kiêu sững sờ trong giây lát nhưng chớp mắt đã trở lại bình thường.
“Lễ xong!!!”
Người xung quanh cười rộ lên, theo đó là một loạt những tiếng chúc mừng và vỗ tay.
Lúc hỉ nương đến dìu Mộc Vân Chi, Tần Kiêu quay đầu nhìn nàng nhưng không nói gì, chỉ đành thấy nàng bị hỉ nương dìu đi.
Bái đường xong, dĩ nhiên Mộc Vân Chi sẽ được đưa vào phòng tân hôn.
Tạm thời Tần Kiêu phải ở lại nhận chúc tụng, kính rượu của quan khách.
Chẳng mấy chốc sắc trời đã tối om. Tần Kiêu hơi mệt hơn nữa cũng cảm thấy vô vị, chuẩn bị tìm cớ rời đi. Hoàng đế đã uống hơi nhiều, kéo tay hắn nói: “Thái tử!”.
Tần Kiêu: “…”
Hoàng đế mặt mày hớn hở, vì uống hơi nhiều nên khuôn mặt trở nên đỏ ửng. Nhưng có thể nhìn ra người thật sự rất vui. Hoàng đế giữ chặt tay của Tần Kiêu, vỗ mấy cái: “Thái tử à, cuối cùng con cũng chịu thành thân rồi! Con không biết đấy thôi, trên triều ngày nào cũng có người dâng tấu chương xin ta ban hôn cho con, còn đưa ra một danh sách tiến cử dài dằng dặc, thậm chí còn đưa cả tranh của mấy cô nương đến nữa!”
Tần Kiêu nhăn mày, chuyện này hắn quả thực không biết.
Hắn quay đầu hí mắt lại liếc nhìn những quan viên đang cười nói trong chính điện. Không biết là kẻ nào không có mắt dám dâng tấu chương như vậy lên Hoàng đế. Hắn còn cho rằng chỉ có lão già Thượng thư Bộ Hộ chết tiệt mới dám làm vậy thôi chứ!
Hắn mới hai mươi tuổi, cũng chưa phải ở cái tuổi mà tóc chuẩn bị điểm bạc, việc gì phải giục? Theo hắn thấy, tất cả đều là một đám lão già ăn no dửng mỡ mà thôi.
“Ợ ~”.
Hoàng đế nấc rượu một tiếng sau đó hạ giọng thì thầm: “Thái tử à, trẫm nói cho con biết, Thái tử phi của con là viên ngọc quý trên tay của Mộc gia. Đừng trách trẫm không nhắc con, nếu như con dám bắt nạt Thái tử phi, đến lúc đó chắc chắn con sẽ bị đánh thảm! Trẫm nói trước với con nhé, nếu đúng là có tình huống đấy xảy ra trẫm sẽ không cản họ đâu. Trẫm… sẽ giả vờ như không biết gì hết!”
“…”
“Hơn nữa, con là một nam tử hán đại trượng phu, bắt nạt một tiểu cô nương mất mặt biết bao!”
“…”
Tần Kiêu nhìn Hoàng đế bật cười, sau đó hờ hững đẩy người sang đại thái giám của hoàng cung vừa đi đến.
Hắn nói: “Bệ hạ uống say rồi, đưa người về cung nghỉ ngơi đi”.
“Dạ!”
Tần Kiêu cười một tiếng với Hoàng hậu nương nương rồi cũng rời đi.
Trước cửa động phòng tân hôn, Tần Kiêu đứng một lúc lâu, nội tâm tranh đấu, tâm trạng cực kỳ phức tạp.
Hắn biết quá nửa nguyên nhân Mộc Vân Chi bằng lòng gả cho hắn là vì Hoàng hậu nương nương đích thân đi hỏi. Cho dù lúc đó chính miệng nàng đã đồng ý nhưng bao nhiêu phần là nhìn sắc mặt của Hoàng hậu nương nương, mấy phần còn lại là vì Mộc phủ. Hắn biết rất rõ quan hệ của nàng và Văn Hoài Cẩn.
Hai người họ đã quen biết nhau từ nhỏ, thanh mai trúc mã. Chắc hẳn sự yêu thích của nàng đối với hắn ta cũng rất sâu đậm.
Nàng gả cho hắn, có lẽ đây không phải là ý muốn sâu thẳm trong trái tim nàng.
Tần Kiêu mím chặt môi, hai tay không tự chủ siết thành nắm đấm, đôi mày nhíu chặt.
Mà lúc này, Mộc Vân Chi ngồi trong phòng nghe được ban nãy có nha hoàn hô “Tham kiến Thái tử điện hạ” nhưng đợi rất lâu mà vẫn không thấy có người đẩy cửa đi vào. Phòng ốc vô cùng yên tĩnh, Thanh La và hai nha hoàn của Đông cung đều đứng cách nàng một đoạn. Nàng ngồi trên giường, chỉ có thể nghe thấy tiếng thở của chính bản thân mình.
Mộc Vân Chi khó hiểu, hắn đứng bên ngoài làm gì? Không phải là thấy trời tối nên muốn ngắm trăng đấy chứ?
Nàng không nhịn được lại thở dài một cái.
Khi nào Thái tử điện hạ mới chịu vào đây? Nàng cứ ngồi im như thế này, toàn thân sắp ê ẩm hết cả rồi? Hơn nữa khăn trùm đầu còn chưa gỡ xuống, hít thở cũng khó khăn…
Nàng thổi khăn trùm đầu hết lần này đến lần khác, cuối cùng không nhịn được mà vẫy chân vài cái.
Thanh La liếc thấy, nhẹ nhàng nhắc nhở tiểu thư nhà mình đừng có động đậy lung tung.
Mộc Vân Chi bĩu môi, vừa chán lại vừa bất lực. Nàng do dự một lúc rồi quyết định đứng dậy.
Thanh La hết hồn, vội vã đến bên cạnh, nhỏ tiếng nói: “Tiểu thư, người định làm gì vậy?”
Mộc Vân Chi đáp: “Chàng không vào thì ta đi ra vậy! Đêm nay nhất định chàng ấy phải gỡ cái khăn trùm đầu này xuống cho ta”.
“…”
Tần Kiêu vẫn đang rối rắm bên ngoài. Bàn tay đưa ra, do dự một lúc giữa không trung rồi lại thu về.
Lúc hắn quay người chuẩn bị rời đi, cánh cửa đằng sau mở ra. Tần Kiêu sững sờ nghi hoặc quay đầu lại nhìn. Hai nàng nha hoàn đứng hai bên cửa. Mộc Vân Chi mặc hỉ phục rực rỡ vẫn đội khăn trùm đầu được Thanh La dìu chầm chậm bước ra.
Ánh mắt của Tần Kiêu ngập tràn sự kinh ngạc.
Bên dưới hỉ khăn, Mộc Vân Chi bình tĩnh mở miệng: “Đêm tân hôn, Thái tử điện hạ không vào động phòng mà còn muốn đi đâu?”
Tần Kiêu ngập ngừng giây lát, ánh mắt bối rối muốn lảng tránh nàng cho dù lúc này Mộc Vân Chi không thể nhìn thấy tâm trạng của hắn ra sao.
Tần Kiêu âm thầm thở hắt ra, đáp: “Ta biết nàng không yêu ta. Vì vậy ta sẽ không chạm vào nàng”.
Nói xong, Tần Kiêu lại quay người định rời đi một lần nữa.
Mộc Vân Chi nghe thấy lời hắn nói, đôi mày bỗng chốc cau lại. Lời này có nghĩa là hắn muốn bỏ mặc nàng ngay đêm tân hôn đúng không?!
Nàng ‘Hứ’ một tiếng, sau đó sải bước đến chặn trước mặt hắn, đưa tay ngăn hắn lại.
Giọng điệu của nàng không khỏi nặng hơn một chút: “Thái tử điện hạ cứ nói đùa. Nếu không yêu sao lại phải gả cho chàng?”
Tần Kiêu sững người, mở to đôi mắt ngập tràn sự ngạc nhiên. Hắn nắm chặt hai tay, không ngừng được đi hỏi: “Vì sao?”
Hắn đã nghe ngóng được, ngoại trừ người nhà thì Mộc Vân Chi chỉ để ý đến một nam tử là Văn Hoài Cẩn. Còn với bản thân hắn, có lẽ chưa chắc Mộc Vân Chi đã biết cả họ tên của hắn mà chỉ biết hắn là Thái tử mà thôi.
Nếu đã như vậy thì yêu ở đâu ra? Vì sao lại yêu?
Hắn và nàng chẳng qua chỉ là hai người xa lạ, số lần chạm mặt nhau chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Nghĩ vậy, tâm tình của Tần Kiêu bỗng chốc trở nên khó coi. Hắn nhíu mày, đôi môi mím lại thành một đường thẳng.
Mộc Vân Chi đột nhiên cười một tiếng. Tần Kiêu ngây người khó hiểu nhìn về phía nàng.
“Thái tử điện hạ anh tuấn tiêu sái, ngọc thụ lâm phong, phong lưu phóng khoáng, tuấn tú lịch sự, khí thế hiên ngang, tài mạo song toàn, mặt mày như ngọc, tướng mạo sánh với Phan An*, Vân Chi ngưỡng mộ đã lâu!”
* Phan An được biết đến là mỹ nam cổ đại của Trung Quốc vào thời nhà Ngụy và Tấn.“…”
Nàng vừa mở miệng đã thốt ra một tràng, tốc độ nói khiến hắn còn không theo kịp.
Tần Kiêu nhìn Mộc Vân Chi, vẻ mặt cực kỳ kinh ngạc. Dường như hắn không thể tin được những lời vừa rồi được thốt ra từ chính miệng của Mộc Vân Chi.
Sau khi hoàn hồn, Tần Kiêu khẽ “Khụ” vài tiếng để khỏa lấp sự ngại ngùng của bản thân.
Mộc Vân Chi hít thở thật sâu, mở miệng một lần nữa: “Thái tử điện hạ, ta đã nói rõ ràng như vậy rồi, mời chàng cùng ta về phòng đi. Đêm tân hôn mà chàng cứ đi như vậy thì mặt mũi của ta bỏ vào đâu được chứ?”
Tần Kiêu mím môi gật đầu, ý thức được Mộc Vân Chi không nhìn ra hành động của mình mới nói: “Được”.
Hai người cùng đi vào phòng.
Thanh La dùng hai tay cung kính đưa một thanh ngọc Như Ý đến trước mặt Tần Kiêu. Tần Kiêu nhận lấy rồi tiến về phía Mộc Vân Chi đang ngồi trên giường.
Hắn ổn định cảm xúc, âm thầm hít thở thật nhẹ rồi mới đưa tay ra, dùng thanh ngọc Như Ý mở khăn trùm đầu của Mộc Vân Chi.
Ngọn nến bên giường khẽ lay động. Dưới ánh lửa bập bùng ấm áp, khuôn mặt thanh lệ xinh đẹp của Mộc Vân Chi xuất hiện trước mắt Tần Kiêu, sau đó nàng nở nụ cười với hắn.
Lúc này Mộc Vân Chi mặc hỉ phục đỏ thắm, lông mày cong cong, ý cười nồng đậm, so với nét trang điểm nhẹ nhàng thường ngày thì giờ đây nàng càng
kinh diễm* tuyệt sắc bội phần.
* Kinh diễm: sắc đẹp đến mức khiến người khác trông thấy phải bồi hồi kinh ngạc.Tần Kiêu khó tránh nhìn nàng đến mất hồn mất vía.
Thanh La vờ ho nhẹ một tiếng nhắc nhở: “Thái tử điện hạ, tiểu… Thái tử phi, nên uống rượu giao bôi rồi ạ”.
Trên bàn, Thanh La đã rót cho họ hai ly rượu sau đó hành lễ rồi lui ra ngoài, đồng thời đóng cửa lại.
Lúc Tần Kiêu nâng ly rượu lên, Mộc Vân Chi mở miệng nói: “Thái tử điện hạ, trước khi uống rượu giao bôi, ta có điều muốn nói rõ với chàng, miễn cho sau này chàng hiểu lầm”.
“Nàng nói đi”.
“Từ nhỏ ta đã được cha mẹ, huynh trưởng nâng niu cưng chiều trên tay mà trưởng thành, thường ngày đều bướng bỉnh, hoàn toàn trái ngược với mấy tiểu thư khuê các dịu dàng hiểu chuyện. Tính cách của ta cũng không được tốt, có lúc sẽ tùy hứng, yêu thích luyện kiếm, không thích thêu hoa. Mấy chuyện này chắc hẳn Thái tử điện hạ cũng biết nhưng vẫn mong sau này Thái tử điện hạ thông cảm cho ta”.
Tần Kiêu ngây người một lúc lại nói: “Chuyện này là dĩ nhiên. Nếu như nàng đã gả cho ta, đương nhiên ta sẽ hiểu mà bao dung nàng”.
“Còn nữa…”
Mộc Vân Chi cẩn thận hít một ngụm khí: “Không cần biết trước đây Thái tử điện hạ đã phái người nghe ngóng được chuyện gì giữa ta và Văn Hoài Cẩn, ta mong điện hạ tin tưởng rằng ta không hề thích hắn ta. Từ nay trở đi, Mộc Vân Chi ta chính là Thái tử phi của Đông cung, phu quân của ta cũng chỉ có duy nhất một người là chàng. Hy vọng Thái tử điện hạ đừng nghĩ nhiều, cũng đừng vì mấy lời đàm tiếu của người ngoài mà nảy sinh hiểu lầm. Nếu điện hạ có điều mắc mớ trong lòng cứ hỏi thẳng ta là được”.
Sự bất ngờ trong mắt của Tần Kiêu càng rõ hơn mấy phần.
Quả thật hắn không ngờ được nàng sẽ nói thẳng với hắn mấy điều này. Mộc Vân Chi không hổ là Mộc Vân Chi.
Hắn mỉm cười, gật đầu nói: “Được, ta đồng ý với nàng”.
Mộc Vân Chi cũng cười theo.
Sau đó Tần Kiêu lại bổ sung thêm: “Nếu như nàng đã thẳng thắn như vậy thì ta cũng nên nói mấy câu mới phải. Tính khí con người ta cũng không được tốt. Những lúc xử lý công việc có thể sẽ nóng nảy tức giận, sẽ đập đồ đạc, dù sao thì… rất không tốt. Ta không hiểu nữ tử thích cái gì. Nếu như nàng muốn gì cứ nói thẳng với ta, đừng lòng vòng quanh co”.
Mộc Vân Chi gật đầu: “Được”.
Mộc Vân Chi đưa tay ra muốn lấy ly rượu trên bàn. Tần Kiêu giữ chặt tay nàng.
Mộc Vân Chi ngẩng đầu lên, có chút mù mờ khó hiểu.
Do dự một lúc, Tần Kiêu lại nói: “Còn nữa, ta không muốn cưới Trắc phi, hy vọng vàng giúp đỡ”.
Mộc Vân Chi sửng sốt, vui mừng trong đáy mắt đều muốn nhảy ra ngoài khiến đôi mày chớp động: “Vân Chi sẽ gắng hết sức làm theo mong muốn của Thái tử điện hạ”.
Nàng tươi cười nâng ly rượu lên, Tần Kiêu cũng làm động tác tương tự.
Ly rượu chạm vào nhau, hai người đan cánh tay vào nhau, cùng uống cạn ly rượu giao bôi.
Đêm ngày một sâu, ngọn nến khẽ khàng lay động.
Đêm này kết tóc làm phu thê, chỉ nguyện ân ái chẳng sờn chi.
Truyện được cập nhật nhanh và đầy đủ trên
https://diemsaccung09092002.wordpress.com