Editor: Bèo

Mộc Liễm Vũ đi theo Từ Ảnh vào Đông cung. Ánh mắt hắn có mấy phần cảnh giác, theo bản năng nhìn ngược nhìn xuôi bốn phía Đông cung. Từ Ảnh nói là tiểu muội nhà hắn gọi hắn đến nhưng hắn cũng không hoàn toàn tin tưởng lời của Từ Ảnh.

Hôm nay mới là ngày thứ hai tiểu muội nhà hắn gả vào Đông cung vậy mà đã mời hắn đến đây làm khách, nghe chẳng thích hợp chút nào cả. Hơn nữa, theo quy củ thì ngày mai sẽ là ngày tiểu muội về nhà mẹ đẻ vậy mà giờ này lại gọi hắn đến đây, nghĩ thế nào cũng thấy quái lạ.

Mộc Liễm Vũ híp mắt nhìn Từ Ảnh một lúc.

Từ Ảnh đi đằng trước cảm thấy ánh mắt nóng rực của Mộc Liễm Vũ phả lên người mình. Y cảm thấy bất lực nhưng cũng chẳng biết nói gì. Tam thiếu gia kia có vẻ không tín nhiệm y cho lắm. E là không nhìn thấy Thái tử phi thì hắn sẽ không lơi là cảnh giác.

Mộc Liễm Vũ gặp được Mộc Vân Chi trong hoa viên của Đông cung.

Nàng đang luyện kiếm.

Mộc Liễm Vũ hoảng hốt, chẳng thèm đợi xem Từ Ảnh quay lại nói với mình cái gì mà hắn đã chạy tót qua người Từ Ảnh, chạy nhanh đến chỗ Mộc Vân Chi: “Tiểu muội”.

Từ Ảnh: “…”

Y thu hồi lời định nói, cười một cái rồi đi qua.

Mộc Vân Chi nghe thấy giọng của Mộc Liễm Vũ bèn thu kiếm lại, vẻ mặt tươi cười: “Tam ca, huynh đến rồi”.

Vui vẻ qua đi, bỗng nhiên Mộc Liễm Vũ ý thức được có điều không đúng lắm. Hiện giờ Mộc Vân Chi đã là Thái tử phi, y phục thế này còn thêm bộ dạng đang luyện kiếm sao vẫn giống như còn ở Mộc phủ vậy?

Mộc Liễm Vũ hí mắt, kéo Mộc Vân Chi sang một bên thì thầm dò hỏi: “Tiểu muội, chuyện này là thế nào? Sao muội lại…”

Hắn chỉ vào điệu bộ của Mộc Vân Chi từ trên xuống dưới, lại nói: “Hiện giờ muội chính là Thái tử phi, sao lại vẫn giống như ở nhà thế? Thái tử điện hạ có biết không? Có phải quan hệ của muội và hắn không tốt không? Hắn cứ mặc kệ muội thế à? Người khác thì sao? Không ở Đông cung sao?”

Mộc Vân Chi mỉm cười, chẳng qua mới có một ngày không gặp mà tam ca của nàng còn hỏi nhiều hơn trước nữa.

Nàng đưa tay vỗ vai Mộc Liễm Vũ: “Tam ca, muội và Thái tử điện hạ rất tốt, không có chuyện gì cả”.

“Thế muội làm gì đây…”

“Muội và Thái tử điện hạ đã giao hẹn với nhau không thể để kiếm thuật mai một được. Vì vậy muốn định làm một võ trường nho nhỏ ở Đông cung”.

Mộc Liễm Vũ hết hồn, ánh mắt cực kỳ khiếp sợ. Sau đó Mộc Vân Chi chỉ ngay mảnh đất dưới chân bọn họ, nói: “Chính là ở chỗ này”.

Mộc Liễm Vũ nhìn Mộc Vân Chi, định nói rồi lại thôi, vẻ mặt bất lực vô cùng.

Tiểu muội nhà hắn so với hình tượng Thái tử phi chẳng giống chút nào cả. Thái tử phi đoan trang hiền thục đâu? Nữ chủ nhân Đông cung đâu? Trông tiểu muội nhà hắn có tí nào giống với bốn chữ “đoan trang hiền thục” không?

Thái tử điện hạ thật sự cho phép tiểu muội làm một võ trường ở Đông cung, thậm chí còn luyện kiếm cùng muội ấy mỗi ngày hay sao?

Kỳ lạ thật, chuyện này không giống như chuyện mà Thái tử có thể làm.

Mộc Liễm Vũ đưa tay vuốt cằm suy tính một lúc rồi lại nhìn Mộc Vân Chi. Ánh mắt nàng chan chứa ý cười vui vẻ, không hề giống như đang nói đùa, cũng không giống như người bị bắt nạt rồi bị ép phải nói ra những lời này.

Hắn âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Mộc Vân Chi kéo Mộc Liễm Vũ đến một góc thoáng mát. Thanh La lập tức bưng trà đến trước mặt, còn có một đĩa điểm tâm mà thường ngày Mộc Liễm Vũ rất thích.

Mộc Liễm Vũ gật đầu, mỉm cười với Thanh La.

Thanh La cũng nở nụ cười.

Mộc Vân Chi nói: “Tam ca, thật ra muội gọi huynh đến đây là muốn nhờ huynh giúp muội một việc”.

Mộc Liễm Vũ nhét một miếng điểm tâm vào miệng, vừa nhai nhồm nhoàm vừa nói: “Chúng là là huynh muội ruột thịt, có chuyện gì muội chỉ cần mở miệng, nhất định sẽ huynh sẽ giúp”.

“Tốt quá rồi!”

Mộc Vân Chi vỗ tay một cái: “Vậy huynh dạy Thái tử điện hạ luyện kiếm đi”.

“Khụ khụ khụ!”.

Bỗng chốc Mộc Liễm Vũ bị sặc, vội vã lấy tay ôm ngực ho một trận thảm thương.

Mộc Vân Chi sốt sắng bưng cốc trà lên đưa đến trước mặt hắn, vỗ nhẹ lưng hắn: “Tam ca, huynh không sao chứ?”

Mộc Liễm Vũ nâng cốc trà lên, một hơi uống cạn, lúc này hô hấp mới bình tĩnh một chút.

Hắn nhìn Mộc Vân Chi, hai mắt tròn xoe kinh ngạc: “Tiểu muội, muội nghiêm túc à? Huynh? Dạy Thái tử điện hạ luyện kiếm?”

Sau đó hắn lại thở dài, lấy ống tay áo lau khóe miệng rồi lắc đầu. Hai chữ ‘từ chối’ viết đầy trên mặt: “Không biết là muội điên hay huynh điên rồi nữa… Nếu cha mẹ mà biết được e là cái chân của huynh không giữ nổi đâu”.

“Tam ca, nếu huynh không giúp muội, muội sẽ về nhà nói với cha mẹ là huynh bắt nạt muội. Đến lúc đó chân của huynh cũng không giữ được”.

“Tiểu muội, muội…”

Mộc Vân Chi cười khúc khích, ghé sát vào Mộc Liễm Vũ nói nhỏ: “Hơn nữa chuyện huynh đi chơi ở lầu xanh muội còn chưa nói với cha mẹ đâu”.

“…”

Mộc Liễm Vũ ‘Hứ’ một tiếng, nặng giọng phản bác: “Gì mà chơi lầu xanh? Huynh chỉ tò mò nhìn mấy cái mà thôi, cũng đâu có thực sự đến đấy”.

“Quần áo xộc xệch đi từ đó ra còn cãi”.

“… Đó là vì bị mấy cô nương ở đấy lôi kéo, đâu phải huynh cố ý. Huynh trong sạch mà”.

Mộc Vân Chi cười lớn.

Mộc Liễm Vũ chẳng còn cách nào khác, vẻ mặt oan ức. Hắn nghĩ lại sự việc lúc ấy bèn hối hận không thôi, sốt ruột vô cùng. Bản thân sao cứ phải nhất định vào đó nhìn xem bên trong lầu xanh như thế nào làm gì chứ, đúng là tự tìm đường chết mà.

Mà như vậy cũng thôi đi, điểm quan trọng là khi hắn chạy từ bên trong ra còn đúng lúc gặp phải Mộc Vân Chi đi dạo phố mua đồ.

Trời ạ!

Hắn nhìn vẻ mặt tươi tỉnh hớn hở của Mộc Vân Chi, do dự một lúc lại hỏi: “Thái tử cũng đồng ý sao?”

“Dĩ nhiên là đồng ý”.

“Vậy… được”.

Mộc Liễm Vũ đập lên bàn một cái: “Nhưng nếu cha mẹ hỏi tới muội phải giúp huynh giải thích đấy nhé. Bằng không, huynh vượt quá bổn phận lại đi dạy Thái tử điện hạ luyện kiếm, trở về chắc chắn sẽ không tránh được bị trách phạt”.

“Đã rõ, cứ giao cho muội”.

Về phía cha mẹ không cần tam ca phải lo lắng. Nàng chỉ cần làm nũng một chút là mọi chuyện đều có thể giải quyết. Chuyện này có đáng là gì.

Từ Ảnh mời Tần Kiêu đến.

Xem như đây là lần đầu tiên Tần Kiêu và Mộc Liễm Vũ chính thức gặp nhau. Hai người đứng thẳng, đối mặt với nhau, biểu cảm đều hết sức xấu hổ.

Tần Kiêu nhìn Mộc Liễm Vũ, Mộc Liễm Vũ lại nhìn Tần Kiêu. Bầu không khí xung quanh dường như ngừng lại ở một khoảnh khắc đó.

Mộc Liễm Vũ nghĩ ngợi một lúc. Tốt xấu gì Tần Kiêu cũng là Thái tử điện hạ thân phận tôn quý, bản thân mình phải hành lễ với hắn trước mới hợp phép tắc. Nghĩ vậy Mộc Liễm Vũ khom lưng xuống: “Tham kiến Thái tử điện…”

Chữ ‘Hạ’ còn chưa nói xong thì Mộc Liễm Vũ cũng thấy Tần Kiêu khom lưng, một câu ‘Chào tam ca’ còn kẹt trong cổ họng chưa nhảy ra được.

Bốn mắt lại đối diện nhau, sự xấu hổ lên đến cực điểm. Bầu không khí lẩn khuất sự lạnh lẽo.

Tình huống này là gì chứ?

Mộc Liễm Vũ nhìn Tần Kiêu đang khom lưng với mình, tâm như tro tàn. Thái tử điện hạ hành lễ với hắn, ôi tổn thọ mất thôi! Nếu cha mẹ mà biết đảm bảo hắn sẽ chết thảm lắm!!!

Vì thế Mộc Liễm Vũ đổ người về phía trước, quỳ trước mặt Tần Kiêu.

Tần Kiêu sửng sốt, vội vàng tiến đến vươn tay muốn đỡ hắn. Mộc Vân Chi đứng bên cạnh cũng tròn mắt kinh ngạc, đưa tay đỡ Mộc Liễm Vũ theo bản năng.

Mộc Liễm Vũ xua tay ngăn cả hai người họ lại: “Từ từ đã!”

Tần Kiêu và Mộc Vân Chi đồng thời đứng lại.

Mộc Liễm Vũ nhìn Tần Kiêu, cung kính hành lễ nói: “Thần… Mộc Liễm Vũ, tham kiến Thái tử điện hạ”.

Tần Kiêu: “…”

Mộc Vân Chi nhíu mày, có hơi bất ngờ ngoài dự định.

Sau đó Mộc Liễm Vũ đứng dậy, lúc này hắn mới cảm thấy yên lòng một chút.

Nói thế nào đi nữa Tần Kiêu cũng là Thái tử nước Chiêu, là Trữ quân. Mộc gia bọn họ là thần. Trước mặt quân nào có kẻ bề tôi nào dám lơ là quy củ phép tắc?

Tần Kiêu nhìn Mộc Vân Chi, sau đó mở miệng nói: “Tam ca, ta…”

Lời còn chưa nói xong, Mộc Liễm Vũ lại ngăn cản một lần nữa: “Thái tử điện hạ chờ chút”.

Tần Kiêu: “?”

“Ờ cái đó, ta nhỏ tuổi hơn ngài”.

“…”

“Ngài không cần gọi ta là tam ca, cứ gọi tên của ta là được rồi. Với lại nếu như ngài gọi ta là tam ca, ta cứ thấy kỳ cục thế nào ấy…”

“…”

Thương lượng một lúc cách xưng hô, cuối cùng Mộc Liễm Vũ vẫn gọi Tần Kiêu là ‘Thái tử điện hạ’, còn Tần Kiêu cứ trực tiếp gọi tên của Mộc Liễm Vũ.

Theo ý của Mộc Vân Chi, Mộc Liễm Vũ sẽ dạy kiếm pháp Mộc gia cho Tần Kiêu ở Đông cung.

Ban đầu, Mộc Liễm Vũ có hơi kinh ngạc nhưng suy nghĩ một lúc lại thấy không có vấn đề gì. Huống chi Thái tử điện hạ học kiếm pháp với việc lĩnh hội được tinh túy trong đó hay không lại là hai chuyện khác nhau, dạy cũng không sao cả.

Lúc Mộc Vân Chi nói với Mộc Liễm Vũ rằng Từ Ảnh sẽ chịu trách nhiệm giám sát trong lúc dạy, hai mắt của Mộc Liễm Vũ tức khắc trợn tròn, vẻ mặt không thể tin được.

“Muội nói cái gì? Y phụ trách giám sát?”

Mộc Liễm Vũ chỉ vào Từ Ảnh, vẻ mặt ghét bỏ cực kỳ: “Huynh không làm nữa”.

Mộc Vân Chi lại nói: “Từ Ảnh đại nhân là thống lĩnh đội ám vệ của Đông cung, thừa sức giám sát được mà”.

“…”

Mộc Liễm Vũ trợn mắt tức giận.

Mộc Vân Chi nhìn Từ Ảnh rồi lại nhìn về phía Tần Kiêu cười nói: “Thái tử điện hạ, nếu tam ca không phục Từ Ảnh đại nhân hay là chúng ta để cho bọn họ so kiếm một trận được không? Nếu tam ca thắng thì không cần Từ Ảnh đại nhân giám sát nữa, nếu Từ Ảnh đại nhân thắng…”

Mộc Liễm Vũ lập tức chặn đứng câu nói của nàng: “Chắc chắn huynh sẽ thắng”.

Đôi mắt long lanh của Mộc Vân Chi thoáng qua ý cười gian xảo.

Tần Kiêu liếc mắt nhìn Mộc Vân Chi một cái, gật đầu: “Nghe theo lời Thái tử phi, hai người tỉ thí một trận xem”.

Nói rồi bọn họ nhường sân lại cho hai người kia.

Tần Kiêu và Mộc Vân Chi tìm một nơi bóng mát ngồi xuống, tâm trạng rất hứng thú theo dõi trận đấu sắp bắt đầu giữ Từ Ảnh và Mộc Liễm Vũ.

Tần Kiêu hỏi: “Thái tử phi nghĩ ai sẽ thắng?”

Mộc Vân Chi trả lời rất thản nhiên: “Dĩ nhiên là Từ Ảnh đại nhân”.

Tần Kiêu sửng sốt, bất ngờ viết rõ lên khuôn mặt: “Vì sao?”

“Từ Ảnh đại nhân có thể đảm nhận vị trí thống lĩnh đội ám vệ Đông cung nhiều năm như vậy ắt phải có bản lĩnh hơn người. Lần trước y lẻn vào nội viện Mộc phủ của ta mà không hề gây ra tiếng động nào, sau đó y lại đấu một trận với tam ca mà không hề bị yếu thế. Chắc chắn không phải hạng người bình thường. Huống chi…”

Mộc Vân Chi quay đầu cười với Tần Kiêu: “Ta cũng nhìn ra lần đó Từ Ảnh đại nhân đã nhường cho tam ca. Chỉ có tam ca ngốc nghếch không nhận ra lại còn tưởng võ công của hai người không chênh lệch là bao”.

Tần Kiêu bật cười, sắc mặt lập tức trở nên dịu dàng hơn mấy phần.

Mộc Vân Chi nhìn hắn chằm chằm. Hắn… cười?

Tần Kiêu nhận ra ánh mắt nàng: “Thái tử phi đang nhìn vậy? Mặt ta có dính thứ gì sao?”

Hắn giơ tay sờ khắp khuôn mặt của mình cũng không phát hiện dính gì cả.

Mộc Vân Chi cười tít mắt, một tay chống cằm, ý cười long lanh chớp ẩn chớp hiện trong đáy mắt: “Thái tử điện hạ, ta phát hiện chàng cười lên rất đẹp. Về sau chàng có thể cười nhiều hơn được không?”

“…Khụ!”

Tần Kiêu ho nhẹ một tiếng, chỉ về phía Mộc Liễm Vũ bên kia: “Cứ nghiêm túc xem họ tỉ thí đi đã”.

Mộc Vân Chi cười: “Được”.

Trên sân, Mộc Liễm Vũ đối chiến với Từ Ảnh. Hắn cau mày nhưng vẻ mặt của Từ Ảnh lại rất nhẹ nhàng, dường như cảm thấy trận này y đã nắm chắc phần thắng.

Mộc Liễm Vũ nói: “Ta sẽ không nương tay với ngươi đâu. Cứ việc phi ngựa đến đây”.

Từ Ảnh gật đầu: “Không thành vấn đề”.

Truyện được cập nhật nhanh và đầy đủ trên https://diemsaccung09092002.wordpress.com

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play