Chát một tiếng, tiếng tát vang lên đừng nói là Dương Quế Phương choáng váng, người trong thôn cũng choáng váng theo.

Tuy nói trong thôn không có loại nam nhân đánh nữ nhân, nhưng mà không động thủ trước mọi người, hơn nữa người khác cũng chỉ dám đánh nữ nhân nhà mình, động thủ với phụ nhân là muốn bị người khác khinh thường.

Lại nói Lâm Trạch vẫn là tiểu bối, đánh trưởng bối ở Hà Bá thôn từ trước tới nay đều không có.

Trong lúc nhất thời,mọi người ở đây đều choáng váng, ngay cả Lý Lão Phúc cũng ngốc ngốc đứng tại chỗ, đầu óc không di chuyển.

Lâm Trạch cũng mặc kệ mọi người ngốc hay không ngốc, tát một bạt tay xong lại cho thêm Dương Quế Phương mấy bạt tay nữa, tát nghiện mới dừng lại, sau đó giành cáo trạng trước với Lý Lão Phúc.

"Ngài xem đi, ác phụ này thật sự khinh người quá đáng, móng heo của ta cho phu lang bổ thân, mụ ta đều phải đoạt! Khuê nữ của mụ có quan hệ gì với ta, sao ta phải lưu giữ móng heo cho khuê nữ mụ, mụ khoa trương nói hươu nói vượn liền dám lấy đồ vật, vạn nhất phu lang ta hiểu lầm rồi sao?!"

"Cho dù bọn ngươi không ngại thanh danh, nhưng ta để ý, mụ nói như vậy không phải có ý định muốn ta và phu lang quay đầu cãi nhau sao! Lại nói Chương Ngân Châu sắp gả cho nhị đệ trước kia của ta, nếu truyền ra ngoài nói ta có ý tưởng không an phận với ả, ta còn làm người được sao?"

"Ta biết trước kia ta có làm chút chuyện hoang đường, nhưng đó là do ta không cam lòng, hiện tại đều qua rồi nên ta cũng không nghĩ nữa, về sau cùng sống với Tụ ca nhi thật tốt nhưng ác phụ này không muốn ta sống tốt."

Vẻ mặt bi phẫn kia quả thực còn tưởng hắn mới là người bị đánh.

Thôn dân cảm thấy không đúng chỗ nào đó, nhưng lại không tìm thấy nguyên cớ, ngơ ngác về vấn đề tiểu bối dám đánh trưởng bối đều xem nhẹ.

"Lâm Trạch, ngươi nói hươu nói vượn cái gì!"

Dương Quế Phương phục hồi tinh thần lại, nghe Lâm Trạch ba hoa cái nào cũng được, ám chỉ tới khuê nữ của mụ liền không kiềm chế tức giận, lập tức rống to lên.

Thành công xem nhẹ mấy bạt tay mình vừa bị ăn, trên mặt nóng rát đau nhói không làm mụ kêu khóc.

Mang khuê nữ đi lắc lư chiếm tiện nghi người khác, mụ nửa điểm không cảm thấy cái gì không tốt, hắn lại không nói rõ, khuê nữ mụ cũng không có làm gì, chỉ đi ra một chút mà thôi, trong thôn không có quy định cô nương chưa thành gia không thể ra khỏi cửa gặp người.

Đến nỗi người khác thấy khuê nữ mụ xinh đẹp, chủ động đi lên xum xoe tặng đồ nhưng cũng không quản được, không ai có thể nói gì.

Hiện tại Lâm Trạch nói như vậy, bọn họ cái gì không ngại thanh danh, nghe xong làm người ta mơ màng!

Dương Quế Phương sinh khí, chống nạnh tức giận mắng

"Do ngươi không nói rõ ràng, ngươi mới làm hại thanh danh khuê nữ nhà ta! Ngươi chính là cóc ghẻ ăn không được thịt thiên nga, cưới không được khuê nữ nhà ta, hiện tại muốn làm hỏng hôn sự khuê nữ nhà ta! Chương Tụ nó mới là ca nhi không đáng 1 xu, còn dám ăn móng heo, ta là mợ nó nó nên hiếu kính với ta, ta lấy cái móng heo thì sao, cái đồ sao chổi* đó ăn thịt không sợ giảm thọ hả "

Sao chổi*: chỉ người đó là điềm xấu, xui xẻo

"Ngươi còn dám mắng phu lang của ta!"

Lâm Trạch trong lòng tức lên, trên mặt giận dữ, nhấc chân đá Dương Quế Phương một cú.

"Ai daa~", Dương Quế Phương kêu thảm thiết một tiếng, té xuống đất, rốt cuộc làm thôn dân ngẩn người xung quanh tỉnh lại.

Ai cũng không nghĩ tới chuyện này phát triển tới tình trạng này, càng không nghĩ tới Lâm Trạch một câu không hợp liền động thủ, mọi người ngăn cản hắn lại

Nhưng biểu tình Lâm Trạch tức muốn điên rồi, tiếp tục bi phẫn

"Các ngươi đừng ngăn cản ta, hôm nay bất cứ giá nào ta cũng phải giáo huấn ác phụ này, ca nhi thì làm sao, ca nhi không phải là người à? A Tụ nhà ta từ nhỏ đã chịu khổ, gả cho ta sống cũng không được tốt, trước kia đều do ta không tốt, là ta không nghĩ ra......"

"Nhưng hiện tại ta muốn sống tốt với em ấy, do Lâm Trạch ta vô dụng, liều mạng săn heo rừng để cho phu lang bồi bổ thân thể mà còn phải bị người khác nhớ thương, ta cho phu lang ăn móng heo còn phải bị người khác mắng là sao chổi."

"Dù sao Lâm Trạch ta không còn tiền đồ nữa, ta cũng không để bụng, hiện tại ta chỉ còn một phu lang thôi, phu lang của mình còn bảo hộ không được, tùy tiện cho người khác khi dễ, ta còn là nam nhân nữa không!"

Lâm Trạch bi phẫn không thôi nói ra, hốc mắt đều đỏ.

Mọi người nghe được đều cứng họng.

Ngươi bị kích động cũng không thể động thủ đánh người, người ta tốt xấu gì cũng là trưởng bối, nhưng nghe Lâm Trach nói thì ngẫm lại, Lâm Trạch thành ra như vậy về tình cảm có thể tha thứ.

Bị Lâm gia đả kích không tới mấy ngày, rồi phân gia, tiền đồ bị người khác hại, hiện tại Lâm Trạch cái gì cũng không còn, chỉ còn phu lang của hắn, có người nhớ thương thịt hắn dùng để bổ thân cho phu lang, còn mắng phu lang hắn ai mà không tức.

Lại nói Dương Quế Phương mang theo khuê nữ lắc lư, tâm tư thế nào mọi người trong lòng biết rõ ràng, còn không phải là trông cậy vào Lâm Trạch si tâm khuê nữ mụ để chiếm tiện nghi sao.

Lâm Trạch hiện tại nghĩ thông suốt rồi không còn ngu ngốc như xưa.

Hơi há miệng, thôn dân xung quanh không biết nói gì.

Nhưng thật ra trước kia cũng có không ít nam nhân nhà mình nhìn chằm chằm Chương Ngân Châu làm nhóm tức phụ tràn đầy đồng cảm, tỏ vẻ oán giận rất tán đồng biểu hiện của Lâm Trạch.

Chương Ngân Châu đồ tiện nhân không biết xấu hổ, ngày thường ỷ vào bản thân lớn lên đẹp đi lắc lư khắp nơi, làm cho tướng công nhà mình trước khi thành thân cũng bị Dương Quế Phương lấy cớ lừa gạt đồ vật!

Nhóm tức phụ châu đầu ghé tai nghị luận với nhau, chính là lặng lẽ nói chuyện, nhưng thanh âm lại không nhỏ.

Tuy không nói trắng ra Chương Ngân Châu làm cái gì, nhưng mọi người ngầm mắng là không biết xấu hổ.

Chương Ngân Châu nghe được liền đỏ mặt.

Ả từ nhỏ hưởng thụ nhóm tiểu tử trong thôn xum xoe với ả, ả không chủ động nói muốn gì, thích gì, nhóm tiểu tử đó chủ động tặng đồ cho ả.

Dù sao ả cũng không trộm không đoạt, người khác chủ động đưa thì ả nhận, tức phụ cô nương trong thôn này chính là đố kỵ ả!

Còn có Lâm Trạch, dám ở trước mặt mọi người làm ả nhục nhã.

Dương Quế Phương nghe cũng tức giận, nhưng mụ biết không thể để người khác nghị luận nữa, bằng không mọi chuyện liền xấu.

"Câm miệng, đều câm miệng hết cho ta! Các ngươi chính là ghen ghét Ngân Châu nhà ta! Còn ngươi nữa Lâm Trạch, ngươi mới nói hươu nói vượn, ngươi đừng tưởng là ta không biết tâm tư của ngươi, ngươi chính là muốn làm hỏng thanh danh Ngân Châu nhà ta, làm nó không gả cho đệ đệ ngươi được, bị ngươi hất nước bẩn ngươi là nhân cơ hội cưới Ngân Châu nhà ta đúng không? Ngươi đừng có mơ tưởng!"

Nghe Dương Quế Phương ồn ào nói như vậy, người trong thôn cũng hoài nghi theo, rốt cuộc 'Lâm Trạch' trước kia thích Chương Ngân Châu rõ như ban ngày, mọi người trong thôn đều biết.

Chương Ngân Châu nghe được lời nương ả nói, cũng lập tức cầm lấy khăn chấm nước mắt, nhìn Lâm Trạch bằng biểu tình thất vọng

"Lâm đại ca, đây là lệnh của cha mẹ, lời của người mai mối, ngươi đừng làm như vậy nữa, ta sắp làm đệ muội* ngươi rồi, ta sẽ không theo ngươi...... về việc bỏ trốn* với ngươi, chuyện hôm nay ta không trách ngươi, ngươi tự giải quyết cho tốt."

*Lời của editor: mình có nhầm lẫn chút xíu, thật ra nguyên thân tính bỏ trốn cùng với Chương Ngân Châu, chứ không phải lấy lòng. Vì vậy nguyên thân mới bán Chương Tụ để đổi bạc lấy đó làm lộ phí cho hai người chạy trốn. Những chương trước mình đã sửa lại rồi. Mong mọi người thông cảm.

Nói như vậy chính là chứng minh lời đồn Lâm Trạch lúc trước muốn bỏ trốn với Chương Ngân Châu là thật, còn có Lâm Trạch hiện tại muốn hất nước bẩn là để cưới Chương Ngân Châu.

Lâm Trạch bật cười.

Thật đúng là không biết nữ nhân này có lá gan tâm cơ như vậy, dám đem hai chữ 'bỏ trốn' này nói ra, đây chính là cổ đại, không quan tâm nhà gái có tâm tư bỏ trốn hay không, tóm lại truyền đi là không tốt.

Không chờ hắn ứng phó, Chương Tụ vẫn luôn trầm mặc bỗng nhiên đi tới, một cái tát dừng ở trên mặt Chương Ngân Châu.

"Chát!"

"......"

Chương Ngân Châu bụm mặt không thể tưởng tượng được, nhìn Chương Tụ mà ngơ ngẩn.

Thôn dân xung quanh lần nữa há hốc miệng, mọi người đều ngây ngẩn cả người.

"Biểu tỷ, rốt cuộc là ai nói muốn bỏ trốn, thì trong lòng người đó rõ ràng."

Chương Tụ lẳng lặng nhìn Chương Ngân Châu, phượng nhãn đen bóng sáng loá, không còn nhìn thấy bộ dáng yếu đuối ngày xưa.

Chương Ngân Châu trong lúc nhất thời bị Chương Tụ tát, cả người bất động.

Dương Quế Phương không thấy được đôi mắt của Chương Tụ, nhìn thấy nữ nhi bị đánh liền hét lên "Chương Tụ cái đồ sao chổi nhà ngươi, ngươi dám tát biểu tỷ của ngươi!"

"Sao ta lại không dám? Cái tát này do ả thiếu ta."

Chương Tụ nghiêng đầu, nhìn về phía Dương Quế Phương, ánh mắt cứng cỏi bảo vệ chính mình.

"Lúc trướclà các ngươi thấy tướng công mắc bệnh, thấy tiền đồ vô vọng liền hối hôn, nhưng lại luyến tiếc sính lễ phong phú của Lâm gia, liền nghĩ ra chủ ý hoán thân. Ta không muốn, các ngươi liền lấy nương ra bức ta, chờ ta thành thân xong rồi các ngươi lại ỷ vào tình cũ của tướng công, ba lần bốn lượt mượn bạc của tướng công ta."

"Rốt cuộc là mượn hay không mượn thì chính các ngươi tự hiểu rõ, việc bỏ trốn là do các ngươi bôi nhọ tướng công ta. Mợ, ngày đó rõ ràng là do các ngươi tìm tướng công ta, nói muốn mượn 30 lượng bạc, tướng công ta không có, ngươi liền cho hắn một chiếc khăn tay*, ngươi muốn ám chỉ cái gì, ta cho mọi người xem khăn tay thêu cái gì thì mọi chuyện liền sáng tỏ!"

*Ngày xưa chiếc khăn tay mang ý nghĩa là gửi gắm yêu thương của người tặng trong chiếc khăn đó.

Nói xong, cậu xoay người vào nhà, sau đó nhanh chóng trở ra.

Chương Tụ ánh mắt bi thương đem chiếc khăn tay mở ra, trên mặt chính là thêu một đôi uyên ương, đại biểu là cái gì không cần nói cũng biết.

Dương Quế Phương sắc mặt trắng bệch, không dự đoán được thứ này sao lại ở trong tay Chương Tụ, Chương Tụ sao có lá gan ở trước mặt mọi người mở ra.

Chương Ngân Châu sắc mặt càng khó xem, tuy rằng khăn tay này là do nương ả đưa, nhưng đây là khăn tay của ả.

"Nói bậy, Chương Tụ ngươi giỏi lắm, vì nam nhân của ngươi ngươi cũng dám hủy hoại thanh danh của biểu tỷ ngươi! Không để ý thân thích gì nữa, lão nương xé xác ngươi......"

Dương Quế Phương ồn ào nhào lên đánh người, thuận tiện hủy diệt chứng cứ.

Trong lòng hối hận không thôi, lúc trước bọn họ dám làm như vậy cũng là do Lâm Trạch thật sự ngốc, hơn nữa là thiếu bạc thật, mới dám nghĩ ra cái chủ ý như vậy, lấy bạc từ trong tay Lâm Trạch.

Dù sao bọn họ cũng chưa nói cái gì, một mình Lâm Trạch tình nguyện mơ màng, xảy ra sự việc Lâm Trạch khẳng định sẽ không nói bậy, chỉ cần bọn họ không thừa nhận là được.

Cho nên mới đưa cho Lâm Trạch cái khăn thêu, làm Lâm Trạch hiểu lầm Chương Ngân Châu cũng có tình ý, tận tâm tận lực góp bạc cho bọn họ, ai biết sau lại thành ra như thế này.

"Lúc trước đem ta hoán thân, các ngươi có cho ta vài phần thân tình không? Mợ, vì bạc mà ngươi dám nghĩ ra sự tình bỏ trốn này, ngươi thật sự không sợ huỷ hoại cả đời biểu tỷ sao."

Chương Tụ trong lòng cực kỳ khó chịu, bất quá so với mẹ con Chương Ngân Châu cậu còn lương tâm hơn, chỉ nói một mình Dương Quế Phương.

Bằng không làm mọi người hiểu lầm việc Lâm Trạch thật sự muốn bỏ trốn với Chương Ngân Châu, không khéo nửa đời của Chương Ngân Châu sau bị huỷ hoại, hiện tại nói như vậy trách nhiệm là do Dương Quế Phương làm sanh mẫu hồ đồ, lấy thanh danh nữ nhi ra nói giỡn.

Vốn dĩ Chương Tụ còn giữ lại khăn thêu nguyên thân là phòng ngừa chính mình chạy trốn thất bại sẽ bị trừng phạt, đến lúc đó lấy sự tình bỏ trốn của 'Lâm Trạch' ra nói, như vậy thôn dân sẽ đồng tình cậu mà bất đắc dĩ buông tha cậu.

Cậu tưởng mình không dùng tới chiếc khăn tay này nữa, nhưng hôm nay vừa lúc giúp Lâm Trạch tẩy trắng thanh danh.

"Vốn dĩ là ta không muốn nói ra, làm hỏng thanh danh cô nương thật sự không tốt, nhưng do các người muốn hãm hại tướng công ta, buộc lòng ta phải nói."

Lâm Trạch đi tới ôm lấy Chương Tụ, nếu tức phụ đã đưa cơ hội cho hắn, hắn tự nhiên cũng không thể kéo chân sau.

"Trước kia là do ta không thích cuộc hôn nhân này, nhưng ta hiện tại đã suy nghĩ thông suốt rồi, việc này ta đã nói với A Tụ, A Tụ không oán trách trước kia ta sai, còn nguyện ý sống cùng ta. Chương cô nương, ta trèo cao không nổi, ý tứ của khăn thêu ta cũng không dám nhận, tốt xấu ta cũng nhiều năm đọc sách thánh hiền, hiện tại ta chỉ muốn đối tốt với Tụ ca nhi."

Vốn dĩ hắn cũng không tính đối phó mẹ con Chương Ngân Châu, chỉ cần không tìm hắn gây phiền toái là được, hắn không nghĩ cùng những người này giao tiếp.

Nhưng hiện tại là do mẹ con Chương Ngân Châu chủ động trêu chọc hắn, như vậy cũng đừng trách hắn không khách khí, ai không biết xấu hổ người đó tự rõ ràng.

"Nói bậy, ta chưa làm qua loại chuyện này! Các ngươi, các ngươi khi dễ mẹ con chúng ta hiện tại yếu thế. Lâm Trạch ngươi chờ đó, về nhà ta kêu nam nhân của ta tới thu thập ngươi. Ngân Châu chúng ta đi, tên hỗn đản này muốn làm hỏng thanh danh ngươi, về sau đừng nhiều lời với hắn!"

Chân tướng sự tình trong lòng mình rõ ràng, Dương Quế Phương không dám làm lớn chuyện lên, bằng không dù thắng dù thua đều có hại với bọn họ.

Ồn ào hai câu, Dương Quế Phương chột dạ nhanh chóng lôi kéo nữ nhi mình trốn đi, trong lòng hận Lâm Trạch và Chương Tụ muốn chết.

Ai biết Lâm Trạch bỗng nhiên học thông minh, ngày thường Chương Tụ nhu nhược bây giờ lá gan cũng lớn, chẳng lẽ là do con thỏ nóng nảy cũng cắn người? Đáng giận!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play