Lương Dĩ Toàn tan làm từ trung tâm vũ đạo, tới tiệm cà phê của Tiêu Khiết ăn cơm.
“Đến ngồi còn chưa ngồi được hai hôm, đừng nói xe, khói ở đuôi xe cũng không thấy!” Tiêu Khiết ngồi ở chỗ gần cửa sổ ăn cơm cùng Lương Dĩ Toàn,
“Chẳng lẽ hôm đó mình thật sự hoa mắt?”
“Ừm.”
“Mình ở chỗ này nói một hồi cậu chỉ ừm?”
Lương Dĩ Toàn nhíu mày: “Mình không muốn nói tới anh ấy…”
Tiêu Khiết đã từng cho rằng, với tính tình của Lương Dĩ Toàn, chuyện chia tay khẳng định là chia tay vui vẻ với đối phương.
“Cậu không vừa ý,” Tiêu Khiết nâng má lên nhìn cô, “Đã hơn một tháng rồi vẫn nén giận sao?”
Lương Dĩ Toàn múc khoai tây ngừng một lát, như là cuối cùng cũng tìm ra được
một từ để hình dung tâm tình của mình khi nghe thấy Biên Tự.
Đúng, là nén giận.
Những vết tích thiết kế tỉ mỉ lưu lại ở nhà của anh, tin nhắn chia tay gửi đi cho anh, toàn bộ cô làm hơn một tháng trước giống như đàn gảy tai trâu, không nhận được bất cứ hồi âm gì.
Cho dù cô biết rõ kết quả này phù hợp với tác phong của Biên Tự.
Mà ngày đó Tiêu Khiết báo cáo ‘quân tình’, làm cô suy nghĩ vì sao Biên Tự
tới Tây Giang Hoa Thành, sau cùng phát hiện hóa ra là hiểu lầm, cô mới ý thức được, phần không thoải mái không hề theo thời gian mà biến mất.
Nó ẩn nấp trong đáy lòng, không hề lộ ra, một khi thấy ánh sáng, liền muốn giơ nanh vuốt sắc bén ra.
Thấy Lương Dĩ Toàn không vui chọc chọc khoai tây, khoai tây rất nhanh đã nát ra, Tiêu Khiết cuống quít ngăn cô: “Được, không nhắc tới anh ta nữa,
cậu mau ăn đi, ăn xong không phải còn về Bắc Giao nữa sao?”
Lương Dĩ Toàn bỏ thìa xuống, nhẹ nhàng thở dài một hơi.
Bắt đầu từ ba ngày trước, cô giống như rơi vào hố băng của tổ tiết mục.
Lâm Tiếu Sinh với Đoạn Dã đều tránh né cô.
Thẩm Tế thì vẫn giống như thường ngày, vẫn ân cần hỏi thăm mọi người, nhưng
mấy ngày nay lại đi sớm về trễ, nói là công ty có hạng mục gấp, cũng
không thấy bóng dáng đâu.
Chỉ có Trình Lạc vẫn nói chuyện bình thường với cô.
Nhưng cô cũng không muốn Trình Lạc vất vả điều tiết không khí, đêm nay mượn cớ phải luyện tập, trốn ra đây ăn cơm.
“Hợp đồng giấy trắng mực đen đã ký rồi, cũng không thể rời khỏi được.” Tiêu
Khiết khuyên cô, “Mình nói này, thói xấu của đàn ông chính là không vì
một cái cây mà bỏ qua cả khu rừng, sẽ không để trứng chim vào trong một
cái giỏ duy nhất. Lúc này mới có hai tập, sao bọn họ có thể vì có hảo
cảm với Phan Ngọc kia mà coi cậu như ôn dịch được? Thay đổi gượng gạo
như vậy, tuyệt đối là kịch bản tổ tiết mục thiết kế!”
“Nhưng nếu là kịch bản, cũng nên cho mình một phần chứ.” Lương Dĩ Toàn giơ hai tay không ra.
Trình Lạc cũng từng phân tích, cảm thấy giống như tổ tiết mục đang “Sắp xếp”. Dù sao mỗi một khách mời đã kí hợp đồng với tổ tiết mục, trong điều
khoản có nói, khách mời có nghĩa vụ phối hợp với tổ tiết mục điều chỉnh
nội dung, không phối hợp sẽ coi như vi phạm hợp đồng.
Cho nên mặc dù tổ tiết mục nói đây là chương trình thực tế không có kịch bản, nhưng nếu nội dung không đủ hấp dẫn người xem, bọn họ quả thật có quyền nhúng tay vào.
Chẳng qua không hiểu chính là, vì sao Lương Dĩ Toàn và Trình Lạc đều không nhận được “Sắp xếp” của tổ tiết mục.
Tiêu Khiết chậc một tiếng, nghĩ cũng phải, kịch bản cẩu huyết lại không đưa cho nữ chính, cũng không sợ người ta suy sụp sao?
“Khả năng muốn thấy được phản ứng tự nhiên nhất của cậu, lo lắng cậu hành động không tốt?” Tiêu Khiết nghĩ một chút rồi an ủi.
Tiết mục quy định mỗi đêm khách mời phải ngủ ở biệt thự. Ăn tối xong, Lương
Dĩ Toàn vẫn bắt xe về Bắc Giao, mắt thấy xe chạy tới đường rừng, bỗng
nhiên có cảm giác áp lực hít thở không thông.
Cứ giống như lúc ở trường vũ đạo Thành Bắc kia.
Mỗi lần vừa tới cổng trường, trong lòng như có tảng đá ngàn cân đè lên, chỉ hít thở đơn giản cũng tốn sức.
Mùi hoa quế càng ngày càng đậm, vừa vặn ngửi được trong không khí, Lương Dĩ Toàn xuống xe trước một đoạn, tính đi bộ về.
Đi bộ không được bao xa, ánh đèn từ phía sau chiếu tới.
Cô nghiêng đầu sang chỗ khác, thấy Cayenne đen của Thẩm Tế chậm rãi dừng ở ven đường.
Lương Dĩ Toàn thả tay xuống: “Vừa mới xuống xe, tôi… đi bộ chút thôi.”
Thẩm Tế lấy áo khoác vắt ở cạnh ghế lái đưa ra: “Buổi tối trời lạnh, khoác vào đi.”
“Không cần cảm ơn,” Lương Dĩ Toàn từ chối lui về sau nửa bước, “Tôi không lạnh.”
Đây chỉ là ngẫu nhiên gặp được, không có máy quay, từng động tác đều là chân thật nhất.
Tốn ba ngày rưỡi trở thành bạn bè, lại chỉ mất ba ngày rưỡi nguội lạnh, quan hệ giữa người với người lại rơi xuống điểm âm.
Thẩm Tế nhìn ánh đèn biệt thự phía xa, thở dài hỏi: “Có muốn lên xe nói chuyện chút?”
“Đã muộn rồi, anh trở về nghỉ ngơi sớm đi.”
Thẩm Tế im lặng, thu áo về: “Vậy cô đừng hóng gió lâu quá.”
Lương Dĩ Toàn gật gật đầu nhìn bóng xe chạy xa, lại ôm cánh tay đi tiếp.
***
Trong biệt thự, Phan Ngọc đang làm đồ ăn khuya ở nhà bếp, vừa nói chuyện
phiếm với hai nam khách mời đang chơi game ở phòng khách.
Trình
Lạc ngồi xếp bằng ở cạnh ghế sofa ăn hạt dưa, trái nhìn Phan Ngọc làm đồ ăn, phải nhìn Lâm Tiếu Sinh với Đoạn Dã chơi game, lòng nói thầm như
vậy mà các người vẫn không ngăn được cái miệng sao?
Vừa mới nghĩ vậy, Thẩm Tế vào cửa.
“Về rồi hả.” Phan Ngọc bước nhanh tiến lên, đi tới nhận áo khoác tây trang ở khửu tay Thẩm Tế.
Thẩm Tế cười thu tay lại: “Cô đang bận, cứ để tôi đi.”
“Khách khí với tôi làm gì.” Phan Ngọc cầm lấy áo khoác, treo lên giá, nghiêng
người nhìn qua sắc mặt của anh, “Tăng ca mệt mỏi hả? Tôi có ninh tổ yến, tới uống một chút?”
“Để mọi người uống đi, tôi ở công ty mới ăn tối xong, lên lầu dọn dẹp một chút.”
“Uống canh cũng không no mấy,” Phan Ngọc quở trách nhìn anh một cái, “Vậy anh cứ lên trước đi, lát nữa tôi bưng lên phòng cho.”
Thẩm Tế đi đến cầu thang, lúc đi qua Trình Lạc dừng lại một chút, cúi người
xuống: “Có thời gian ra ngoài nhìn Lương Dĩ Toàn một chút không? Cô ấy
đi bộ một mình, tôi không…”
Thẩm Tế đè giọng xuống, không nói tiếp, Trình Lạc nghĩ, cảm thấy anh định nói là “Không yên tâm.”
Bộ dạng này, sao giống như chân trước vừa ân ái với bạn gái hiện tại xong, sau lưng lại quay ra quan tâm bạn gái cũ vậy?
Trình Lạc liếc mắt nhìn anh, nghĩ tới có thể chuồn đi xem tập thứ hai, cầm áo choàng, ôm di động lặng lẽ rời biệt thự.
***
Lương Dĩ Toàn cách biệt thự tầm ba trăm mét nữa thì thấy Trình Lạc chạy tới.
“Thẩm Tế bảo mình tới xem cậu,” Trình Lạc khoác áo khoác nhung cho cô, “Sao vậy?”
Lương Dĩ Toàn không muốn phiền toái ai, xấu hổ lắc đầu: “Không sao, mình chỉ tính đi bộ về thôi.”
“Nhìn ra là cậu không muốn trở về, đổi lại là mình thì mình cũng không muốn.” Trình Lạc cùng cô chậm rãi đi về, thừa dịp xung quanh không có ai hỏi,
“Hai ngày nay cậu có gửi tin nhắn cho Thẩm Tế không?”
Lương Dĩ Toàn gật gật đầu.
Trình Lạc than một tiếng: “Mình vẫn không nhận được tin nhắn, phiếu của Thẩm
Tế là gửi cho Phan Ngọc, hai người này giống như thành một đôi rồi. Cậu
không biết đâu vừa rồi Phan Ngọc tương tác với anh ấy, giống như cô vợ
chờ chồng về nhà vậy, đã cho mình thân phận bạn gái rồi, vẫn thấy anh ta khó coi.”
“Chỉ là…”
Chỉ là Lương Dĩ Toàn cũng không có lựa chọn khác, dù sao chỉ có Thẩm Tế còn nói với cô hai ba câu.
Mà hiện tại cô cũng không có tâm tư đi kết giao với ai nữa, cũng chỉ gửi
mấy tin không có dinh dưỡng là “Tăng ca vất cả, nghỉ ngơi sớm một chút”.
“Mình thấy Thẩm Tế thật giống như làm điều hòa vậy,” Trình Lạc cầm điện thoại mở tập mới ra, “Xem tin nhắn anh ấy gửi cho Phan Ngọc này, lại nói còn
không phải “Chỉ là” đâu.”
Lương Dĩ Toàn ôm áo khoác, cúi mắt nhìn đường đá ngẩn người, đi tới đi lui lại phát hiện bước chân người bên
cạnh càng ngày càng chậm.
Đi tới cửa biệt thự, Trình Lạc đửng ở trên cầu gỗ.
“Chờ một chút…” Trình Lạc tua tua đi, “Sao lại chỉ có hai tin nhắn?”
“Cái gì?”
“Hai chúng ta đều không nhận được tin nhắn, nhưng Phan Ngọc cũng chỉ nhận được hai tin nhắn, ý là, có người không bỏ phiếu?”
Lương Dĩ Toàn đi tới gần xem.
Hình ảnh đang chiếu đến ngày thứ ba, đêm Thẩm Tế bỏ bữa tối, Lâm Tiếu Sinh với Đoạn Dã thay đổi 180 độ.
Đang chiếu tới đoạn nhận được tin nhắn, Lương Dĩ Toàn nghe nói Biên Tự tới
Tây Giang Hoa Thành, đang hoang mang lo sợ, mà Phan Ngọc ở đối diện lại
vui mừng nhướn mày nhận được hai tin nhắn.
“Hôm nay chị mặc váy hoa nhí rất đẹp.”
“Phía bắc có một giai nhân, dung nhan tuyệt thế.”
“Không bỏ phiếu là Đoạn Dã?” Trình Lạc đã xem qua tập trước, theo phong cách
của ba nam khách mời, Lâm Tiếu Sinh sẽ gọi chị, Thẩm Tế dùng thơ ca,
Đoạn Dã không nói tiếng nào chỉ dùng hình ngón cái giơ thẳng.
“Chắc là…”
Lương Dĩ Toàn còn chưa dứt lời, một đoạn hiện tới, xuất hiện danh tính của người gửi tin.
Lâm Tiếu Sinh.
Đoạn Dã.
“?” Trình Lạc với Lương Dĩ Toàn nhìn nhau một cái.
Màn đạn cũng bay đầy chuỗi dấu chấm hỏi.
“Cậu bé của tôi sao biết dùng thơ, Đoạn Dã bị bắt cóc thì hãy chớp mắt mấy cái??”
“Chàng trai ôn nhu của tôi sao lại không bỏ phiếu, Thẩm Tế bị bắt cóc thì hãy chớp mắt mấy cái???”
“Tập trước nữ hai liên tục nhận được phiếu mà? Xin hỏi mấy ngày nay nữ hai giết người hay phóng hỏa rồi hả?”
“Tôi cảm thấy mấy nam khách mời này đều đã mù :)”
“Không, mù quáng chính là tôi, tin nhắn kia của Lương Dĩ Toàn là có ý gì, ai có thể nói cho tôi biết Thẩm Tế đưa cô ấy đi làm là ngày nào không?”
“Chắc cắt rồi, tập này cộng màn ảnh lại Lương Dĩ Toàn xuất hiện chỉ có năm
phút sao? Cắt nối biên tập đang vào kì phản nghịch hả, người xem muốn
xem ai không xem ai lại không biết hả.”
“A a a, vừa thấy hợp liền để nam hai nữ hai của tôi BE rồi hả? Nên bỏ hả.”
“Chiều hướng này quá mơ hồ, phần tình cảm của Đoạn Dã với Phan Ngọc giống như
từ kẽ đá bung ra, dấu vết kịch bản cũng quá nặng rồi… Tôi muốn xem diễn
thì cần xem thực tế sao? Còn không bằng đi xem phim?”
Tập trước màn đạn còn đang tranh luận CP không ngớt, lần này lại chưa có ý kiến thống nhất.
Từng câu châm chọc chi chít lướt qua, Lương Dĩ Toàn với Trình Lạc sờ sờ mũi đưa mắt nhìn nhau.
Một tiếng mở cửa bỗng dưng vang lên.
Đoạn Dã vừa vặn cầm theo túi rác đi tới.
Trình Lạc lén lút kéo người qua một bên, đưa màn hình di động ra: “Câu thơ này thật là anh gửi?”
“Thế nào,” Đoạn Dã hất tóc, “Bách khoa viết sai sao, không phải là khen người?”
“Không phải, anh bắt chước Thẩm Tế sao? Phan Ngọc xem xong khó trách tưởng rằng Thẩm Tế có ý với cô ấy?”
“A,” Đoạn Dã không hề có thành ý hỏi lại, “Sẽ như vậy?”
“…” Bộ dạng này tuyệt đối là cố ý.
Cánh cửa lại bị mở ra: “Đứng ở bên ngoài không lạnh sao?”
Lương Dĩ Toàn quay đầu qua, nhìn Thẩm Tế cầm nắm cửa, lại nhìn hình ảnh trên
di động của Trình Lạc, mở miệng muốn nói cái gì lại không nói ra nữa,
nhẹ nhàng nhíu nhíu mày.
Thẩm Tế bất đắc dĩ cười: “Mau vào đi.”
Lương Dĩ Toàn bình tĩnh nhìn anh, cuối cùng vẫn đi vào cánh cửa kia.
***
Phòng tổng thống khách sạn Hương Đình.
Cạnh cửa sổ sát đất, Lục Nguyên đang chống eo nói chuyện điện thoại: “Làm
thế nào để ổn định dư luận là chuyện của các người, tôi muốn nghe đạo
diễn Lưu giải thích trước, không bỏ phiếu là thế nào?”
“Trợ lý
Lục à,” Giọng người đàn ông bên kia nơm nớp lo sợ, “Tổ tiết mục đã phối
hợp với ý tứ của thầy Biên Tự, cấm nam khách mời bỏ phiếu cho cô Lương,
nhưng bảo bọn họ bỏ phiếu cho nữ khách mời khác, thật sự có chút ép
buộc, dù sao đây cũng là chương trình thực tế, phải có mùi tình nghĩa…”
“Đạo diễn Lưu còn phải có mùi tình nghĩa? Tôi hỏi ông, tôi bảo nam khách mời từ mặt với cô Lương lúc nào? Nói chính xác là không cho phép có hành
động mờ ám, hai chữ mờ ám cho ăn gan hùm mật gấu hả? Còn nữa, ai cho nữ
ba kia làm bộ dạng kì quái bắt nạt người khác như vậy? Các người đối xử
với cô Lương có chút tình nghĩa sao?”
“A, lại còn phải có tình
nghĩa với cô Lương? Trợ lý Lục, hai chữ mờ ám này của cậu làm tổ tiết
mục quá khó xử, chúng tôi chỉ là mới sắp xếp ngăn cách hai bên chưa được tốt, mà mấy hôm trước bên cậu nói phải giữ kín chuyện này, tôi cho rằng là thầy Biên Tự có thâm thù đại hận với cô Lương đấy…”
“… Thù
cái gì?” Lục Nguyên chán nản liếc mắt nhìn Biên Tự trên sofa, đè giọng
nghiến răng nghiến lợi nói, “Ông làm tổng đạo diễn show hẹn hò, chút
chuyện ấy còn không nhìn ra?”
Trong phòng vang lên một tiếng “Bốp” trong trẻo.
Biên Tự đem kính mắt vứt lên trên bàn kính dày.
Lục Nguyên giật mình bản thân lanh mồm lanh miệng rồi, vội vàng cúp điện thoại, da đầu run lên từng đợt.
Trong dự đoán của anh ta, đây là lần làm mới thứ sáu, ba nam khách mời nhượng bộ tạo áp lực cho Lương Dĩ Toàn trong tiết mục, với tính tình không
tranh không đoạt của Lương Dĩ Toàn, khẳng định sẽ chủ động tránh ra,
đồng thời tập thứ hai phát sóng, phong ba dư luận nổi lên, ông chủ nhà
bọn họ căn bản không cần ra mặt, có thể một lần giải quyết ba tình địch…
Mà trên thực tế.
Lục Nguyên kéo kéo di động, phong ba dư luận nổi lên, cùng lắm chỉ có làm
loạn trên màn đạn thôi, sang Weibo bỗng nhiên bình tĩnh lại như bắt đầu
hiểu rõ chân tướng.
“Làm sao vậy, Thẩm Tế tình nguyện không bỏ phiếu cũng không bỏ cho Lương Dĩ Toàn?”
“Đổi một góc khác nhìn tới, chân tướng là… Tổ tiết mục chỉ định nam khách
mời phải bỏ phiếu cho nữ ba, hai người khác thì thôi, Thẩm Tế tình
nguyện không bỏ phiếu cũng không chịu làm trái lương tâm?”
“A đột nhiên cắn đúng chỗ!”
“[good] làn sóng ăn đường ngược nghe xong cũng phải giơ thẳng ngón cái.”
“Hu hu hu CP kí ức bị treo rồi!”
Hừm, nghe nói CP kí ức là lấy chữ ‘Tế’ trong Thẩm Tế ghép với chữ “Dĩ” của Lương Dĩ Toàn tạo thành từ đồng âm.
Lục Nguyên cũng thấy lạ, cắn CP hóa ra là như thế, tình tiết nát tươm như
vậy mà bọn họ có thể như ba ngày không ăn cơm đào sâu ba thước tìm ra
được, lại còn đến cả tên CP cũng đã đặt xong rồi?
Nhưng nghĩ lại, tình tiết này có thể phá hủy gậy đánh uyên ương.
Lúc tiết mục mới chiếu, người xem còn không thấy diễn quá, hiện tại tổ tiết mục gây sự rõ ràng như vậy, cư dân mạng đã bắt đầu phản nghịch rồi.
Lúc trước ảnh Biên Tự và Bối Oánh bị cẩu tử chụp, phòng làm việc “Gậy đánh
uyên ương” thanh minh giải thích tin đồn, nhưng cũng không trào ra lượng fan CP lớn như vậy.
Trong khi giãy chết, Lục Nguyên nghĩ, cư dân mạng nhìn ra được gì đó, làm sao Lương Dĩ Toàn không nhìn ra được.
Theo khả năng nhìn xã hội của anh ta, Thẩm Tế kia chỉ là khéo đưa đẩy, lui
một bước đoạt được thỏa thuận với tổ tiết mục, vừa không đắc tội với tổ
tiết mục, vừa cân bằng được quan hệ với Lương Dĩ Toàn.
Nhưng với
ánh mắt hiền lành đơn thuần của Lương Dĩ Toàn, hành động không bỏ phiếu
của Thẩm Tế chẳng khác nào là vì cô mà cãi lời tổ tiết mục.
Trước đối với anh ta là không có gì, nói không chừng đã có cái gì rồi…
Lục Nguyên cảm giác chân đã đứng không nổi rồi, nhanh tay nhanh chân đi lên phía trước, chăm chú nhìn di động trong tay Biên Tự.
Trên màn hình là cảnh đặc tả Lương Dĩ Toàn, lúc nhận được tin nhắn, màn ảnh
quay thẳng Lương Dĩ Toàn, phóng to biểu tình hồn bay phách lạc vì không
nhận được tin nhắn của cô.
Lương Dĩ Toàn là người không thể hiện
cảm xúc ra ngoài, tức giận cũng không khóc lóc om sòm, lúc cao hứng cũng rất ít nhảy nhót hoan hô, mà hiện tại, cô chỉ vì một người đàn ông mới
quen chưa tới một tuần lại mất hồn mất vía như vậy.
Lục Nguyên nhìn Biên Tự đã xem đoạn này tới ba lần: “Ông chủ, nếu không, ngày mai tôi bắt đầu đi canh hiện trường cho anh…”
“Không cần.”
Biên Tự tắt màn hình, gương mặt của Lương Dĩ Toàn nháy mắt biến mất trên màn hình.
Ánh mắt lóe lên một cái, Lục Nguyên đột nhiên nghĩ ra gì đó.
Đạo diễn show hẹn hò làm sao có thể không hiểu tình yêu!
Tổ tiết mục giả vờ ngu ngốc khuếch đại ý của Biên Tự, lại cho phép Thẩm Tế bằng mặt không bằng lòng, có lẽ là vì…
Im lặng vài giây, Biên Tự chỉnh chỉnh nơ, tay chống đầu gối đứng dậy, nói ra một câu: “Tôi tự đi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT