Một tháng sau, mười hai tháng một năm mới, kịch trường Kim Kiều Thành Bắc.
Sáu giờ tối, một chiếc Bentley màu đen chạy trong màn tuyết mịn chậm rãi tiến vào cửa, dừng trước dưới hiên.
Hai nhân viên công tác đeo thẻ tiếp đãi khách vội vàng tiến lên, kéo hai
cánh cửa xe ra, cung kính chào người ở trong xe: “Chào buổi tối thầy
Biên.”
Cửa xe bên trái, Biên Hồng Thuật chống gậy đi xuống, cực kì hào hứng muốn đi vào trong.
Phía bên phải, Biên Tự xuống xe cài cúc áo tây trang lại, đi đến bên cạnh
ông cụ đỡ lấy khuỷu tay ông: “Đã đến rồi ông gấp cái gì vậy?”
Biên Hồng Thuật hầm hừ phất tay rời khỏi tay anh: “Người ta trông mong bao
lâu mới được nhìn thấy, sao có thể không nóng nảy? Cháu thì mỗi ngày đều có thể thấy, đứng nói chuyện cũng không đau thắt lưng.”
“Khoan
hãy nói,” Biên Tự thở dài lắc đầu, “Cháu dâu ông bây giờ lực cổ tay
mạnh, cháu đứng nói chuyện cũng không khỏe hơn với ông là bao.”
Từ một tháng trước, xác định Lương Dĩ Toàn thay thủ tịch diễn viên chính
trong đoàn diễn Gisele, mấy chục ngày nay, cô là luyện tập đi sớm về
trễ, khí thế ngất trời, Biên Tự một mình coi nhà đến cô đơn lạnh lẽo,
thê thê thảm thảm.
Sợ thân phận quá thu hút ánh nhìn, cũng sợ sức quyến rũ của mình quấy rầy đến Lương Dĩ Toàn chuyên tâm luyện tập, anh
không thể thường xuyên cao điệu tới thăm ban, mỗi ngày chỉ vào lúc đêm
khuya ngắn ngủi mới có được bạn gái một chút.
Cả tháng mười hai,
anh xem Lương Dĩ Toàn tập luyện tiến triển không tồi, yên tâm đi tới
Amsterdam một chuyến, ở trên đảo làm nhạc nửa tháng, mỗi ngày trước khi
ngủ đều gọi video hoặc gọi điện thoại cho cô, vốn là lo lắng mình không ở đó, cô lại giống như trước bởi vì huấn luyện cao độ mà mất ngủ, kết quả mấy lần Lương Dĩ Toàn gọi điện với anh đều ngủ thiếp đi.
Đến
tuần cuối tháng mười hai, anh nhớ trong nhật ký Lương Dĩ Toàn oán giận
anh không nhớ ngày kỉ niệm, cố ý vào ngày đông chí, trước đêm hôm đó của năm ngoái trở về Nam Hoài, muốn cùng cô trải qua kỉ niệm một năm, kết
quả ở trung tâm vũ đạo đón cô tan làm, hỏi cô có nhớ hôm nay là ngày bao nhiêu không, cô vỗ trán nói xin lỗi anh, cô bận quá nên quên.
Phong thủy luân chuyển, anh có thể làm gì.
Đương nhiên là trước cứ tha thứ cho cô, chờ buổi biểu diễn ở kịch trường của cô hôm nay kết thúc, sẽ bắt cô trả bù lại.
Hai nhân viên làm động tác “mời”, chỉ hai ông cháu đi theo lối đi khách mời.
Biên Hồng Thuật khoát tay với nhân viên: “Thường ngày tôi hay tới rồi, không cần làm gì đặc biệt làm gì.”
“Không phải tại hôm nay còn có cháu trai của ông sao?” Biên Tự đỡ ông cụ đi
theo lối khách mời, “Người không cần, cháu dùng là được.”
Một tháng trước sau khi Nam Ba công khai vai diễn xong, tin tức Lương Dĩ Toàn diễn Gisele lan truyền huyên náo đầy ở trên mạng.
Vào buổi tối, một đề tài là #Mộng đẹp của Biên Tự trở thành sự thật # từ từ được nhóm fan CP đẩy lên top 1 hot seach.
Ngay từ đầu nhìn thấy hot seach, cư dân mạng còn tưởng rằng Tái Tự Lương
Duyên yên lặng hơn một tháng là đi kết hôn lĩnh chứng, bấm vào mới biết
được, hóa ra là mong ước Lương Dĩ Toàn nhảy
trong của Biên Tự đã trở thành sự thật rồi.
Lần này đường link mở bán vé vừa mở ra cái, tất cả vé vào cửa buổi diễn của Lương Dĩ Toàn trong nháy mắt đều bị mua hết.
Cũng không biết hôm nay trong kịch trường sẽ có bao nhiêu fan CP trà trộn
vào, lên đến số lượng bảo vệ cũng đã tăng lên gấp đôi so với bình
thường.
Vì làm tốt hình tượng người đàn ông sau lưng người phụ nữ thành công, miễn cho mình xuất hiện ảnh hưởng tới phần biểu diễn của
Lương Dĩ Toàn, Biên Tự chỉ có thể ấm ức mà đứng một chỗ ít bị nhìn thấy
nhất.
***
Biên Tự gọi điện cho Lương Dĩ Toàn, nói với cô mình
đã đến nơi, bảo cô yên tâm biểu diễn, sau đó đưa ông nội vào kịch
trường, ngồi vào tầng tốt nhất để xem vở kịch.
Đúng bảy giờ, ánh đèn trong kịch trường đúng giờ liền tắt, các khán giả cũng ngừng nói chuyện lại.
Trong khoang nhạc, các nhạc công mặc quần áo của ban nhạc mỗi người đều có vị trí và cương vị riêng, chỉ huy tay cầm gậy chỉ vào góc bàn.
Các nhạc công đứng dậy hoan nghênh chỉ huy, trong thính phòng vang lên tràng vỗ tay đầu tiên.
Chỉ huy đứng trên bậc cao của khoang nhạc, bắt tay với hai người đàn violon đứng đầu. Các nhạc công lại ngồi xuống, tiếng vỗ tay dần dần ổn định.
Chỉ huy giơ tay, nghiêm trang mở màn khúc nhạc, mười mấy giây sau tiếng
nhạc nhẹ dần dần, gần như bằng phẳng, màn sân khấu màu đỏ thẫm chậm rãi
kéo sang hai bên, nhà gỗ nhỏ thôn quê lọt vào trong mắt.
Bản biên đạo mới, chính thức mở màn.
Vai nam chính bá tước Albrecht mặc áo kỵ sĩ, áo khoác ngắn tay mỏng tanh đi vào trong thôn, bồi hồi nhìn nhà gỗ nhỏ phía trước.
Đợi người hầu cùng anh ta vào trong núi săn bắn đi lên, hỏi anh ta ở lại chỗ này làm cái gì.
Anh ta nói ở trong nhà gỗ này có một cô gái xinh đẹp tên Gisele, anh ta vừa thấy cô đã yêu từ cái nhìn đầu tiên, muốn nhìn thấy gương mặt của cô.
Người hầu khuyên Albrecht từ bỏ ý nghĩ đi, bởi vì anh ta đã có hôn ước với một tiểu thư công tước.
Nhưng Albrecht nhất định không chịu từ bỏ, tính toán đóng giả thành bình dân đi gặp Gisele.
Anh ta cởi chiếc áo choàng dễ dàng làm lộ thân phận ra, bội kiếm với đai
lưng, đuổi người hầu đi, cả người mặc một bộ đồ mộc mạc tới gõ cửa nhà
Gisele.
Qua ba tiếng cốc cốc, Albrecht lặng lẽ trốn ở bên cạnh nhà gỗ nhỏ chờ giai nhân xuất hiện.
Tiếng kẽo kẹt vang lên, cửa gỗ bị người bên trong đẩy ra, Gisele đầu đội vòng hoa, mặc váy vải thăm dò nhìn ra bên ngoài, nhẹ nhàng bước chân ra,
chính thức xuất hiện.
Thính phòng vang lên tiếng vỗ tay lần thứ hai.
Ánh mắt Biên Tự chớp cũng không chớp nhìn Lương Dĩ Toàn ở trên sân khấu.
***
Vở kịch trải qua 120 phút trầm bổng nhấp nhô, đặc sắc đã xuất hiện.
Vì Albrecht đã hết sức trêu chọc, thu hoạch được trái tim của Gisele, cùng cô ấy rời vào bể tình;
Đến khi thợ săn trong thôn yêu thầm Gisele vì muốn phá hoại hai người, đem
thân phận thật sự của Albrecht với chân tướng anh ta đã có vị hôn thê
nói cho Gisele, Gisele liền rơi vào điên cuồng, bệnh tim tái phát mà qua đời;
Đến lúc Albrecht hối hận không kịp vào đêm khuya đi tới
trước mộ Gisele, thấy Gisele sau khi mất biến thành linh hồn đang chuẩn
bị vào đoàn linh hồn với Nữ hoàng u linh;
Sau đó Nữ hoàng muốn giết chết Albrecht, khiển trách anh ta phạm lỗi, Gisele vẫn còn yêu Albrecht đã liều mạng ngăn cản…
Giây cuối cùng, tiếng chuông bình minh vang lên, Nữ hoàng u linh không thể
giết chết Albrecht trước bình minh, bởi vì ánh mặt trời đã đến nên bất
đắc dĩ dẫn đoàn linh hồn rời đi.
Gisele cứu được người mình yêu, nhưng mà cô đã là linh hồn cũng không thể ở dưới ánh mặt trời, không thể không rời xa Albrecht.
Trên sân khấu, Gisele mặt váy lụa trắng qua đầu gối giang hai tay ra, cuối
cùng ôm lấy người mình yêu, mủi chân chỉa xuống đất, cất bước lảo đảo từ từ ẩn vào trong bóng đêm, biến mất trong sân khấu.
Một tràng vỗ
tay vang lên gần 30 giây, màn sân khấu lại kéo ra, Lương Dĩ Toàn với bạn diễn vai nam chính dắt tay nhau xuất hiện giữa sân khấu, cười tiến lên
chào cảm ơn.
Trong thính phòng, khán giả bị kìm nén hai tiếng đồng hồ cuối cùng đã có thể lên tiếng hoan hô.
Trong tiếng vỗ tay sấm dậy, màn sân khấu dần khép lại, buổi biểu diễn đến đây đã kết thúc mỹ mãn.
Biên Hồng Thuật từ nội dung tác phẩm khôi phục lại tinh thần, thở dài ra một hơi, nghiêng đầu về phía Biên Tự nói: “Xem qua trên dưới hai mươi vở
kịch múa, còn có thể cho ta lọt vào vở kịch. Tiểu tử cháu, thật đúng là
nhặt được bảo bối rồi.”
Biên Tự nhẹ nhàng cong khóe miệng lên: “Không phải mò mẫm mù quáng nhật được, là dùng mười ngọn đèn lồng mới tìm ra.”
***
Lương Dĩ Toàn mồ hôi đầm đìa đi đến hậu trường, nghe Deacon với các giáo viên trong đoàn múa chúc mừng buổi diễn của cô kết thúc thành công, tảng đá
trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống.
Đợi chào hỏi qua từng người trong tổ kịch xong, một mình cô trở về phòng hóa trang.
Xung quanh lập tức yên lặng xuống, Lương Hĩ Toàn từ sân khấu đi ra, có quan tâm thêm một chuyện quan trọng nữa.
Tối tay là lần đầu tiên cô làm nhân vật chính trong sự nghiệp của cô, cô đã sớm gọi điện nói với mẹ chuyện này, vốn là mẹ đang công tác ở Thành Bắc không có khả năng không tới kịch trường.
Tuy nhiên bởi vì Biên
Tự sợ cô phân tâm không nói thêm, nhưng cô đoán rằng anh ấy chắc chắn
cũng đón ông nội ở Thành Bắc tới xem cô biểu diễn.
Lương Dĩ Toàn
ngồi ở trước gương cầm di động, xoắn xuýt xem nên gọi điện cho ai trước, nếu chờ lúc nữa cha mẹ hai bên chạm mặt nhau, liệu có thể xảy ra chuyện xấu hổ gì không thoải mái hay không.
Lúc đang do dự, cửa phòng hóa trang bỗng nhiên bị gõ vang một tiếng.
Lương Dĩ Toàn đột nhiên ngẩng đầu lên, hô một tiếng “mời vào”, một giây sau, từ trong gương nhìn thấy Lương Cầm đẩy cửa đi tới.
Cô từ từ đứng lên, xoay người sang chỗ khác: “Mẹ.”
Lương Cầm nhìn bộ dáng co quắp của cô, cúi mắt cười thở dài một tiếng: “Mẹ đã xem buổi diễn đêm nay của con.”
“Ừm…”
Lương Cầm vẫn duy trì nụ cười khéo: “Sao không hỏi mẹ cảm thấy con biểu hiện thế nào?”
Lương Dĩ Toàn cúi đầu nghĩ, ngón tay thả lỏng lại dính lại với nhau, mở miệng muốn hỏi, lại không biết sao lại nghẹn ngào không mở miệng được.
Bên tai Lương Cầm bỗng nhiên vang lên lời Biên Tự nói vào đêm đó, cô ấy
không nói việc này cho bà ngoại, là sợ bà ngoại cô ấy lo lắng, mà không
nói cho dì, là sợ dì thất vọng, dì hiểu được khác biệt trong này không?
Lương Cầm thu ý cười lại, mệt mỏi thở ra một hơi, lại tự gật gật đầu: “Để cho con gái mình đến một câu cũng không hỏi ra được, mẹ đây đã làm mẹ thất
bại rồi.”
Lương Dĩ Toàn nín thở, ngẩng đầu lên: “Mẹ, không phải con muốn đối nghịch với mẹ…”
“Mẹ biết,” Lương Cầm giữ vững tinh thần, cười nói, “Tiểu Toàn, đêm nay con
biểu hiện cực kì xuất sắc, so với mẹ năm đó… đã xuất sắc hơn rất nhiều.”
Ánh mắt Lương Dĩ Toàn nhẹ nhàng lóe lên một cái.
“Mẹ cho tới bây giờ cũng chưa nói cho con nhỏ, tình cảnh con gặp hai mươi
năm qua kì thật cũng là vấn đề mẹ từng gặp, đáng tiếc mẹ không thể bước
qua được cánh cửa này cũng bởi vì bị thương. Đêm nay mẹ tất phải thừa
nhận, con quả thật ưu tú hơn mẹ, cũng…” Lương Cầm nhớ tới từ trước kia
Biên Tự dùng, “May mắn hơn mẹ.”
Lương Dĩ Toàn lẳng lặng nhìn Lương Cầm, thấy đáy mắt bà dần dần ươn ướt, bản thân cũng thấy cay mũi.
“Tiểu Toàn, cảm ơn con dùng thời gian 15 năm hoàn thành ước mơ của mẹ,” Lương Cầm hơi hơi ngẩng đầu lên, đem nước mắt kìm lại, lại cười rộ lên, “Mẹ
ích kỷ 15 năm, không thể cho con tiếp tục bất hạnh nữa, từ hôm nay trở
đi, cuộc đời của con do chính con quyết định, mẹ chúc con tiền đồ như
gấm, hạnh phúc vui vẻ.”
Lông mi Lương Dĩ Toàn run lên, nước mắt trong hốc mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT