Tuy trước kia hai người sống cùng nhau cũng khá hài hòa, dù sao Lương Dĩ Toàn nguyện ý lấy mềm mại của cô đến tứ chi không thể tin được mà phối
hợp với anh, mặc cho anh xoa nắn, lật chuyển điên đảo, nhưng cô vẫn là
phía bị động.
Cho dù anh ngẫu nhiên tâm huyết dâng trào muốn đem
quyền chủ động cho cô, cô cũng chỉ ở phía trên một lúc, giống như thành
bàn tính, bị anh nhấc một cái thì nhúc nhích, không nhấc thì không động.
Cô cũng rất ít kêu lên tiếng, ban đầu là có thể chịu nhưng lại nhịn, bị
anh ép đến không còn cách nào khác mới chẳng quan tâm kiềm chế nữa.
Trước kia anh không miễn cưỡng cô, cảm thấy miễn cưỡng mất mặt, hiện tại lại cảm thấy miễn cưỡng này lại thành tình thú.
“Bảo bối, thế nào?” Biên Tự chen vào.
Lương Dĩ Toàn ngồi ở trên bàn bếp ngây người rất lâu, mũi chân nhẹ nhàng đá
chân anh một cái: “Ai cho anh bảo em như vậy, em cái gì cũng đã theo anh rồi.”
Biên Tự chỉ chỉ chân bị cô đá tới, giống như giáo viên
hướng dẫn từng chút một, chậm rãi nói: “Này không phải có lợi cho em
sao? Em xem lực biểu hiện của chân em kìa, hôm nay cũng đã có tiến bộ
rồi.”
“?”
“Trước kia chỉ biết vòng qua eo tôi, hôm nay đã treo trên vai tôi rồi.”
“…”
“Lực biểu hiện của thắt lưng còn có không gian tiến bộ, có thử không?”
“…”
Lương Dĩ Toàn cảm giác mình sắp điên rồi.
Biên Tự mà nói giống như tà thuyết ngụy biện, lại ngoài ý muốn mang theo cảm giác rất thuyết phục.
Kì thật cô cũng từng nghĩ, đã liên tục được giáo viên đoàn múa và giáo
viên nước noài khẳng định như vậy, trong giới lẫn ngoài giới cũng được
khen ngợi, sẽ không có khả năng là ngẫu nhiên.
Nghĩ tới nghĩ lui, cơ hội cô đột phá sau nhiều năm như vậy chính là sau khi chia tay với
Biên Tự và ghi hình chương trình hẹn hò kia.
Nhưng tình cảm nào có ma lực với bản thân như vậy, có ma lực nhất chính là, có người khiến cho cô thay đổi từ bên trong.
Khiến cho cô lần đầu tiên trong nhiều năm như vậy có thể không kiêng nể gì mà nổi giận với người nào đó, không cần cảm thấy áy náy, không cần lo lắng hậu quả. Khiến cho cô học được từ chối và phản kháng, học được tôn
trọng ý nguyện của bản thân, thể hiện cảm xúc ra bên ngoài.
Cô giống như từ từ chiếm được cảm giác an toàn, cảm thấy biểu đạt cũng không phải là chuyện câu nệ và xấu hổ.
Lúc trước Tào chỉ đạo nói “Tạo một quan hệ thân mật có lẽ thật có thể giúp
người ta thả lỏng tay chân, mở lòng ra”, có lẽ chính là ý này.
Mà loại quan hệ thân mật đã nói trên tinh thần thân mật, cũng là nói độ thân mật thân thể.
Ánh mắt Lương Dĩ Toàn mơ hồ không rõ mục tiêu nhìn xung quanh.
Phát hiện ánh mắt của cô, Biên Tự thở dài: “Làm người công cụ cho em còn ấm ức em hả?”
“Em chưa nói ấm ức…” Lương Dĩ Toàn sờ sờ mũi.
Biên Tử giơ hai tay ra: “Còn chưa?”
Hai tay Lương Dĩ Toàn ôm lấy cổ anh, rời khỏi bàn bếp.
“Muốn ở đâu?” Biên Tự ôm cô rời khỏi phòng bếp, giương mắt nhìn cô.
Lương Dĩ Toàn bị anh nhìn liền cúi đầu, cằm để ở hõm vai anh nhỏ giọng nói: “Muốn tắt đèn có thể chứ?”
“Em ở trên em định đoạt.”
“Đó đi…”
“Hửm?”
“Đến ghế đàn của anh…”
Bước chân Biên Tự dừng lại, chân mày chậm rãi cong lên, một tay chuyển tới
mặt cô, nâng mặt cô lên: “Lương Dĩ Toàn, tôi thấy em muốn ở trên tôi lâu rồi?”
***
Sáng sớm hôm sau, Lương Dĩ Toàn ở trong lòng Biên Tự bị tiếng chuông điện thoại gọi dậy.
Mở mắt ra một cái, hơi thở nam tính gần ngay trong gang tấc, khiến cho trí nhớ của cô lập tức trở về tối hôm qua.
Nếu nói đến một người đủ tư cách làm người công cụ, là kiên nhẫn dẫn đường
cho cô lúc cô đang trúc trắc thăm dò, sau khi rơi vào cảnh đẹp liền tích cực phối hợp, Biên Tự làm người công cụ như thế chỉ làm được nửa đoạn
đầu.
Tối hôm qua trong bóng tối cô đã không dễ dàng gì đánh bạo
đụng đến cửa, ý thức tự chủ của Biên công cụ quá mạnh bỗng nhiên đổi ý
bật đèn lên.
Cô nghĩ không thể kiếm củi ba năm thiêu một giờ,
đành phải tiếp tục cố gắng buông ra, kết quả không biết thế nào liền
đánh vào dây thần kinh của anh, anh đang áp lực sau đó liền từ bỏ áp
lực, nói xin lỗi bảo bối, hôm nay chỉ có thể cho em luyện tập đến chỗ
này thôi.
Cô còn chưa kịp phản ứng lại, đã bị anh ôm đến trên chỗ phím đàn piano.
Phím đàn đen trắng phát lên một trận vang lộn xộn, cô hoảng sợ, động tác của anh lại không hề cố kỵ.
Cô vùng vẫy muốn nhảy xuống, nói đàn sẽ bị hỏng.
Nhưng cô thét đến chói tai, Biên Tự cũng không để ý đến.
Sau khi điên cuồng một hồi, thu dọn xong xuôi, cô muốn đi kiểm tra đàn
piano, lại bị Biên Tự nói một không hai ôm về phòng đi ngủ.
Lương Dĩ Toàn hối hận rồi.
Cô chỉ muốn thỏa mãn nghi thức thần thánh kia, mới nghĩ tới nơi chưa từng
khai phá kia, lại xem nhẹ chỗ này là nơi trí mạng với Biên Tự, nó với
một người đàn piano mà nói chính là thần thánh không thể khinh nhờn.
Tuy cây đàn piano kia so ra kém hơn những thiết bị ở trên đảo của Biên Tự,
nhưng ít nhất cũng đáng giá hơn sáu số không, nếu thật sự bị hỏng, giá
cũng không nhỏ đâu.
Lương Dĩ Toàn tắt đồng hồ báo thức xong nhìn Biên Tự cũng đã thức dậy, lập tức hỏi anh: “Thật sự không cần đi xem piano sao?”
Biên Tự cũng vừa tỉnh lại, phản ứng chậm hai giây mới hiểu ý của cô đang nói là gì.
“Không cần,” Anh xoa xoa tóc của cô, “Hỏng rồi thì không đánh nữa.”
“Sao anh có thể không dùng piano…”
“Lại mua cái mới không được sao?” Khóe miệng Biên Tự nhếch lên, “Cây đàn này về sau có sứ mệnh chuyên dụng của nó rồi.”
“…”
“Đối với tất cả người đàn piano mà nói, piano là thần thánh không thể khinh
nhờn” lại thêm “Biên Tự là người đàn piano” cũng không thể nói “Với Biên Tự mà nói, piano là thần thánh không thể khinh nhờn”
Theo “Ba phần suy luận”, ở chỗ Biên Tự… liền mất hiệu lực rồi.
***
Lương Dĩ Toàn mất thời gian bữa sáng để bình phục tâm tình, kéo mình về trạng thái công việc.
May mà tối hôm qua điên cuồng xong, Biên Tự đã sớm thành thói quen với cấm
kỵ của cô, nắm bắt đúng mực, không để cô mặc áo luyện tập sẽ nhìn thấy
dấu vết gì trên da cả.
Cô cũng quen cường độ vận động cao hàng
ngày rồi, tố chất thân thể cũng mạnh, không đến mức bởi vì vận động mạnh mà mệt mỏi, nghỉ ngơi một đêm thể lực đã khôi phục lại.
Sau khi
Lương Dĩ Toàn đến trung tâm vũ đạo, đi đến phòng thay đồ thay quần áo
luyện tập, chuẩn bị đến phòng luyện, khi đến gần cửa nghe thấy có mấy
giọng nữ đang nói chuyện.
“Thật sự là đứt dây chằng số mười sao?”
“Ừm, nên phải phẫu thuật nối lại.”
“Vậy sau này chị Lê có thể trở về không…
Đứt dây chằng, giải phẫu nối lại, những câu này đối với một diễn viên nhảy
chuyên nghiệp mà nói chính là rất khủng bố, lại thêm tuổi tác của Lê
Phái, mấy năm qua đã tích lũy không ít vất vả mà sinh bệnh, sau khi bình phục xong có thể trở về đoàn múa hay không thật sự không biết là bao
lâu.
“Chuyện sau này có thể từ từ sẽ đến, việc cấp bách bây giờ là Gisele phải làm sao đây.”
“A…, bảo sao tôi thấy thầy Deacon với cô Tần sáng sớm đã đi họp rồi.”
“Chắc là đang chọn chị Miêu thay cho chị Lê làm đoạn A, chị Chu thay cho chị Miêu đoạn B rồi.”
Trước mắt Nam Ba có ba vị nữ chính.
Lê Phái là thủ tịch đứng đầu, còn lại là hai diễn viên chính nữa.
là vở kịch lớn, nhân vật quan trọng đều đã chia đoạn AB xong, cũng đã
đối chiếu xong, về phương diện khác để phòng ngừa ngoài ý muốn xảy ra
chuyện cũng có thể thay thế cho nhau.
Mà theo mỗi chữ cái bên trên cũng có thể chia ra, đoạn A là một đội hình.
Lê Phái làm nữ chính đứng đầu của Nam Ba, việc nên làm thì phải làm đã nhận đoạn A của Gisele.
Trước lúc chọn vai, “Chị Miêu” và “Chị Chu” trong miệng mọi người đều đã đi
theo múa kịch cho Deacon một khoảng thời gian, cuối cùng Deacon và nhà
sản xuất, người chế tác cùng nhau thảo luận chọn người đầu tiên làm đoạn B.
Hiện tại người nói chuyện trong phòng luyện chính là múa đơn
với múa dẫn đầu, nhân vật Ricky ở trong Gisele không tồn tại sức cạnh
tranh mấy, cho nên lúc nói chuyện cũng rất vui vẻ hòa thuận.
Bỗng nhiên có người lên tiếng: “Chị Chu không phân tích được Gisele, không
phải lần trước vì vậy mà bị bỏ qua sao? Tôi cảm thấy nếu nói kinh nghiệm thì chị Dĩ Toàn vẫn thích hợp hơn, nếu lần này chị Dĩ Toàn thành công
lên chức, vị trí đứng đầu múa đơn để trống, sau này chúng ta cũng có
thêm một cơ hội, tôi còn đang trông chờ chị Dĩ Toàn lên chức đây.”
“Không phải chị ấy muốn phát triển ra làng giải trí sao?”
“Ai nói?”
“Gần đây trên mạng nổi như thế, nghe nói có đài vệ tinh mời chị ấy tham gia
tiệc đón giao thừa, còn có công ty đại diện tìm chị ấy ký hợp đồng…”
Lương Dĩ Toàn vừa đi đến cạnh cửa nghe thấy bọn họ nhắc tới tên mình, liền đứng kẹt ở ngoài cửa.
Cái gì mà vệ tinh mời, công ty đại diện ký hợp đồng?
Vừa vặn phía sau truyền đến tiếng bước chân, Lương Dĩ Toàn quay đầu lại, vừa thấy là Deacon với Tần Hà.
Cô xoay người, cúi người chào hai người một cái.
Tần Hà với Deacon đang nói chuyện, gật gật đầu với cô, ý bảo cô vào trước đi.
Người trong phòng luyện nghe thấy tiếng nói chuyện ngoài cửa, tập thể liền an tĩnh lại.
Lương Dĩ Toàn vừa bước chân vào cửa, Tần Hà với Deacon ở ngoài cửa nói chuyện xong, cũng thay giày đi tới.
Tần Hà đứng ở trước phòng luyện vỗ vỗ tay, ý bảo mọi người tập hợp đến phía trước.
Lương Dĩ Toàn cùng múa dẫn đầu với múa đơn xếp đầu hàng thứ nhất, đứng ở vị trí đầu tiên.
Đám người tản ra kéo dãn gân cốt nhanh chóng đứng dậy xếp thành một hàng.
“Mọi người cũng đã nghe nói rồi đúng không.” Tần Hà đi thẳng vào vấn đề.
Mọi người gật gật đầu.
“Vai của Gisele, đều phải đổi?” Ánh mắt Tần Hà nhìn hai mươi mấy cô gái trước mắt.
Từ hơn một trăm bảy mươi năm trước thủ diễn đến nay phát triển không suy,
nữ chính được vinh dự đội “mũ Ba lê” của tác phẩm tiêu biểu trong vở
kịch múa ba lê chủ nghĩa lãng mạn, đương nhiên không có một diễn viên
múa ba lê nào nói bản thân không muốn cả.
Nhưng cũng chỉ có lông phượng và sừng lân dám nói mình được đội.
Lời này của Tần Hà nói ra, mọi người phần lớn đều tự biết là không đủ tư cách, không dám nhìn thẳng bà.
“Trước cũng đã nói, chuyện đổi đoạn trong đoàn múa đã từng có, mà còn là
thường xuyên có, các em đã quen những thủ tịch nổi tiếng thì không cần
nói, cũng có một nửa đang trong quá trình thăng chức từng thay thế cho
tiền bối có kinh nghiệm, bao gồm cả chị Lê của các em trước kia trở
thành diễn viên chính cũng đi lên như vậy, cho nên không cần cảm thấy
lúc này tự đề cử mình là xấu hổ.”
“Này là cơ hội cho các em thăng chức, cũng là lúc đoàn múa cần các em, chị Chu của các em cũng đã hoàn
toàn xứng đáng nằm ở trong danh sách bổ sung đó, tôi với thầy Deacon đã
thảo luận, quyết định cho các em chọn ra hai cái tên trong danh sách, có ai cảm thấy mình có thể trong vòng một tháng nắm bắt được vai diễn này
có thể đứng ra.”
Trong phòng luyện tập lặng ngắt như tờ.
Ánh mắt Tần Hà lướt ở trên người mọi người, để tránh tạo thành áp lực tâm lý cho riêng một người.
Lương Dĩ Toàn đứng ở đầu hàng, yên lặng cúi mắt xuống.
Cô quả thật rất quen thuộc .
Không chỉ bởi vì vở kịch này là bạch nguyệt quang trong lòng rất nhiều diễn
viên múa ba lên, còn là bởi vì năm mười tám tuổi cô nghe được của Biên Tự, trong lời bài hát nữ chính đã nhảy , tuy khi đó cô cũng không biết đó chính là cô, cũng không biết kia là Biên Tự tưởng tượng ra.
Trong vài năm sau, tuy không có cơ hội tham gia biểu diễn, nhưng cô đã nắm rõ trong lòng bàn tay về
vai diễn và tình tiết cơ bản của vở kịch rồi.
Từ tháng mười hai năm ngoái, ngay tại Lan thần thiên phủ cô đã chọn nhảy một đoạn cho Biên Tự xem.
Nhưng bây giờ nhận vai diễn này, chính là trong thời gian một tháng phải
thích ứng với bản biên đạo mới, hơn nữa còn phải mài hợp hiểu ngầm với
nam chính.
Lương Dĩ Toàn từ từ hít sâu một lần.
“Một người cũng không có sao?” Tần Hà thúc giục.
Lương Dĩ Toàn tiến lên một bước ra khỏi hàng, ngẩng đầu nói với Tần Hà và
Deacon: “Thưa cô, em cảm thấy em có thể trong vòng một tháng đảm nhiệm
vai diễn này trong Gisele.”