Phát hiện tầm mắt Biên Tự đang lạc ở một nơi nào đó một lúc, trong đầu Lương Dĩ Toàn như vang lên một tiếng “oanh”.
Cô lấy lại bình tĩnh, nghĩ xem làm thế nào nói sang chuyện khác, nhanh
chóng bỏ qua chuyện này, lại chợt nghe thấy một tiếng chạm nước truyền
tới từ điện thoại.
Cùng lúc đó, màn hình lắc lư một cái, giống như Biên Tự điều chỉnh lại dáng ngồi.
Nhận ra cái tay nhàn rỗi kia của anh ở dưới nước đang làm động tác gì, lòng
bàn tay Lương Dĩ Toàn như nắm củ khoai lang nóng, cuối cùng không thể
nhịn được nữa tắt cuộc gọi đi.
Biên Tự phía bên này nghe được
tiếng nhắc nhở mới ngẩng đầu, chậm rãi trừng mắt nhìn màn hình im ắng,
gửi tới một tin nhắn thoại: “Lương Dĩ Toàn, súng thật đạn thật đã biết
rồi, còn thế sao?”
Phía bên kia chậm chạp không trả lời lại.
Biên Tự dựa người ra sai, một cánh tay gác lên cạnh bồn tắm lớn, một cánh
tay cầm di động, lười biếng gửi thêm một tin thoại nữa: “Được, ngày mai
về nhà tôi cho em luyện da mặt dày lên.”
***
Sáng sớm hôm sau, Lương Dĩ Toàn ăn điểm tâm xong rồi từ nhà bà ngoại đi ra, nhìn thấy xe Biên Tự đã dừng ở trước đình viện.
Bà Phương hàng xóm đang ở trong sân tưới hoa, vừa thấy cô liền chỉ vào xe
của Biên Tự nói: “Tiểu Toàn, bạn trai cháu thật tốt, sáng sớm đã đến
rồi!”
Lương Dĩ Toàn xấu hổ gật gật đầu với bà Phương, xuyên qua
kính chắn gió nhìn thấy khóe miệng Biên Tự mang theo trêu chọc, bên tai
lại vang lên câu nói “Ngày mai về nhà tôi cho em luyện da mặt dày lên”.
Tốt cái gì mà tốt, rõ ràng là một bụng ý nghĩ xấu xa.
Cô đến chỗ ghế cạnh ghế lái lên xe, không cho Biên Tự có cơ hội nhắc đến
chuyện hôm qua, lấy ra một hộp cơm trong suốt ở trong túi giữ ấm: “Bà
ngoại em nhất định bảo em đưa sủi cảo hấp cho anh.”
“Nghe em nói thấy rất miễn cưỡng.” Biên Tự nhíu mày.
Lương Dĩ Toàn dò xét anh: “Nói giống như anh thích ăn vậy.”
“Em đút thì tôi liền thích ăn.” Biên Tự khẽ mở miệng, lấy tay chỉ chỉ miệng mình.
Lương Dĩ Toàn chậm rãi quay đầu nhìn về phía bà Phương ở chỗ sân, phát hiện
bà Phương quả nhiên không tưới hoa, mà cầm xô nước nhìn chằm chằm bọn
họ.
Cô cứng ngắc quay đầu lại: “Vậy anh thích ăn hay không.”
“Lương Dĩ Toàn, sáng sớm tinh mơ tôi đã đi qua nửa Nam Hoài tới đón em đi làm, đút tôi ăn sủi cảo sẽ mất mạng em hả?”
“Có bà đang nhìn.”
“Vậy thì thế nào, chờ lúc em kết hôn còn ở trước mặt bảy bà cô tám bà dì hôn môi tôi đấy, em không tính kết hôn hả?”
“…”
Ai tới kéo kẻ lưu manh này đi.
Lương Dĩ Toàn thở ra một hơi, mở nắp hộp, rút một đôi đũa ra, gắp một cái sủi cảo nhân ngô, nhét vào trong miệng anh.
Nghẹn chết anh đi.
***
Ăn sủi cảo xong liền xuất phát, xe chạy từ Nam Giao vào nội thành, hai
người câu được câu không trò chuyện như có cũng được không có cũng không sao.
Đợi tới gần trung tâm vũ đạo, Biên Tự đổi tay sang lái tay
phải, tay trái xoa xoa thái dương, giống như có chút bất mãn: “Tình hình Nam Hoài thông thuận như vậy?”
“Chẳng lẽ anh trông ngóng em đến muộn hả?” Lương Dĩ Toàn nói thầm.
Biên Tự thở dài: “Buổi tối mấy giờ tan làm?”
“Anh tới đón em?”
“Ừm,” Biên Tự gật gật đầu, “Đón em về luyện da mặt.”
Lương Dĩ Toàn liền biết không có khả năng anh sẽ từ bỏ chuyện tối hôm qua, lắc đầu nói: “Em không tan làm.”
Xe dừng lại trước tín hiệu đèn giao thông, Biên Tự quay đầu nâng cằm cô lên: “Cũng được, vậy thì luyện ở trung tâm vũ đạo.”
“…”
“Anh có thể ra dáng người một chút không?” Lương Dĩ Toàn đẩy tay anh ra.
“Tôi có ra người hay không là do em quyết sao?”
Lương Dĩ Toàn liếc mắt nhìn anh một cái: “Em thật không xác định được thời
gian tan làm, mấy hôm nay đang chọn diễn viên chính cho vở kịch mới, khả năng ở lại cũng không chắc lắm, đến lúc đó sẽ gọi điện trước cho anh.”
Biên Tự gật gật đầu: “Đi đi.”
Lương Dĩ Toàn nhìn vẻ mặt miễn cưỡng với bộ dáng không thấy thú vị của anh, hỏi: “Em đi làm thì anh làm cái gì?”
“Chờ em tan làm.”
Lương Dĩ Toàn nhăn mày lại.
Trước kia sợ anh quá bận, bây giờ thật là sợ anh quá rảnh rỗi rồi.
“Anh không thể tự tìm chút việc cho mình làm sao?” Cô không nhịn được hỏi.
“Này không phải việc sao?” Biên Tự nhướn mày cười.
“Chuyện gì?”
“Ăn cơm nhão.”
“…”
Lúc xe dừng lại ở trước trung tâm vũ đạo, Lương Dĩ Toàn buông tha cho người có thể nói dóc tới độ đem chuyện “ăn cơm nhão” nói giống như “muốn
nghiên cứu khoa học”.
Cô từ ghế bên xuống xe, lúc đi đến chỗ tay
lái, thấy Biên Tự kéo cửa kính xuống: “Lương Dĩ Toàn, đi như vậy, có
phải quên cái gì rồi không?”
“Em quên cái gì rồi hả?” Lương Dĩ
Toàn nghi ngờ quay đầu lại, cúi đầu nhìn về phía chỗ ngồi của mình, xem
có phải rơi đồ gì rồi không.
“Quên trả tiền xe rồi.”
Lương Dĩ Toàn sửng sốt còn chưa phản ứng kịp, sau gáy bỗng nhiên bị giữ lại, cả người bị ép cúi xuống.
Trên môi truyền đến ẩm nóng, Biên Tự cuốn lấy môi dưới của cô nhẹ nhàng cắn một cái, sau đó thả cô ra: “Được rồi, trả xong rồi.”
***
Lương Dĩ Toàn cảm thấy Biên Tự không những không phải hòn đá kê chân trên con đường sự nghiệp của cô, mà còn là một chướng ngại vật.
Vốn đang
êm đẹp, trước khi đi bị anh đòi một phần tiền xe, lần đầu tiên cô mơ mơ
màng màng đi vào trong trung tâm vũ đạo, đến cả giáo viên biên đạo nước
ngoài chào cô cô cũng không nghe thấy.
Lúc hai người thoáng qua
nhau, cô mới hậu tri hậu giác phát hiện có người nói chuyện với cô,
cuống quít quay đầu chào người kia, dùng tiếng anh nói với đối phương:
“Thật ngại quá thầy Deacon, vừa rồi em nghĩ chuyện khác.”
“Là nghĩ tới tình yêu hả.” Người đàn ông nước ngoài làm động tác khoa trương với cô.
Lương Dĩ Toàn kiên trì gật gật đầu.
Deacon nhìn cô: “Lương, tôi thấy trạng thái gần đây của em không tồi, bọn họ
thật sự không suy xét sắp xếp em tham gia vở kịch của tôi sao? Tôi cực
kì thích
trước đó của em, cực kì khác với em của trước
kia.”
Deacon không phải nhân viên trong Nam Ba, mà là biên đạo nước ngoài được Nam Ba mời tới đảm nhiệm bản .
Bỏ qua lần hợp tác này, rất khó nói lần sau là khi nào.
Nhưng lúc trước chọn vai , đúng vào lúc Lương Dĩ Toàn điều trị
viêm gân chân, ban đầu dự tính cho cô diễn “U linh nữ vương” sau đó đổi
sang diễn viên múa đơn khác trong đoàn, những vai diễn khác cũng đã chọn từ ba tháng trước rồi.
Bây giờ còn một tháng nữa đều là liên kết bài múa lại, nói gì thì cũng không kịp rồi.
Lương Dĩ Toàn uyển chuyển biểu đạt không hỏi tiếc nuối.
Deacon nhún nhún vai bày tỏ chờ mong lần sau có cơ hội hợp tác.
Tạm biệt Deacon xong, Lương Dĩ Toàn vào phòng thay đồ thay đồ luyện múa vào phòng luyện tập.
Tập cơ bản một hồi xong lại học vở kịch mới, vào lúc chạng vạng năm giờ
chiều Lương Dĩ Toàn mới kết thúc công việc, trước khi vào phòng tắm tắm
rửa liền gọi cho Biên Tự, nói với anh có thể tới đón cô rồi.
Tầm
này đúng là lúc cao điểm, tình hình giao thông ùn tắc, Lương Dĩ Toàn tắm rửa xong nhận được tin nhắn của Biên Tự nhắn lại sẽ bị muộn, nhìn phòng thay đồ lộn xộn, liền ở bên trong dọn dẹp lại một chút.
Lúc đang gấp gọn quần áo luyện tập, chợt nghe phía sảnh luyện đối diện truyền
đến một tiếng kì quái, như có ai đang khóc thét lên.
Vì đã qua
giờ tan làm, ban đầu Lương Dĩ Toàn cho rằng mình nghe nhầm, lại nghe
thấy tiếng vật nặng ngã xuống đất mới phát hiện chỗ không thích hợp,
cuống quít chạy ra ngoài, đẩy cửa phòng luyện tập ra, liền thấy có người ôm đầu gối ngã trên mặt đất.
Lương Dĩ Toàn chạy thẳng vào, tiến
mới nhìn nhìn rõ là nữ chính đứng đầu trong đoàn Lê Phái, khẩn trương
khom người đỡ dậy: “Chị Lê, đau đầu gối sao?”
Lê Phái đầu đầy mồ hôi lạnh, mặt trắng như giấy, hít vào gật gật đầu.
Lương Dĩ Toàn tách đầu gối Lê Phái ra nhìn, hỏi: “Đau như thế nào?”
“Vội xoay, liền nghe bên trong kêu lên rồi…” Lúc Lê Phái nói ra lời này giống như là tuyệt vọng.
Trong lòng Lương Dĩ Toàn cũng hồi hộp một phen.
Bình thường bị ngã hoặc va chạm, bên ngoài phát ra tiếng sẽ không khẩn
trương, nhưng phát ra từ trong người thì chính là chuyện lớn.
Diễn viên múa sợ nhất là nghe thấy một tiếng này vang lên.
“Chúng ta đi bệnh viện trước…” Lương Dĩ Toàn ra sức đỡ người dậy, nhưng Lê
Phái chỉ có một chân có thể đứng vững, vừa đau vừa choáng váng, còn chưa đứng thẳng đã ngã xuống tiếp, đến Lương Dĩ Toàn cũng bị cô ấy kéo
xuống.
“Đừng…” Lê Phái ôm đầu gối lắc đầu, “Đừng để em cũng ngã theo.”
“Chị chịu đựng một lát, em đi gọi người.”
Lương Dĩ toàn xoay người chạy ra ngoài, chạy thẳng đến phòng bảo vệ dưới lầu.
Hai bảo vệ nghe xong tình huống lập tức chạy thẳng lên.
May mà trong đoàn nhiều năm cũng tích lũy được chút kinh nghiệm khi khẩn
cấp, Lương Dĩ Toàn đến phòng chứa lấy cán, cùng hai bảo vệ cố định Lê
Phái lên cán xong, đưa người xuống lầu, lại khiêng lên xe taxi.
Lê Phái ngồi ở ghế sau không nhịn được nằm nghiêng xuống.
Lương Dĩ Toàn tới chỗ cạnh ghế lái, đóng cửa xe: “Bác tài phiền bác tới bệnh viện số một.”
***
Bệnh viện số một ở ngay bên cạnh, cách trung tâm vũ đạo tầm một phút đồng
hồ, nhưng với tình hình giao thông lúc này thật sự khó mà nói.
Lương Dĩ Toàn vừa lên xe liền gọi điện thoại cho Tần Hà, nhìn đường lớn phía trước, ôm ngực quay đầu nhìn về phía Lê Phái.
Lê Phái đã tới đầu ba mươi, là một trong số nữ chính có kinh nghiệm nhất
trong đoàn, nhiều năm như vậy đã chịu qua vô số vết thương lớn nhỏ, đến
cả gãy xương cũng có thể chịu đựng không hé răng ra, bây giờ ở sau ghế
chỉ rên nhỏ.
Lương Dĩ Toàn nhìn tình huống này có lẽ không phải vấn đề xương cốt, cực kì có khả năng là bị thương tới dây chằng rồi.
Nghĩ tới bốn chữ này, cho dù không xảy ra trên người mình, Lương Dĩ Toàn cũng thấy giống như bị một đòn cảnh cáo.
Xe đến bệnh viện số một, đứng ở trước khu cấp cứu tầng một.
Lái xe tốt bụng chạy vào tầng một mượn xe lăn cho Lương Dĩ Toàn giúp cô đỡ Lê Phái lên trên xe lăn.
Nhà Tần Hà ở gần đó cũng vừa lúc vội vàng đuổi tới kịp.
“Cô Tần.” Lương Dĩ Toàn luống cuống cả đường cuối cùng đã bình tĩnh lại.
Lê Phái vừa rồi ở trước mặt tiểu bối vẫn luôn chịu đựng vừa thấy Tần Hà tới mới rơi nước mắt: “Chị Tần, em có thể…”
“Đừng nói vớ vẩn…” Tần Hà thở hổn hển vỗ vỗ lưng Lê Phái, “Đầu tiên để bác sĩ xem qua đã rồi nói.”
Lương Dĩ Toàn cùng Tần Hà cùng đẩy Lê Phái vào phòng cấp cứu.
Bác sĩ lâm sàng chuẩn bệnh nghi ngờ bị đứt dây chằng số mười, tiêm cho Lê Phái thuốc giảm đau, rồi để Lê Phái đi chụp x-quang.
Tần Hà với Lương Dĩ Toàn phân công nhau hành động, một người đưa Lê Phái đi chụp chiếu, một người đi nộp viện phí.
Lương Dĩ Toàn đứng trước sảnh lớn thanh toán phí cầm điện thoại ra trả tiền,
vừa mở khóa, nhìn thấy có mười cuộc gọi nhỡ của Biên Tự.
Lúc này
cô mới nhớ vừa rồi gặp chuyện khẩn cấp, đã quên nói với Biên Tự một
tiếng, vỗ vỗ đầu, thanh toán viện phí xong liền nhanh chóng gọi điện cho anh.
Ai ngờ điện thoại vừa mới bấm gọi, bỗng nhiên bị một lực mạnh mẽ kéo người qua.
Lương Dĩ Toàn ngẩng đầu, thấy Biên Tự nắm lấy cánh tay cô, đang thở hổn hển
nhìn cô từ trên xuống dưới: “Người bị thương không phải em?”
Lương Dĩ Toàn lắc lắc đầu: “Không phải, là em giúp…”
Cô nói được một nửa, bị Biên Tự kéo một cái vào trong lòng.
Biên tự ôm chặt lấy cô, sức lực giống như muốn vò nát cô: “… Lương Dĩ Toàn, có thể nghe điện thoại hẳn hoi không?”
Lương Dĩ Toàn hiểu ra rồi.
Chắc là Biên Tự đến trung tâm vũ đạo không đón được cô, liền biết được tình huống ngoài ý muốn từ chỗ bảo vệ.
Chắc là bảo vệ không biết cô với Lê Phái, truyền đạt tin tức không đúng. Anh lại không gọi được cho cô, nghĩ lầm là người bị thương là cô.
“Thật xin lỗi…” Cô ôm lấy sống lưng Biên Tự, “Đều là em không chú ý, thật xin lỗi…”
Cằm Biên Tự đặt lên trên hõm vai cô, nhắm mắt hít sâu một hơi.
***
Đợi người nhà Lê Phái tới, Lương Dĩ Toàn cũng không cần giúp gì nữa, bị Tần Hà thúc giục về nhà đi.
Từ bệnh viện trở về Lan thần thiên phủ, Biên Tự lái xe không nói một lời.
Ban đầu Lương Dĩ Toàn còn chưa tỉnh lại từ tình huống ngoài ý muốn kia của
Lê Phái, đợi từ từ bình tĩnh lại, mới phát hiện trong xe đã an tĩnh rất
lâu, liếc mắt nhìn Biên Tự vẻ mặt nghiêm túc một cái, lại xoắn xuýt
không biết nói cái gì.
Cứ trầm mặc như vậy đến nhà, từ gara lên
lầu vào trong phòng, Lương Dĩ Toàn thay dép lê ở cổng vòm, nhìn Biên Tự ở phía trước đang cởi áo khoác tây trang, do dự mà kéo kéo tay áo sơ mi
của anh: “Buổi chiều lúc học em để điện thoại rung, vừa rồi gọi cho cô
Tần xong liền bỏ điện thoại vào trong túi áo… Lúc ở trên xe thật sự quá
sốt ruột, thật sự đã quên anh đang đợi em…”
Biên Tự quay đầu, nhíu mày nhìn cô.
Việc phân nặng nhẹ, anh đương nhiên không phải đang trách Lương Dĩ Toàn.
Lúc ở trên xe anh đang nghĩ đến một chuyện, chính là vào buổi tối anh đang
nói chuyện với Lương Cầm, anh hiểu và cũng ủng hộ sự nghiệp của Lương Dĩ Toàn, không có khả năng ngăn cản cô hiến thân cho ba lê.
Nhưng chuyện hôm nay khiến anh nhận ra được, ủng hộ cô có lúc anh phải kiên cường mà cắn răng.
Thấy anh không nói lời nào, Lương Dĩ Toàn cúi đầu: “Thật sự xin lỗi, sau này em sẽ không…”
Biên Tự thở dài một hơi, kéo người vào phòng khách, rót cho cô một chén nước ấm: “Nói nhiều như vậy không khát?”
Lương Dĩ Toàn nóng lòng cả đường đi, quả thật yết hầu đã bốc hỏa, nhận lấy
chén nước uống hết một nửa, đưa lại cho anh: “Có phải anh cũng khát rồi
không?”
“Lương Dĩ Toàn,” Biên Tự nghiêm mặt nhìn cô, “Đem nước em uống rồi đưa cho tôi uống, đây là đãi ngộ tôi đạt được sau khi thiếu
chút nữa bị em hù chết sao?”
Lương Dĩ Toàn ngượng ngùng đem cái
chén thu về, vừa định rót cho anh một chén mới, đột nhiên nghĩ tới gì
đó, giương mắt nhìn anh: “Vậy…”
Chân mày Biên Tự nghi hoặc nhíu lại.
Lương Dĩ Toàn kiễng chân tới, ôm cổ anh, ngẩng cổ tiến sát vào bờ môi của anh: “Vậy nước như này có muốn uống hay không.”
Biên Tự không lập tức động thủ ôm lấy cô, mà cúi mắt nhìn cô: “Nhắc nhở em,
bây giờ tôi có chút hứng thú, em như vậy tôi không cam đoan không thu về được đâu.”
Ánh mắt Lương Dĩ Toàn nhẹ nhàng lóe lên.
Ngay tại lúc Biên Tự cho rằng cô muốn buông tay, Lương Dĩ Toàn từ từ trừng mắt nhìn: “Vậy không thu cũng được…”
Ánh mắt Biên Tự trầm xuống.
“Thật ra em cũng có chút hứng thú…” Lương Dĩ Toàn nhẹ nhàng nuốt xuống.
Biên Tự lẳng lặng nhìn cô ba giây, cánh tay bên người giơ lên, tay giữ lấy bắp đùi cô, ôm thẳng người lên.
Hai chân Lương Dĩ Toàn phản xạ có điều kiện vòng lấy eo của anh, thân thể
phút chốc lên cao, trái tim lại giống như vật rơi tự do.
Biên Tự ôm cô tiếng vào phòng ngủ, ngồi xuống mép giường.
Giường mềm mại lún xuống một cái, Lương Dĩ Toàn dạng chân ở trên chân anh,
cánh tay khoác trên vai anh, theo bản năng liếm liếm môi: “Không phải…
thu không được mới không thu sao…”
“Đã không thu được rồi,” Biên Tự nhìn cô, “Bảo bối.”