Nhận thấy được Lương Dĩ Toàn đang cố gắng kiễng chân, Biên Tự hạ lưng, tay nâng mặt cô chuyển ra sau lưng cô, nhẹ nhàng nhấc cô lên.

Lương Dĩ Toàn theo anh đem sức lực đặt lên vai anh, hai tay ôm lấy cổ của anh.

Trong bóng tối yên tĩnh, hai người thở dốc dính lấy nhau lên lên xuống xuống.

Lương Dĩ Toàn chưa từng cảm thấy hôn môi là chuyện cấp bách như vậy, cho dù hít thở không thông cũng không muốn rời khỏi nhau, giống như chỉ có quấn lấy nhau như vậy mới có thể khiến cho cô cảm giác được bọn họ là thật sự.

Cấp bách như vậy cũng khiến cho Biên Tự không lo lắng phải sử dụng bất cứ kỹ xảo gì, hôn đến cắn xé như nguyên thủy nhất.

Thân thể lạnh cứng dần dần nóng lên, trong không khí phảng phất hơi nóng.

Một tay Biên Tự quấn lên phía trước, cởi áo khoác của Lương Dĩ Toàn.

Bên ngoài cánh cửa bỗng nhiên truyền đến một tiếng “lạch cạch”.

Động tác của Biên Tự ngừng lại một lát.

Lương Dĩ Toàn giật mình một cái khôi phục lại tinh thần.

Tiếng động này… là tiếng kéo bấm mật mã cửa.

Ngoài cửa vang lên tiếng ấn phím ‘tích tích tích”.

Lúc ánh sáng chiếu vào, Lương Dĩ Toàn sờ soạng tìm đúng phương hướng, giúp Biên Tự từ cổng vòm vào thẳng phòng ngủ, đang muốn xoay người ra ngoài, mu bàn tay đưa lên gò mà nóng bỏng, tưởng tượng ra bộ dáng của mình lúc này, cũng quay đầu trốn vào trong phòng.

Phía bên này cửa phòng vừa đóng kín, cửa nhà trọ cũng vừa lúc mở ra.

“Cũng…” Biên Tự mới mở miệng nói một chữ, đã bị Lương Dĩ Toàn che miệng lại.

Cùng lúc đó, cửa nhà trọ đóng lại, một giọng nam vang lên: “Cô ổn không?”

Lương Dĩ Toàn sửng sốt, bàn tay giữ Biên Tự cũng thả lỏng rồi rời ra.

Cửa sổ phòng ngủ chỉ có một cái rèm mỏng, Biên Tự mượn ánh trăng mông lung nhìn thấy Lương Dĩ Toàn đang trừng mắt nhìn anh.

Anh lắc đầu, đem lời vừa rồi chưa nói hết nói tiếp: “Cũng không phải yêu đương vụng trộm, em trốn cái gì?”

Hai cô gái cùng nhau thuê phòng trọ lại dẫn đàn ông về vào cùng một đêm.

Vậy cũng thật là tám lạng nửa cân, ai cũng không cần xấu hổ.

Vừa rồi Lương Dĩ Toàn chỉ hành động theo bản năng, lần này còn muốn ra ngoài thì tình huống lại không cho phép, khó xử cắn cắn môi.

Biên Tự nhìn theo động tác của cô thấy môi cô đọng lại nước, hầu kết chuyển động một phát, cúi đầu tựa lên trên trán của cô, nhẹ giọng nói: “Nếu em muốn yêu đương vụng trộm cũng được, tiếp tục?”

Lương Dĩ Toàn trừng mắt nhìn anh, tránh anh ra, vành tai áp lên cánh cửa.

Biên Tự quay đầu của cô lại: “Người ta thân thiết em nghe trộm cái gì?”

Lương Dĩ Toàn lắc đầu, chỉ chỉ phía cửa phòng với anh, khẽ nói: “Không phải, nghe giọng người này giống Chu Tử Thụy không?”

Biên Tự nghiêng lỗ tai theo.

Người đàn ông ngoài cửa đang lải nhải hỏi gì đó, Tiêu Khiết không bình tĩnh mấy thúc giục người kia về đi.

Người kia cuối cùng xác nhận nói: “…Thật không có việc gì? Tôi đi đây.”

Biên Tự nhíu mày lại, giống như cảm thấy có chút giống, trái lại tự gật gật đầu, dơ tay muốn đi mở cửa.

Lương Dĩ Toàn liền đoạt lại tay nắm cửa.

Chẳng lẽ là Chu Tử Thụy nên muốn đi ra nhận người quen sao?

Chỉ cần Biên Tự không xấu hổ, nhất định người xấu hổ chính là ba người bọn họ.

Lúc hai người giằng co, bên ngoài cửa nhà trọ mở ra đóng lại, chắc là Chu Tử Thụy rời khỏi. Tiêu Khiết cũng như xỏ dép lê vào phòng, đóng cửa phòng.

Khắp nơi lại khôi phục an tĩnh, Lương Dĩ Toàn nghe xong một lát, ngửa đầu nhìn về phía Biên Tự: “Có thể đi ra ngoài, nếu không anh về trước đi…”

Biên Tự nhìn cô trưng cầu: “Không thể không trở về sao?”

Lương Dĩ Toàn như cảm thấy cảnh này đã từng rất quen, nghĩ nghĩ mới nhớ ra, rất giống đêm thứ hai sau khi Biên Tự viết xong bản múa ba lê vào tháng mười hai năm ngoái, cảnh cô đến Lan thần thiên phủ.

Đêm đó cô bị gió lạnh làm ướt quần áo, mượn phòng tắm của anh tắm rửa một cái, mặc áo sơ mi của anh hong khô áo của mình.

Sau đó Biên Tự đi vào phòng ngủ hỏi cô, muốn bảo lái xe đưa cô về nhà không.

Lúc ấy cô cũng hỏi một câu ‘có thể không về không’.

Đêm nay Biên Tự thổi cô, chủ động đưa tới cửa, đem quyền lựa chọn cho cô.



Lương Dĩ Toàn nhìn anh một hồi, nói thầm: “Tiêu Khiết ở đây…”

“Tôi ở trong phòng em không đi ra được không?” Biên Tự nhéo nhéo lỗ tai của cô.

“Được rồi,” Lương Dĩ Toàn mềm lòng, “Vậy anh ở đây, em đi xem Tiêu Khiết có xảy ra chuyện gì không.”

***

Lương Dĩ Toàn bật đèn phòng ở bên cạnh, rời khỏi phòng, đi tới cổng vòm thay dép lên vừa rồi chưa kịp thay, đi đến căn phòng góc nghiêng phía trước gõ gõ cửa.

Bên trong truyền đến một tiếng “Vào đi” yếu ớt, Lương Dĩ Toàn cầm tay năm cửa đi vào.

“Về rồi hả.” Tiêu Khiết cho rằng Lương Dĩ Toàn vừa về đến nhà.

Lương Dĩ Toàn gật gật đầu không giải thích thêm, thấy Tiêu Khiết cuộn thành một cục ở trên giường, hỏi: “Bị đau bụng sao?”

“Ừm, ở tiệm cà phê mình đau đến hoa mắt, nên trở về sớm một chút…”

Tiêu Khiết bị đau bụng kinh là bệnh cũ, ngày đầu tiên sẽ như vứt đi nửa cái mạng.

Ngược lại nhìn Lương Dĩ Toàn yếu yếu ớt ớt ở phương diện này lại khỏe hơn Tiêu Khiết, lúc tới kỳ vẫn có thể lên biểu diễn.

“Uống thuốc giảm đau chưa?”

“Đã uống trong tiệm rồi, chắc là phải một lát nữa mới có tác dụng…”

“Mình đi rót cho cậu cốc nước ấm.” Lương Dĩ Toàn đi ra phòng bếp cầm cốc nước ấm, lại tìm túi chườm nóng điện, cắm điện xong đưa cho Tiêu Khiết, thấy cô ấy không còn sức để nói, bảo cô ấy nghỉ ngơi, đóng cửa phòng ra ngoài.

Trở về phòng ngủ của mình, Lương Dĩ Toàn liếc mắt nhìn Biên Tự đứng trước bàn học của cô, cầm túi đồ ăn vặt yến mạch hoa quả của cô lên đánh giá bao bì bên ngoài.

Thấy Lương Dĩ Toàn mở cửa đi vào, Biên Tự như không có việc gì bỏ túi yến mạch hoa quả xuống, giống như chỉ là tổng giám đốc xuống thị sát nhìn qua một chút.

“Anh…” Lương Dĩ Toàn nhìn anh, “Không phải là đói bụng chứ.”

“Ừm, không phải bị em kích thích sao?”

“…”

Lương Dĩ Toàn sửng sốt nghe ra anh đang nói không đứng đắn, nghiêm mặt lên nói: “Lại vẫn có sức ba hoa, anh bị đói đi.”

Biên Tự ghé mắt nhìn cô, ánh mắt lại liếc nhìn túi hoa quả kia: “Cái kia có thể ăn được không?”

Xem ra là đói bụng thật.

Lương Dĩ Toàn có chút buồn cười, lại nghĩ anh đói thành như vậy, cũng không biết một ngày một đêm hay mấy ngày rồi, đi đến tủ lạnh phòng bếp cầm bình sữa lên, đổ đầy vào bát yến mạch hoa quả.

“Em không ở hơn tháng, Tiêu Khiết lại không nấu ăn, trong nhà thật không có đồ gì nấu ăn, anh ăn lót bụng trước, em gọi đồ ăn ngoài cho anh.” Lương Dĩ Toàn đưa bát yến mạch cho anh.

“Không cần, lãng phí thời gian, cứ uống cái này.” Biên Tự nhận lấy cái bát trắng nõn kia, lại nhìn cái thìa trắng sáng, đầy mới mẻ gật gật đầu, cúi đầu ăn một thìa trước.

“Ăn ngon không?”

“Muốn tôi nói thật?” Biên Tự ngẩng mắt lên.

Lương Dĩ Toàn lắc đầu: “Thôi, anh vẫn là đừng nói chuyện.”

***

Từ tối hôm qua Biên Tự đã không ăn gì, cũng không phải tự ngược mình, mà là không có khẩu vị, mãi cho đến khi vừa rồi tinh thần được thả lỏng mới cảm thấy đói đói.

Tuy bát yến mạch này không thỏa mãn được “miệng hoàng đế” của anh, nhưng tốt xấu cũng thỏa mãn dạ dày.

Chờ anh ăn xong, Lương Dĩ Toàn rửa bát, dẫn anh tới phòng tắm bên trong rửa mặt.

Trước khi tới đây Biên Tự đã tắm qua, đem mùi thuốc mùi rượu át đi, giảm một phần phiền toái. Lương Dĩ Toàn nhìn đáy mắt anh đều là tia đỏ do thức đêm để lại, cầm bàn chải đánh răng mới với khăn mặt sạch đưa cho anh, bảo anh nhanh chóng rửa mặt đi ngủ.

Biên Tự ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, vội vàng rửa mặt xong xuôi liền bị cô đuổi lên giường.

Lương Dĩ Toàn tắt đèn phòng, để lại một ngọn đèn ở góc, lại vào phòng tắm tắm rửa.

Rửa mặt xong, thay áo ngủ, dưỡng da xong, cô mở cửa phòng tắm đi ra, thấy Biên Tự im lặng nằm thẳng, nhanh chân nhanh tay mò mẫm đến bên giường, xốc góc chăn lên.

Vừa mới ngồi lên giường, trên lưng bỗng nhiên có thêm một cánh tay, kéo cô vào trong lòng.

Có đồ gì đó bị chạm vào, vang lên một tiếng cạch.

Lương Dĩ Toàn nghe như là Biên Tự tháo dây thắt lưng, cảm thấy hốt hoảng.

Cô cho anh ăn no, cho anh giường ấm, không phải là cho anh suy nghĩ tới cái kia.



Lương Dĩ Toàn quay đầu đẩy đẩy anh: “Anh đừng… Em đồng ý cho anh ngủ lại không phải…”

“Đừng cái gì? Không phải cái gì?” Biên Tự đổi tư thế nằm nghiêng ôm cô, “Em nghĩ rằng tôi với em muốn làm gì?”

“Anh…” Lương Dĩ Toàn nhìn anh, “Không phải anh muốn làm gì sao?”

Biên Tự cười vén tóc rơi trên trán cô: “Em có chuẩn bị?”

Nói trắng ra, Lương Dĩ Toàn ở trước mặt Biên Tự vẫn tự ti.

Cô lấy lại bình tĩnh đáp: “Đương nhiên không có, em lại không biết anh sẽ đến…” Cô nói được một nửa thì dừng lại, “Biết anh đến em cũng không chuẩn bị.”

“Vậy em vội cái gì, không có tôi còn có thể ăn em?”

Lương Dĩ Toàn vừa muốn cãi lại, bỗng nhiên nhớ lại một nghi ngờ: “Nói đi, vì sao trước kia chỗ anh lại có?”

“Em nói lần đầu tiên?”

“Ừm…” Lần trước chơi Lời thật lòng đại mạo hiểm, Biên Tự nói cô là tình đầu của anh, lúc ấy Lương Dĩ Toàn liền thấy chuyện này kì quái, vốn cho rằng nghi ngờ này cả đời cô sẽ không hiểu được, “Không phải anh nói em là tình đầu của anh sao? Vậy thứ đó trong nhà anh là cho ai dùng?”

Biên Tự nhướn mày: “Phải nói?”

“Em cái gì cũng đã nói cho anh rồi.” Lương Dĩ Toàn bất mãn nhăn mày lại.

Biên Tự thở dài một tiếng: “Cho nên đương nhiên là không có.”

Lương Dĩ Toàn ngẩn người.

Biên Tự nhẹ nhàng gõ lên trên trán cô một cái: “Có ngốc không, lúc em ở phòng tắm tắm rửa tôi đã bảo người ta mua về cho tôi rồi.”

“…”

Lương Dĩ Toàn không thể tin được lắc lắc đầu: “Lúc đó em chưa nhắc tới chuyện ngủ lại chứ.”

“Lương Dĩ Toàn, em ở dưới lầu lấy cớ vụng về như vậy, cả người ẩm ướt đi lên lầu, tôi có thể nhìn không hiểu ra sao?”

Lương Dĩ Toàn ở trong ngực anh giãy một cái: “Em không phải cố ý để cho quần áo ướt, mưa gió to quá không phải chỉ dùng ô là có thể che được.”

“Được, đều cho mưa to đều do cái ô.” Biên Tự vỗ lưng của cô dỗ cô vào lại trong lòng.

“Vậy sao anh còn hỏi em có muốn để lái xe đưa em về nhà không?”

“Không phải là cho em một cơ hội suy nghĩ rõ ràng sao?”

Lương Dĩ Toàn nhìu mày nhìn anh: “Cho nên anh rõ ràng…”

“Rõ ràng đã sớm muốn lên giường với em rồi.” Biên Tự gật gật đầu.

“Chỉ là nếu tối hôm đó em không chủ động tới?”

“Vậy thì như vậy thôi.” Biên Tự ăn ngay nói thật.

Hai mươi ba năm trước anh hoàn toàn trầm mê âm nhạc, cả tinh thần và tình cảm đều ở trong âm nhạc, trước kia thật không cảm thấy “Tình dục” với “Tình yêu” là thứ cần thiết.

Thậm chí bởi vì hai người ngay từ đầu đã đi con đường sai lệch, về sau trong một đoạn thời gian dài, anh cũng không phân rõ được cảm giác với Lương Dĩ Toàn là bị “Tình dục” chi phối hay là “Tình yêu”.

Cho nên mặc dù trước đó hiểu lầm Lương Dĩ Toàn, anh vẫn luôn đấu tranh linh hồn, không tìm được điểm cân bằng, mà dây dưa kia ở trong mắt Lương Dĩ Toàn thành lạnh nhạt như gần như xa.

Lúc Biên Tự nhớ lại những thứ này, Lương Dĩ Toàn lại thoải mái thở dài.

Cũng phải, hai ngươi cũng chỉ cùng xuất hiện trong một bài biểu diễn, cô sao có thể trông cậy một người điên cuồng vùi đầu vào làm âm nhạc có thể chủ động rời khỏi thế giới của anh, anh bị động tiếp thu đã là kỳ tích rồi.

Hai người trò chuyện dần im lặng xuống, một tiếng điện thoại bỗng nhiên vang lên.

Lương Dĩ Toàn đưa tay ra với điện thoại trên tủ đầu giường, nhìn thấy tin nhắn của Biên Tự: “Cô Lương, đêm khuya đã mạo muội quấy rầy rồi. Điện thoại thầy Biên gọi không thông, thật sự không có cách nào mới tìm cô. Đêm nay tiết mục phát sóng, không biết cô đã xem hưởng ứng dư luận chưa? Tổ tiết mục thật sự không chịu được rồi! Xin hỏi cô với thầy Biên bây giờ là như thế nào rồi?”

“Làm sao bây giờ?” Lương Dĩ Toàn đưa di động cho Biên Tự xem, “Trên mạng liệu có ngất trời rồi hay không?”

Biên Tự liếc nhìn tin nhắn: “Vậy em nói với bọn họ, hiện tại tôi đang ở trên giường của em.”

Lương Dĩ Toàn đẩy anh một cái: “Ra chủ ý đứng đắn một chút.”

Biên Tự rút điện thoại của cô đi, bỏ qua tủ đầu giường bên anh: “Không để ý tới là được.”

“Vậy cũng quá không chịu trách nhiệm rồi.” Lương Dĩ Toàn oán một câu, nằm sấp lại muốn lấy điện thoại về.

Biên Tự ôm thắt lưng ôm lại: “Lương Dĩ Toàn, trước khi phụ trách với cư dân mạng, em phụ trách với tôi trước đi.”

Lương Dĩ Toàn nghi hoặc nhìn về phía anh.

Biên Tự nghiêng người qua, tay giữ thắt lưng của cô, đem cô tới trên người mình: “Nói một hồi chuyện lên hay không lên giường với tôi lâu như vậy, em xem tôi còn có thể ngủ sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play