Tháng 9 Giang Nam đầy mưa
gió, nửa ngày đều vang lên tiếng tí ta tí tách. Vào tháng 10 một hồi khí lạnh xuôi nam, thời tiết bỗng nhiên chuyển lạnh, Nam Hoài cứ như thế
chào tạm biệt mùa hè.
Một ngày quang đãng, Lương Dĩ Toàn kết thúc buổi huấn luyện ở trung tâm vũ đạo, một mình đi tới địa điểm ghi hình show hẹn hò.
Một tháng trước sau khi tự chia tay với Biên Tự xong, cô vốn không muốn
tiếp xúc với quan hệ mới, nhưng Tần Hạ khuyên cô “Không nói chuyện yêu
đương cũng có thể điều hòa sinh hoạt”, lại thêm bởi vì viêm gân chân mà
tạm thời không lên sân khấu, cô lại không xác định tới khi nào kết thúc
ngày vật lý trị liệu, sau cùng quyết định cho phép bản thân cất cánh
giải sầu chút.
Về sau quá trình trị liệu thuận lợi hơn dự tính,
vào cuối tháng chín cô liền khôi phục về luyện tập cơ bản, nhưng hợp
đồng tham gia đã như ván đã đóng thuyền.
Sau mười hai giờ trưa
không khí ẩm ướt dưới ánh nắng đã thoáng đãng sạch sẽ, Lương Dĩ Toàn
xuất phát từ nội thành, nhắm mắt nghỉ ngơi trên taxi, bỗng nhiên ngửi
thấy mùi hoa quế trong veo.
Cô mở mắt nhìn ra ngoài, thấy xe chạy vào khu rừng Bắc Giao thưa thớt bóng xe.
Hoa quế bên đường điểm chút nhụy vàng, ánh nắng vàng xuyên qua từng kẽ lá, chiếu xuống mặt đường.
Mấy đóa hoa quế màu vàng nhạt bị gió thổi vào cửa kính xe, vừa lúc rơi trên làn váy tuyết trắng của cô.
Lương Dĩ Toàn cúi đầu nhặt đóa hoa lên, có chút ảo giác như đã có mấy đời.
Mùa hoa quế năm trước ở Nam Hoài, cô vẫn một thân một mình sáng chín chiều
năm, nhà trọ, phòng tập luyện cuộc sống đơn độc một đường chỉ tới hai
nơi kia.
Năm nay hoa quế rơi xuống, cô vô vọng dứt ra khỏi mối
tình như thiêu thân lao vào lửa, lại khôi phục thành một thân một mình,
như là trải qua kiếp luân hồi hoàn toàn mới.
***
Xe từ từ chạy vào rừng sâu, xuyên qua mấy lâm viên phong cách Trung hoa nối liền với biệt thự chiếu vào rèm mắt, mái ngói tường trắng, cầu nhỏ nước
chảy, cực đậm chất Giang Nam.
Đây là nơi ghi hình chủ yếu của tiết mục.
Từ hôm nay trở đi, ba nam ba nữ sáu vị khách quý sẽ ở chung trong này hơn
một tháng, ban ngày cứ theo lẽ thường đi làm thì đi làm, buổi tối trở
lại biệt thự sinh hoạt, tìm kiếm trong số khách mời, tìm kiếm đối tượng
mình thích.
Vì hiệu quả tiết mục, tổ tiết mục thiết kế mấy quy định đặc biệt.
Ví như, thời gian làm bữa tối sẽ do một nam một nữ thay phiên kết hợp làm, chủ nhật sẽ sắp xếp khách mời tùy ý kết đôi ra ngoài hẹn hò; lại vì
như, khách quý không được lén trao đổi phương thức liên lạc, không được
thổ lộ trước ngày thông báo cuối cùng, chỉ có thể mỗi đêm sẽ nhắn tin vô danh tới đối tượng mình để ý.
Mơ hồ kéo dài cả kỳ với chuyện xấu không thể nghi ngờ sẽ đến, dưới quy định như vậy, người xem sẽ vĩnh
viễn không biết cẩu lương ngọt ngào với địa ngục tu la cái nào sẽ tới
trước.
Xe dừng trước cửa khu, Lương Dĩ Toàn nhìn qua lớp trang điểm của mình.
Thống nhất để tuyên truyền nhóm khách quý nên lần đầu tới sẽ làm nổi bật tạo
hình nhân vật, hình tượng của khách mời do tổ tiết mục căn cứ theo nghề
nghiệp của mọi người.
Xác nhận không có sơ suất, Lương Dĩ Toàn xuống xe, kéo vali đi qua cầu gỗ hồ nước nhân tạo, đi vào cổng vòm biệt thự.
Để tránh cho khách mời không quen với máy quay, trong cảnh quay không an
bài nhân viên quay hình, đều dùng camera ẩn ghi hình. Giờ phút này phòng khách chỉ có hai nam một nữ khách mời, không khí có chút an tĩnh.
Lương Dĩ Toàn là nữ khách mời thứ hai trình diện, gọi là “Nữ hai”.
Nghe thấy động tĩnh kéo đồ, ba người trên sofa đồng loạt quay đầu lại.
“Chào mọi người.” Lương Dĩ Toàn hơi hơi cong eo, chào hỏi ba người.
Nhưng không nhận được đáp lại lập tức.
Ba ánh mắt nhìn thẳng tới Lương Dĩ Toàn. Nữ khách mời mặc quần yếm biểu
tình còn khoa trương hơn, miệng mở to thành hình chữ “ồ”, nói thầm câu
“Tìm đâu ra người xinh đẹp đơn thuần như vậy”.
Lương Dĩ Toàn không nghe được cô ấy nói cái gì, chần chừ cúi đầu nhìn nhìn mình.
Nam khách mời mặc tây trang màu xám hoàn hồn trước, đứng dậy một tay cài
cúc áo tây trang, vừa tiến lên, cười ấm áp với Lương Dĩ Toàn: “Xin
chào.”
Hai người còn lại cũng vội vàng đứng lên: “Xin chào xin chào…”
Lương Dĩ Toàn gật gật đầu với ba người, khom người tháo xăng đan ra, còn đang tìm dép lê, liền thấy một bàn tay đeo đồng hồ giúp cô mở tủ giày ra.
“Ở trong này.”
Lương Dĩ Toàn ngẩng đầu, nhìn thấy đôi mắt ôn hòa.
Là người đầu tiên chào cô, mặt đeo một cặp kính mắt khung màu bạc tinh tế, phong cách ăn mặc như nhà kinh doanh lại lộ ra vẻ phong độ hào hoa
phong nhã của người trí thức.
“Cảm ơn.”
Lương Dĩ Toàn đổi dép lê xong, muốn kéo vali vào, tay kéo vali lại tiến vào trong tay nam khách mời đội mũ như bảo an.
“Để tôi.” Nam khách mời cười xách vali của cô đi vào trong.
Lương Dĩ Toàn nói cảm ơn, bởi vì rất lâu không giao tiếp với người đàn ông
khác ngoài Biên Tự, nhất thời không thích ứng kịp, đi đến sofa dành cho
nữ khách mời ngồi xuống.
Nhưng dưới “Ánh mắt đầu tiên liền có mờ
ám” của show hẹn hò, đương nhiên không thể chỉ là một màn thể hiện của
nam khách mời được.
Lương Dĩ Toàn vừa mới ngồi xuống, trước mắt liền xuất hiện một ly nước lọc cùng một chai nước khoáng.
“Quên mất,” Lại là nam khách mời giọng ôn nhu kia, “Nước mới nấu khả năng có chút nóng, vẫn là uống nước khoáng của cậu ấy đi.”
Vào nhà ba phút, người này giải vây ba lần giúp cô.
Lương Dĩ Toàn như trút được gánh nặng nhận lấy chai nước khoáng của khách mời mặc áo bảo an.
“Tự giới thiệu một chút,” Thẩm Tế thu lại ly nước lọc không hề nóng, “Tôi là Thẩm Tế, tam thủy thẩm, sau cơn mưa sơ tế tế.”
Người cũng như tên. Lương Dĩ Toàn nghĩ.
***
“Thẩm Tế? Thẩm Tế tư bản làm mưa làm gió Lâm Sâm?” Trên khoang thương gia của máy bay, một giọng nam kinh ngạc đột ngột vang lên, “Không phải được
xưng là Thế chủ Lâm Sâm sao? Chén vàng không nâng, ăn no rửng mỡ tới
tham gia chương trình giải trí kiểu hẹn hò đại chúng này sao?”
“Bình thường người ta sở dĩ thành công, là vì đem thời gian người khác đi
uống cà phê dùng để làm việc, mà thiên tài thì, anh ta vừa có thời gian
uống cà phê, cũng có thời gian làm việc. Thu nhập của tiết mục có được
bao? Với cả người ta còn là tổng giám đốc của Lâm Sâm nữa.” Một giọng
nam khác đáp lại.
Tiếng hai người nói chuyện với nhau ở khoang
thương gia lúc đứt lúc nối, bị đè ép thành loáng thoáng, truyền vào
trong tai Biên Tự.
Đeo tai nghe 30dB cũng không ngăn được tiếng nói bên này. Biên Tự từ từ nhắm hai mắt nhíu nhíu mày, lại nhíu nhíu mày.
Lần thứ ba nhăn mày, Lục Nguyên gọi tiếp viên hàng không tới, nhờ cô nhắc nhở hai vị khách phía sau.
Không thể ngờ được nửa phút đồng hồ sau, người kia lại nói tiếp: “Khéo vậy anh Tự? Anh cũng đến Nam Hoài sao?”
Biên Tự vén che mắt lên, nghiêng đầu bỏ tai nghe ra.
Quách Hạo chỉ chỉ chóp mũi mình: “Là tôi, Quách Hạo khoa học kĩ thuật Bắc Thảo, anh có nhớ tôi không?”
Biên Tự lộ vẻ đã biết: “Là Hạo, không phải táo.”
“…” Quách Hạo gãi gãi đầu, “Xin lỗi anh, nhất thời kích động nói sai, vừa rồi mới tán gẫu với nhà đầu tư một chút.”
Biên Tự bật đèn lên, cúi đầu mở một bản tạp chí ra.
Quách Hạo tựa lưng vào ghế của anh ta, cúi người: “À anh, vừa vặn tôi có một
câu hỏi muốn thỉnh giáo anh cả, nếu khéo gặp được anh cả anh thì…”
“Chuyện kinh doanh tôi bỏ qua.” Biên Tự dơ tay cắt ngang anh ta.
Quách Hạo mở miệng gọi “Anh cả” là chỉ con cả Biên gia, cũng là gọi anh trai Biên Tự.
Là gia đình giàu có nổi danh trong giới kinh doanh Bắc Thành, Biên gia có
hai người con trai, con cả theo cha làm kinh doanh, con thứ theo nghề
ông tổ. Chí hướng của hai anh em rõ ràng, cũng đều được ủng hộ.
Nhà giàu bình thường đều có tranh đấu ân oán gay gắt, nhưng Biên gia lại hài hòa.
“Này cũng không phải là không thấy anh cả sao, trước kia anh cả đưa cho tôi
xem xét,” Quách Hạo lấy ipad ra, “Chính là show hẹn hò này, đánh giá là
đánh đầu tư…”
Biên Tự liếc mắt nhìn tư liệu tuyên truyền quảng cáo: Tiết mục thiết kế theo hình thức CP, kích thích nhất là…
“Lấy lòng mọi người.” Còn chưa xem toàn bộ, Biên Tự đã thản nhiên dời mắt đi.
“Ban đầu tôi cũng nghĩ như vậy, nhưng mà tổng giám đốc tư bản Lâm Sâm cũng
tham gia, bên trong khẳng định có cửa!” Quách Hạo chạm chạm màn hình,
“Vừa rồi tôi mới xem ảnh khách mời quả thật rất hấp dẫn, nữ khách mời
này thật sự giống như được ông trời giáng kích thích xuống vậy, a anh
xem khí chất trên ảnh này, lại còn là múa ba lê…”
“Dừng,” Biên Tự giơ ngón trỏ lên, “Đừng cho tôi xem múa ba lê.”
Quách Hạo sững sờ cất ipad, đưa mắt với Lục Nguyên: Sao lại kì thị vậy, động phải gì hả?
Lục Nguyên đương nhiên biết nội tình.
Hơn một tháng trước, cô Lương Dĩ Toàn diễn viên múa ba lê xinh đẹp đoan
trang dùng một câu “Ngậm miệng” làm cho ông chủ bọn họ đen mặt ba ngày.
Ba ngày kia, Biên Tự luôn không mang bất cứ đồ gì vào phòng thu âm lại phá lệ cầm di động vào theo, tính nhìn xem tới khi nào thì Lương Dĩ Toàn
tới “Cúi đầu”.
Nhưng cách một đại dương lại không có chút động tĩnh.
Ba ngày sau, Biên Tự vứt điện thoại qua một bên, một cả tháng cũng không cầm lên nhìn tới.
Trái lại Lục Nguyên lại như ở với tổ tông, mỗi ngày đều chăm chỉ nghe điện thoại.
Người biết Biên Tự đều biết thói quen “Một mình” của anh, có chuyện quan
trọng cũng sẽ liên hệ với Lục Nguyên, thật không chậm trễ chính sự.
Nhưng Lục Nguyên cũng không nhận được điện thoại của Lương Dĩ Toàn.
Anh ta nghĩ, đại khái đây là mối tình bình thản nhất trên thế giới.
Hai bên đều coi như đã chết.
Mà còn lại kiểu tuần đầu cũng không hóa vàng.
Lục Nguyên cảm khái lấy lại tinh thần, kéo Quách Hạo: “Tâm tình không tốt, đừng hỏi, hỏi chính là đầu thiếu máu.”
***
Sau mười hai giờ trưa, máy bay hạ cánh ở sân bay Tây Giao Nam Hoài, lái xe đúng giờ đến đón Biên Tự.
Lục Nguyên ở ghế phụ hỏi: “Ta đi đâu ông chủ? Lan Thần Thiên Phủ hay là trung tâm vũ đạo?”
Biên Tự nhắm mắt không đáp.
“Tôi cảm thấy đi trung tâm vũ đạo là hợp lý.” Làm trợ lý sinh hoạt, cũng cần phải chú ý cuộc sống tình cảm của ông chủ, Lục Nguyên quyết định làm
người hòa giải cho một tháng liên tục rùng mình này.
“Anh xem lúc này là 3 rưỡi, từ Tây Giao tới đó tầm một tiếng, tôi kiểm tra tin tức
biểu diễn của Nam Ba đêm nay rồi, không có tên của cô Lương, vậy cô
Lương sẽ tan tầm lúc 5 giờ, lúc ngang qua cửa hàng bán hoa mua một bó
hoa, coi xem, thời gian vừa đúng lúc!”
Lần này Biên Tự mở mắt ra, lạnh nhạt phun ra mấy chữ: “Mua hoa làm gì.”
Cũng không biết là vấn đề này quá nhỏ hay là quá mức sâu xa, Lục Nguyên ngây người một hồi: “Ông chủ, tuy tôi chưa từng yêu đương, nhưng đàn ông mua hoa cho phụ nữ không phải là hành động cơ bản sao…”
Biên Tự làm động tác tạm dừng: “Nói lại câu vừa rồi.”
“Tuy tôi chưa từng yêu đương? Câu này làm sao vậy?”
“Không hiểu?” Biên Tự nhướn nhướn mày, “Không hiểu nói lại lần nữa.”
“Tuy tôi chưa từng yêu đương…”
Lục Nguyên lại chậm rãi nói lại một lần, đã hiểu ra rồi.
Đây là đang nói, là ai cho cậu dũng khí dạy tôi làm việc?
“…” Lục Nguyên quay đầu lại kéo dây an toàn, “Đi thôi, vậy anh nói đi đâu?”
Biên Tự im lặng, tắt trạng thái máy bay, kéo một lượt danh sách cuộc gọi một tháng qua.
Không có Lương Dĩ Toàn.
Nhật kí hiện Lương Dĩ Toàn gọi dừng ở cuối tháng tám, ngày kết thúc tuần lưu diễn ở Châu Âu.
Khi đó anh ở phòng thu âm không nghe điện thoại, cô quay qua gọi cho Lục Nguyên ở trên đảo.
Biên Tự liếc nhìn dấu màu đỏ kia, bỗng nhiên nhìn ra cái gì không đúng.
Đêm đó Lương Dĩ Toàn nói mình tới ngày. Lúc ấy không chú ý ngày, hiện tại
tính ra, rõ ràng ngày của cô không phải vào cuối tháng, là ở giữa tháng.
Này là nói dối, nháo cái gì không được tự nhiên?
Biên Tự nhớ tới hứng trí, khớp ngón tay gõ gõ tay cầm: “Ngày Lương Dĩ Toàn lên đảo, có nói tại sao cô ấy tới không?”
Lục Nguyên không hiểu phản xạ của nhà nghệ thuật, chuyện cuối tháng tám đến đầu tháng mười mới nhớ tới để hỏi.
“Tôi nghĩ là cô ấy là vì tin đồn của anh với cô Bối, nhưng cô ấy nói, trước khi đến không biết chuyện này.”
Biên Tự nhíu mày.
Đêm đó Lương Dĩ Toàn lại nói lý do tới là?
A…, nói là tới chào tạm biệt với chó.
Lục Nguyên cũng hậu tri hậu giác nghĩ ra chỗ không thích hợp: “Chờ một
chút, sao đột nhiên cảm giác lời này có chút giấu đầu hở đuôi nhỉ? Không phải là cô ấy vì tin tức mới cố ý tới, ai ngờ nắm đấm lại đánh lên
bông, anh không nói lời nào với cô ấy, trái lại còn vào phòng thu âm…”
“Nếu như vậy, vậy anh cũng đủ đảm đương câu ngậm miệng kia đấy!”
Biên Tự lạnh lùng quét mắt tới.
“Ý của tôi là,” Lục Nguyên cười ha ha, “Con gái giận dỗi thôi, chỉ là
không để ý tới anh, mới phân cao thấp với anh, càng thích anh lại càng
không nói bừa… Anh yên tâm, chỉ cần lúc này anh tới nói hai câu dễ nghe, chuyện này đảm bảo sẽ thay đổi rồi!”
Khoảng khắc trầm mặc, Biên Tự than thở một hơi, đưa động tác với lái xe: “Trung tâm vũ đạo.”
***
Tuy nhìn qua Biên Tự vẫn không tình nguyện, tốt xấu cũng để lái xe dừng lại trước cửa hàng bán hoa gần trung tâm vũ đạo.
Lục Nguyên xuống xe làm thay, hỏi anh có phải vẫn mua một bó bách hợp như trước không.
Biên Tự suy nghĩ một lát, nói không được, đổi hoa hồng đi, thích hợp với con gái.
Tốn một phút đồng hồ trước cửa hàng bán hoa, đến trung tâm vũ đạo vừa lúc là sáu giờ kém năm.
Biên Tự tựa lưng vào ghế, hai mắt nhắm lại nâng nâng cằm, để Lục Nguyên tiến vào đón người.
Thời gian mơ hồ trôi qua trong thùng xe an tĩnh, Biên Tự phát hiện đã lâu lắm rồi, vừa nhìn đồng hồ, đã sáu giờ một phút.
Anh đã hết kiên nhẫn, cầm điện thoại chuẩn bị gọi điện thoại.
Vừa vặn rung một cái, một tin nhắn gửi tới.
Vẫn là gã Quách gia kia, cứ một mực nói tới tiết mục vượt bậc của mình, hỏi anh ý kiến chuyên nghiệp.
Biên Tự tiện tay mở vào xem, là tư liệu chiêu thương, đang định đem file gửi cho Biên Thần, trước mắt đột nhiên có một gương mặt quen thuộc vút qua.
Đầu ngón tay ngừng một lát, chậm rãi mở mắt nhìn, đem file từ cuối trang kéo tới chỗ kia.
Nội dung tuyên truyền từ từ hiện lên.
Người trong hành trang điểm nhẹ, mặc một váy trắng chiffon tới gối tay áo
ngắn, tóc buộc cao, lộ ra cái trán trơn bóng, đôi mắt đen cong thành
hình trăng, đang cười sáng lạn với màn ảnh.
Đội hình nữ khách mời gây chú ý.
Nhan sắc đúng là ông trời giáng kích thích xuống.
Nhìn khí chất này, lại còn là người múa ba lê.
“…”
Nhìn tấm ảnh của Lương Dĩ Toàn trọn vẹn nửa phút, Biên Tự bình tĩnh tắt tư
liệu đi, đeo mắt kính, sau đó lại mở tư liệu ra, kéo đến chỗ tương đồng.
Lương Dĩ Toàn ở chỗ này.
Biên Tự gật gật đầu, chuyển tiếp tin nhắn, một lần nữa nhìn câu tuyên truyền mở đầu, Tiết mục thiết kế theo hình thức CP, kích thích nhất là trực
tiếp ở chung với nhau!
“?”
Cửa sổ xe bỗng nhiên bị gõ vang vội vàng.
Lái xe kéo cửa kính xuống, gió lạnh mạnh mẽ thổi vào, đóa hoa kia bị thổi đến tội nghiệp.
Lục Nguyên đứng ở ngoài cửa sổ, sắc mặt lúc xanh lúc trắng: “Ông chủ, cô
Lương không có ở trung tâm, người ở Nam Ba nói cô ấy đi…” Giọng anh ta
càng nói càng thấp, “Đi tham gia tiết mục hẹn hò rồi…”
Tiếng gió im lặng vài giây.
Biên Tự nhắm mắt, ngón trỏ nhẹ nhàng giữ mang tai: “Nói lại lần nữa.”
Lục Nguyên run lẩy bẩy, oán hận đến dẫm chân, cao giọng nói: “Tôi nói, cô
Lương đi tham gia tiết mục hẹn hò rồi! Hình như anh… hình như bị đá
rồi!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT