Phan Ngọc vừa dứt lời, không khí trong phòng khách nháy mắt rơi vào khoảng lặng.
Động tác quấy cháo của Thẩm Tế hơi hơi dừng lại.
Nhân vật Lâm Tiếu Sinh điều khiển không cẩn thận đánh sai, ngoài ý muốn Game Over trước.
Triệu Mộng Ân với Trình Lạc đồng thời nhìn qua phía Phan Ngọc, một người nhẹ
nhàng nhíu mày một cái, một người xem thường phiêu lên tận trời.
Chỉ còn Đoạn Dã đang chuyên tâm cầm điều khiển, hăng hái chiến đấu.
Tiếng trò chơi liền trở thành âm thanh duy nhất trong phòng khách.
Lực chú ý của Trình Lạc bị “Người chết” kéo về, vẻ mặt sốt ruột mà vỗ Đoạn Dã một cái.
Triệu Mộng Ân liền thành người tiếp lời: "Thầy Biên chúng ta sẽ không phải
người không phóng khoáng như vậy, anh ấy là xuất ngoại đi công tác.”
Phan Ngọc cười lắc đầu: “Vậy sao trước đó không đi, vừa vặn lại vào lúc mấu
chốt này? Địa vị của anh ấy tới mức ấy rồi, không đến mức có công việc
khẩn cấp gì cả. Mấy cô gái nhỏ các cô vẫn phải để ý nhiều vào.”
Chuyện Isabella đã nháo đến ồn ào huyên náo, mọi người ít nhiều đều nhìn ra thái độ của Lương Dĩ Toàn có chút giãn ra.
Phan Ngọc chỉ chính là điểm mấu chốt này.
Triệu Mộng Ân nghẹn nghẹn, cân não nhất thời không tiếp lời lại.
“Chúng tôi lại không giống chị Phan, có nhiều mắt mới có thể để ý khắp nơi.” Trình Lạc cười lạnh nói.
Đoạn Dã điều khiển như mãnh hổ, quay đầu lại nhìn nhìn Trình Lạc.
Âm thanh nhân vật trong trò chơi đã chết vang lên, cậu ta ném xuống điều
khiển xuống, kéo tóc thở dài, liếc liếc Phan Ngọc: “Làm như vậy làm gì,
đạp bát cơm người khác, lại không thể làm lợi cho chén cơm của mình.”
Trình Lạc vẻ mặt lau mắt mà nhìn về phía Đoạn Dã, chậm rãi dựng thẳng ngón tay cái lên với cậu ta.
Phía phòng bếp, Thẩm Tế nhìn nhìn mọi người, cười giảng hòa: “Công việc sáng tác thực sự có đặc thù, thầy Biên kịp thời nắm chắc linh cảm là trách
nhiệm với sự nghiệp, Tiểu Lạc cũng là làm phương diện này, tương đối
đồng cảm như bản thân mình cũng vậy, người làm công sáng đi chiều về như chúng ta khả năng không hiểu được, dễ dàng hiểu sai.”
Lời này tích thủy bất lậu, là nói Phan Ngọc nghĩ sai, lại cho cô ấy bậc thang, cũng coi như hai bên đều chiếu cố chu toàn.
Phan Ngọc tiếp nhận bậc thang thuận thế bước xuống, quay mặt đi quấy cháo.
Trình Lạc cũng cho Thẩm Tế mặt mũi, quay đầu lại.
Kết quả vừa quay lại, vô tình thoáng nhìn chỗ rẽ cầu thang lầu thổi qua một gõ áo màu trắng gạo.
Giống như…… Chính là màu áo khóa Lương Dĩ Toàn vừa mặc đi qua đây.
***
Lương Dĩ Toàn ở trung tâm vũ đạo đã tắm qua rồi, trở về phòng trực tiếp thay
áo ngủ, mới vừa ở phòng tắm rửa mặt trước bồn rửa mặt xong, nghe thấy
tiếng cửa phòng đóng lại, ra bên ngoài vừa nhìn, thấy là Trình Lạc trở
về phòng.
“Sao sớm như vậy liền trở lại rồi?” Lương Dĩ Toàn tháo dây cột tóc từ phòng tắm đi ra.
Trình Lạc quan sát đến biểu tình của cô: "Vừa rồi có phải nghe được lời Phan Ngọc nói không?”
Lương Dĩ Toàn sửng sốt phản ứng lại: “Cậu vì việc này mà đi lên?”
“Cũng không phải? Là sắp bị cái người âm dương quái khí làm tức chết rồi, ai
còn ăn cháo của chị ta. Đoạn Dã kia không có tiền đồ, dỗi người ta xong
còn ngồi ăn không tồi, tâm thái vững như chó, quả thực không còn lời
nào!” Trình Lạc phun hai câu, nhớ tới lúc này người nên tức giận nhất
phải là Lương Dĩ Toàn, lại đem câu chuyện kéo lại, “Cậu đừng nghe Phan
Ngọc nói bậy, mình cảm thấy Biên Tự không ngốc như vậy, thời điểm này
chơi lạt mềm buộc chặt với người ta, vậy không phải là nhất thời ngốc
sao, xong việc hỏa táng tràng sao?”
Lương Dĩ Toàn cười cười: “Mình biết, trước khi đi đã nói với mình rồi là vì an bài hành trình.”
Cô đương nhiên không cảm thấy Biên Tự về đảo là cố ý, nhưng cũng không
phải bởi “Ngốc” như lời Trình Lạc, mà là tính tình Biên Tự khinh thường
loại chơi tâm cơ này.
Thật muốn chơi tâm cơ, vào một ngày đó anh có thái độ khác thường thì sẽ là với bà với mẹ.
Cô lại không phải chưa thấy bộ dáng nói đi là đi của anh trước kia.
Trình Lạc nhìn nhìn cô: “Vậy vừa rồi cậu ở chỗ ngoặt đứng lâu như vậy.”
Lương Dĩ Toàn ngồi xuống mép giường, nhẹ nhàng cụp lông mi xuống.
Vì cái gì đứng ngốc ở đó lâu như vậy.
Bởi vì Phan Ngọc nói không hoàn toàn là sai.
Phan Ngọc không có nói đúng Biên Tự, nhưng nói trúng cô rồi. Cô đúng là mất hồn mất vía.
Ngày đó trong nháy mắt nhìn thấy Lục Nguyên xách theo vali của Biên Tự xuống lầu kia, cô theo bản năng mà cho rằng, Biên Tự lại muốn đi luôn.
Tuy rằng rất nhanh được nghe Biên Tự giải thích, nhưng giây phút nhìn thấy
vali kia quá mức mãnh liệt, cảm giác trống trải quá quen thuộc nhắc nhở
cô, cô giống như bất tri bất giác lại giẫm lên vết xe đổ rồi.
Nếu lần này Biên Tự đi được dứt khoát, lại không báo ngày về, khả năng cô
sẽ không cảm thấy “Ôn thần này rốt cuộc đã buông tha mình”, mà sẽ giống
như trước như vậy khó chịu rất lâu.
Mấy ngày nay, cô ban ngày
dùng chương trình học cùng huấn luyện đem tất cả thời gian lấp đầy, rồi
tới đêm khuya tĩnh lặng, liền cầm một quyển sách lên chui vào một thế
giới khác, tận lực không đi nhớ lại cảm xúc ngày đó, không làm cái giả
thiết căn bản không phát sinh.
Nhưng kết quả, ngay cả Phan Ngọc mỗi ngày nhìn thấy nàng không tới một giờ đều nhìn thấu tâm sự của cô.
“Cậu biết một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng không?” Lương Dĩ Toàn đột nhiên hỏi.
Trình Lạc sửng sốt: “Cậu chỉ cái gì?”
Lương Dĩ Toàn cúi đầu: “Mình cùng anh ấy ở bên nhau tám tháng, tám tháng kia
anh ấy vẫn luôn không tốt không xấu với mình, mình không biết là tin
tưởng một tháng gần đây này, hay là nên cảnh giác như tám tháng kia.”
Trình Lạc khe khẽ “A” một tiếng, có chút hiểu ra ý của cô.
Trước nay Lương Dĩ Toàn không cùng người ta tâm sự lần nào, biểu đạt có chút
khó khăn: “Mình không nắm chắc với anh ấy... Thực ra, không phải mình
không thấy hiện tại anh ấy rất tốt với mình, nhưng nếu là ngày nào đó
lại giống như trước như vậy...”
Lương Dĩ Toàn nói đứt quãng, nhưng Trình Lạc nghe hiểu.
Giống như trên mặt biển bình tĩnh có gợn sóng chảy xiết, tuy rằng Lương Dĩ
Toàn thoạt nhìn không thể hiện biểu cảm gì, nhưng trong lòng chưa chắc
không khắc sâu.
Cô đang nói, cô thích một người không có giá trị
trung gian, thái độ không tiến không lùi, nếu cô đáp lại Biên Tự, khả
năng vẫn sẽ không tự giác giống như trước cúi đầu lao vào, toàn tâm toàn ý.
Vậy tương đương ném đi lớp áo giáp, trần truồng mà đứng ở
trước mặt đối phương, nếu đối phương không quý trọng, thương tổn nàng là dễ như trở bàn tay.
Tám tháng với một tháng đối lập đặt ngay ở
đó, Trình Lạc “Chưa thấy người khác khổ”, lúc này cũng không thể “Khuyên người rộng lượng”.
Chỉ là Trình Lạc nhìn ra, Lương Dĩ Toàn có
thể tự do quyết định chấp nhận Biên Tự một lần nữa hay không, nhưng chỉ
sợ cô đã không quyết định được, đâm đầu vào phía tình cảm một phía một
lần nữa hay không.
Bởi vì vào lúc cô nàng phiền não, đáp án đã là khẳng định.
Trình Lạc là một tác giả đều làm việc bằng viết chữ lại có chút nghèo từ, lúc đang châm chước nói cái gì trước, di động bỗng nhiên rung lên, là điện
thoại của tổ biên tập hạng mục điện ảnh.
Cô ủ rũ mà nhìn di động: “Khả năng mình không thể nói chuyện phiếm với cậu rồi, phải họp rồi."
“Không có việc gì, cậu cứ làm việc của cậu đi,” Lương Dĩ Toàn xua xua tay, “Mình xem sách một lát.”
“Làm này sớm hay muộn cũng rụng tóc, nội tiết mất cân bằng…” Trình Lạc sống
không còn gì luyến tiếc mà ôm laptop trên bàn sách, “Này một khi mở lại
không biết đến mấy giờ, mình ra phòng tiếp khách, cậu không cần chờ
mình, đi ngủ sớm một chút, để cửa cho mình là được.”
“Được.”
***
Rạng sáng hai giờ rưỡi, Trình Lạc ở phòng khách lầu hai kết thúc cuộc họp
video, duỗi người, xoa xoa cổ, thu hồi laptop đi ra ngoài.
Vừa mới chuẩn bị đóng cửa tắt đèn phòng khách, bỗng nhiên nghe được tiếng bước chân từ hành lang truyền đến.
Đêm hôm khuya khoắt, Trình Lạc thấy ớn lạnh, cảnh giác mà bắt lấy khung cửa hướng tới đầu hành lang kia nhìn lại.
Tiếng bước chân tới gần, một bóng người chuyển qua chỗ ngoặt.
Người kia nhướng mày, ngó ngó cô.
Là Biên Tự xuất ngoại trở về.
Trình Lạc thả lỏng xuống, lại nhớ lại cái gì, nhìn Biên Tự lên lầu phía vẫy vẫy tay với anh.
Ánh mắt Biên Tự nghi hoặc mà đứng yên ở đầu cầu thang, lạnh nhạt nói: “Có việc gì?”
Không có việc gì ai vẫy tay với anh làm gì?
Trình Lạc âm thầm phun tào với cái tính tình này, đi ra phía trước, đè thấp
giọng nói: “Tới đưa tình báo cho anh, Dĩ Toàn đêm nay tâm tình không
tốt.”
“Nguyên nhân gây ra, chính là cái người họ Phan lắm miệng kia, nói ang gần đây đang chơi lạt mềm buộc chặt…”
Biên Tự còn chưa nghe xong đã cười giận.
“Không phải, anh đừng nổi giận, Dĩ Toàn sẽ không tin chuyện ma quỷ này, chỉ
là, có phải trước kia anh thường xuyên không gặp người hay không, nhìn
cô ấy giống như có… Bóng ma tâm lý.”
Biên Tự mày buông lỏng, lại chậm rãi một lần nữa nhăn lên, mắt nhìn về phía phòng ngủ của Lương Dĩ Toàn: “Cô ấy ngủ chưa?”
“Tầm này sao có thể chưa ngủ? Tôi chỉ thấy anh nên nói với cùng anh một
tiếng, ngày mai rồi tìm cô ấy.” Trình Lạc ngáp một cái đi về phòng, vừa
quay đầu, phát hiện Biên Tự đem vali để lại chỗ ngoặt, người theo lại
đây.
“Cô vào đi,” hắn nhẹ giọng, “Tôi nhìn qua một cái.”
Trình Lạc tay chân nhẹ nhàng đẩy cửa Lương Dĩ Toàn để lại cho cô.
Ánh sáng hành lang mạnh mẽ chiếu vào bên trong căn phòng tối om, Biên Tự
đứng ở cửa, xa xa nhìn đến chăn trên giường Lương Dĩ Toàn kia vừa động.
Trình Lạc cũng chú ý tới, sửng sốt vào phòng: “Cậu chưa ngủ hả?”
Lương Dĩ Toàn mang theo giọng mũi từ trong ổ chăn truyền ra: “Ngủ chút rồi...”
Trình Lạc lập tức nghe ra không thích hợp: “Cậu… Làm sao vậy? Sẽ không phải đang khóc chứ?”
“Không phải…”
Trình Lạc đang muốn đi tới phía trước, nghe thấy phía sau Biên Tự gõ gõ ván cửa: “Lương Dĩ Toàn, tôi vào được không?”
Lương Dĩ Toàn hoảng sợ, từ trong ổ chăn nhô đầu ra.
Trình Lạc sờ soạng mở đèn phòng.
Lương Dĩ Toàn bị ánh sáng chiếu vào, xoa xoa mắt.
Biên Tự sải bước mà đi vào, ngồi xuống mép giường của cô, đẩy tay cô đang
xoa mắt ra, liếc mắt một cái nhìn thấy mắt cô phiếm hồng, khóe mắt còn
treo nước mắt.
“Khóc cái gì?” Biên Tự nhăn mi lại, mặt trong ngón tay cái nhẹ nhàng lau lau khóe mắt cô, "Không phải tôi nói thứ sáu sẽ
về sao?”
Lương Dĩ Toàn bị ngón tay lạnh lẽo của anh cọ đến run lên, từ trên giường ngồi dậy: “Không khóc, tôi chỉ… mơ một giấc mơ.”
“Mơ thấy cái gì?”
Lương Dĩ Toàn trầm mặc.
Cô mơ thấy mình lại đi theo Biên Tự trở về tòa nhà cao chọc trời kia.
Biên Tự đem cô tới nơi đó, nói về sau không bao giờ sẽ không rên một tiếng mà tùy tiện ném cô xuống.
Bọn họ ôm, hôn, làm chuyện thân mật.
Sáng sớm ngày hôm sau, cô từ trên giường tỉnh lại, phát hiện bên người trống không, đệm chăn lạnh lẽo.
Nàng sốt ruột mà đi chân trần nhảy xuống giường, đi khắp căn phòng, nơi nào
cũng không tìm thấy Biên Tự, cầm di động gọi điện thoại nhưng vẫn bấm
sai số, có thế nào cũng không bấm gọi được.
Mơ đến đây thì kết thúc, cô mở mắt ra liền phát hiện đôi mắt đã ướt.
Cô không muốn khóc, là tiềm thức vượt qua khống chế của cô.
“…… Chỉ là một ác mộng.” Ánh mắt Lương Dĩ Toàn né tránh.
“Mơ thấy tôi?”
“Không phải.” Lương Dĩ Toàn nhíu nhíu mày, nhìn Trình Lạc đứng ở bên cạnh, đẩy đẩy Biên Tự, “Tôi không có việc gì, anh mau trở về đi, hơn nửa đêm
người ta còn buồn ngủ.”
Trình Lạc xua xua tay: “A, không cần để ý mình, xem hai ngươi như vậy mình cũng không mệt nhọc.”
Lương Dĩ Toàn: “...”
Biên Tự nhìn ra người phía sau, quay đầu lại nói với Lương Dĩ Toàn: “Vậy tới phòng tôi nói?”
“Ngày mai rồi nói, tôi muốn đi ngủ.” Lương Dĩ Toàn lắc đầu nằm xuống.
Biên Tự đứng dậy, chân sau đè lên mép giường một cái, một tay kéo một bên
góc chăn của cô, đem người bọc lại, liền bị bế ngang lên.
Lương Dĩ Toàn hô nhỏ một tiếng: “Anh làm gì vậy!”
Biên Tự ôm người xoay người, đi nhanh ra ngoài: “Không nói rõ ràng em ngủ được? Dù sao tôi không ngủ được.”
Lương Dĩ Toàn vừa kinh hãi lại vừa ngây người, chờ phản ứng lại đã bị Biên Tự ôm ra ngoài phòng, vừa định giãy giụa xuống dưới, giọng Biên Tự từ đỉnh đầu lạnh lạnh mà vang lên: “Đừng lộn xộn, bị va chạm làm sao bây giờ?”
Lương Dĩ Toàn vừa tức giận vừa buồn cười: “Vậy anh mau bỏ tôi xuống, còn hỏi
tôi làm sao bây giờ, logic cướp của này là cái gì...”
Biên Tự vừa đi lên trên lầu, vừa cúi đầu nhìn người trong lòng ngực không có mỹ cảm gì trong chăn, lắc đầu: “Lương Dĩ Toàn, tôi thật muốn cướp sẽ không lấy chăn che cho em.”
Lương Dĩ Toàn nhìn bộ dạng buồn cười của mình, vừa kinh hoảng đã vào trong phòng Biên Tự.
Biên Tự vào cửa đem cô thả lên trên giường.
Lương Dĩ Toàn giống như con sâu lông giống nhau lăn ra từ trên giường, nóng
nảy một chân đá ra ngoài: “Tôi đây còn phải cảm ơn anh có phải không?”
Biên Tự mới vừa mở đèn đầu giường lên, không tránh được bị cô đá lên bắp đùi, nhẹ nhàng “Hí” một tiếng.
Lương Dĩ Toàn nhăn mày lại, giơ lên che che chân.
“Đá đau?” Biên Tự vẻ mặt nghiêm lại, “Em muốn động cũng dùng tay, chân diễn viên múa ba lê có thể đá như vậy?”
Biên Tự xốc chăn lên ngồi xuống mép giường, nắm lấy mắt cá chân của cô.
Cảm giác rùng mình từ chỗ hơi mỏng của mắt cá chân lan ra, Lương Dĩ Toàn bỗng chốc thu hồi chân lại.
“Còn không phải…… Bị anh chọc tức!” Nàng hối hận mà xoa xoa mũi chân, cúi
đầu nhìn, hoạt động ngón chân, thấy không bị thương, mới yên lòng.
Biên Tự cũng nhẹ nhàng thở ra, lúc này mới nhớ tới mình, nhíu mày lại ấn ấn
bắp đùi, thở dài một tiếng: “Lương Dĩ Toàn, em chính là ức hiếp người
nhà.”
“Ai ở trong ổ anh...”
Biên Tự hất hất cằm: “Phòng tôi, giường tôi, không phải trong ổ của tôi?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT