Biên Tự thậm chí cảm thấy, từ này cũng không đủ để bình phẩm anh.
Qua một thời gian dài như thế, cuối cùng là Lương Dĩ Toàn không thèm để ý
anh, không thèm để ý mối quan hệ này, anh chính là bị ánh mắt ngạo mạn
với coi thường che mắt, vừa vặn nghe phải câu nói ở góc tường kia tự cho là cô đã nghĩ thế, nhưng anh chưa từng nhìn thẳng vào vấn đề này.
Mãi đến vừa rồi, anh mới lấy được đáp án từ người thân nhất của Lương Dĩ Toàn.
Anh không phải người bị hại, mà là người gây hại.
Khi anh cho rằng cô không để ý sẽ không tổn thương, liền đâm một mũi dao
sắc nhọn tới cô, dùng bộ dạng cao cao tại thượng lạnh lùng giữ cô lại
bên mình, tội của anh cũng đã bắt đầu.
Lương Dĩ Toàn kinh ngạc nhìn Biên Tự dưới ánh đèn.
Thấy đáy mắt anh giống như có cơn sóng đang cuồn cuộn.
Cô chưa từng thấy qua Biên Tự như vậy.
Người trong từ điển căn bản không có chữ “sai”, sao có thể có ánh mắt áy náy như vậy.
Chỉ là câu vô liêm sỉ từ miệng anh cũng không đến mức là nói cô.
Càng không thể nói có thể là một người qua đường ở trong bệnh viện này.
Lương Dĩ Toàn nắm chặt túi đồ trong lòng bàn tay, nắm chặt tới móng tay đâm vào trong hỏi: “Bà ngoại tôi nói gì với anh rồi…”
Biên Tự cúi mắt xuống vài giây, tỉnh táo lại, thở ra một hơi, túm lấy túi đồ của cô: “Nói bao nhiêu lần đừng có nắm tay rồi?”
Lương Dĩ Toàn không nghĩ tới thái độ của anh thay đổi nhanh như vậy, lại nghẹn ngào tới kì lạ: “Cản trở tới anh à?”
“Đương nhiên, nếu không thì tôi cản em sao?”
Lương Dĩ Toàn buồn cười giơ tay lên: “Tay mọc ở trên người tôi, ảnh hưởng gì tới anh chứ?”
Biên Tự xoay đầu đi, thu hồi tầm mắt, nhướn nhướn mày với cô: “Anh đau lòng được không?”
Tay Lương Dĩ Toàn để ở giữa không trung cứng đờ, mở miệng thở dốc lại không nói lên lời.
Thấy ánh mắt Biên Tự sáng quắc nhìn chằm chằm mình, bỗng nhiên có chút đâm lao phải theo lao không được tự nhiên.
“… Không được.” Lương Dĩ Toàn lạnh lùng bỏ xuống một câu như vậy, cúi đầu đi vào trong tòa nhà.
Biên Tự đứng tại chỗ chậm rãi nhìn, quay đầu lại, nhìn cảnh tượng bóng lưng rời đi vội vàng của cô.
Anh không thể vì đạt được tha thứ của cô mà nói cho cô, anh từng như thế
nào vào một đêm, đứng ở sau tấm màn sân khấu nghe thấy lời gì.
Từ lúc bắt đầu tới khi kết thúc cái gì cũng không còn quan trọng nữa rồi.
Anh không biết dùng thủ đoạn ti tiện như vậy, để cô tự trách tội ác của anh.
Từ giờ trở đi, anh nguyện ý tiếp thu quyết định của cô, bất kể là đem tới cái gì.
***
Lương Dĩ Toàn ở bệnh viện ngủ một đêm.
Trước khi cô đi ngủ Biên Tự đã rời khỏi, còn nói với cô ngày mai sẽ đến đón cô và bà ngoại xuất viện.
Lương Dĩ Toàn vốn muốn nói trên đường có rất nhiều xe bốn bánh, thật không
cần đại thiếu gia anh đây, nhưng sợ bà ngoại có di chứng với chấn động
não, lỡ lái xe kia lái không ổn thì tội quá, cô suy nghĩ, cuối cùng
không từ chối Biên Tự.
Buổi chiều hôm sau cùng bà ngoại dọn dẹp
đồ, thấy Biên Tự còn chưa tới, Lương Dĩ Toàn vừa định gọi cho anh, bỗng
nhiên nhớ ra mình đã đem số của anh vào danh sách đen, gọi điện thoại
cho anh thì phải kéo khỏi đó.
Bước này có chút kì quái.
Lương Dĩ Toàn đứng ở bên cạnh cửa cầm di động xoắn xuýt, thình lình trước mắt có một bóng người.
“Không cần gọi.” Cùng lúc đó, một giọng nam vang lên.
Lương Dĩ Toàn ngẩng đầu lên, thấy Biên Tự đang dùng một kiểu “hảo khí, cứ như vậy khí đi” ánh mắt bất đắc dĩ liếc nhìn màn hình điện thoại cô.
Cô khóa màn hình điện thoại lại, như đang nói gì, phía sau vang lên tiếng bà ngoại cao hứng: “Tiểu Tự đến rồi hả!”
“…”
Cái gì Tiểu?
Cái gì Tự?
Biên Tự mỉm cười gật gật đầu với Tào Quế Trân: “Ừm.”
“Lại khiến cháu chạy xa một chuyến, đi đường mệt mỏi, mau vào nghỉ ngơi một lát đi.” Tào Quế Trân vẫy tay anh.
Biên Tự tiếp tục cười: “Vâng.”
Lương Dĩ Toàn chần chừ nhìn bà ngoại một chút, lại nhìn Biên Tự.
Không có khả năng.
Sao Biên Tự có thể khiến trưởng bối vui vẻ như vậy.
Biên Tự ngồi xuống ở cạnh giường, nghĩ tới tin nhắn hôm qua Lục Nguyên gửi
tới: “Chính vì anh mở mồm nói lời dễ nghe có chút khó, đừng nóng vội
biến khéo thành vụng, phải nhớ kỹ hai câu, câu đầu tiên “Ừm”, câu thứ
hai “Được”, chú ý cười nói, trước mặt người lớn tuyệt đối không thể làm
sai. Còn chuyện này thôi, ngồi cạnh giường bệnh là thời cơ tốt để gọt
táo, chỉ là khả năng anh không biết, tốt nhất phải luyện một chút, đương nhiên, phải cẩn thận với đôi tay mua bảo hiểm nha.”
Biên Tự nhìn đĩa hoa quả cạnh đầu giường, cầm một quả táo lên: “Gọt táo cho bà nhé?”
Tào Quế Trân có chút thụ sủng nhược kinh: “Cái này thật ngại quá, Tiểu Toàn nói với bà cháu là người đàn piano, đôi tay này bình thường không làm
việc nặng đúng không?”
“Trước kia không, bây giờ…” Biên Tự mở tay ra, nhìn Lương Dĩ Toàn, “Cá chạch cũng đã giết qua, cái gì không thể làm chứ.”
“A… a, còn có thể giết cá chạch!”
Lương Dĩ Toàn: “…”
Cái này làm sao giống vai diễn phụ có ý pha trò vậy.
“Lại không giết thành.” Lương Dĩ Toàn đập đài của Biên Tự, thấy anh thật sự
cầm dao gọt trái cây lên, không tin tưởng nhìn anh, “Anh có thể không
vậy? Đừng để bà ngoại tôi xuất viện, xong lại tới lượt anh.”
“Nói cái gì vớ vẩn vậy?” Biên Tự ước lượng quả táo trong tay, “Xem trọng rồi.”
Chỉ là Lương Dĩ Toàn không biết vì sao mình lại muốn xem cảnh Biên Tự biểu diễn gọt táo nghệ thuật.
Rõ ràng tính nguy hiểm cao hơn giá trị của nó.
Cô lấy dao gọt trái cây trong tay anh đi, bỏ sang một bên: “Thôi đi, bàn
tay này của anh ngoại trừ để đánh đàn cũng không làm cái gì được.”
Biên Tự thốt lên trong cơn tức: “Lương Dĩ Toàn, tôi cảm giác luyện một đêm…”
Nói được một nửa.
Biên Tự dừng lại.
Lương Dĩ Toàn cũng ngừng lại.
Chỉ còn Tào Quế Trân ở một bên cười tít mắt, giống như mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng vừa mắt.
***
Nhà bà ngoại Lương ở một khu riêng biệt của Nam Giao, cách bệnh viện số ba không xa.
Đến nơi, thấy hàng xóm nơi này khác với lạnh lùng ở quê, đều nhiệt tình tới cửa quan tâm vết thương của Tào Quế Trân, Biên Tự nhất thời có chút
không chống đỡ được nhiều người như bà ngoại, cũng không ở lâu.
Lương Dĩ Toàn vốn cho rằng Biên Tự muốn kiếm cớ quấn lấy cô một ngày, không
nghĩ tới anh thật sự chỉ đơn thuần là đưa bà ngoại xuất viện, chỉ có bài biểu diễn tài nghệ chuẩn bị cả đêm bị cô hủy bỏ thôi.
Đợi các bà ở xung quanh rời khỏi, Lương Dĩ Toàn mới phát giác, lúc Biên Tự rời đi, cô bởi vì vội vàng tiếp khách, trả lời các ông bà, chưa để ý tới anh.
Nghĩ vậy, giống như hơi có chút băn khoăn.
Chỉ có một chút.
Nhưng cũng không tới mức phải gọi điện hỏi tình hình đâu.
Chắc là không cần.
Tiễn khách xong, Lương Dĩ Toàn tới siêu thị gần đó mua ít thịt về nấu cơm.
Đợi cùng bà ngoại ăn cơm chiều xong, lại làm tổng vệ sinh, đem đồ đạc trong nhà thu dọn lại một vòng.
Nhà có ba tầng, đồ đạc cũng nhiều, đợi dọn dẹp xong xuôi đã chín giờ tối.
Cách giờ chiếu tập thứ sáu của tiết mục cũng đã qua hơn một tiếng.
Lương Dĩ Toàn nhớ lại kì này mình còn không tham gia mấy, không chú ý tới tập phim, lên hot search nhìn qua, phát hiện tổ tiết mục không tập trung
vào cô với Biên Tự, mà đem nhiệt độ kí thác vào Trình Lạc với Đoạn Dã,
mua một hot search “CP Dã Lạc”.
Cô an tâm, đang chuẩn bị tắt điện thoại đi tắm rửa, phút cuối cùng lại nhảy ra một tiêu đề mới, chợt thấy nó dần dần bay lên hot search: # tự thừa dịp tiến vào #.
“?”
Tiêu Khiết nói với cô, đề tài hot search là người ta mua, còn kiểu từ từ leo lên là cộng động mạng tự độ nhiệt.
Trực giác Lương Dĩ Toàn cảm thấy chữ “Tự” xuất hiện lúc này, phần lớn là chỉ “Tự” của Biên Tự.
Cô mơ hồ bấm vào hot search, thấy một video đứng top đầu.
Bối cảnh là hành lang khu nội trú của bệnh viện số ba, cô đang ngồi ngủ gật trên ghế, nghiêng nghiêng, đầu khẽ nghiêng sang bên Biên Tự.
Biên Tự đang nhắm mắt tĩnh dưỡng bỗng dưng mở mắt ra, cúi mắt nhìn cô một
lúc, giờ tay lên nhẹ nhàng sửa sửa lọn tóc rơi xuống mặt cô, lại nghiêng đầu, dùng cằm khẽ cọ đỉnh đầu cô.
“…”
Lương Dĩ Toàn hoàn toàn không biết, lúc cô ngủ say Biên Tự từng có những hành động thân mật mờ ám này…
Nhìn bộ dáng quen thuộc của anh, chẳng lẽ trước kia lúc ở bên nhau cũng thường làm như vậy?
Lương Dĩ Toàn suy nghĩ một lát nhưng không nghĩ ra, mới ý thức được cho dù anh làm thế, cô cũng ngủ thiếp đi không biết gì cả.
Cô gắt gao năm chặt di động, lại xem lại video một lần nữa.
Nội dung video dừng lại tới đoạn Biên Tự ngẩng đầu lên, căn cứ theo góc độ, chắc là người quay video sợ Biên Tự phát hiện.
Độ biên giải của video cũng không cao, vừa nhìn liền biết là dùng điện
thoại để quay, Lương Dĩ Toàn không thể tin được tình hình cô với Biên Tự ra ngoài bị quay lại, càng không thể tin được cư dân mạng lại dựa vào
video này mà nhận ra là bọn họ, mãi đến khi cô bấm vào xem bình luận,
thấy được bình luận đầu tiên…
“[hình ảnh] giống y bộ quần áo hai
người mặc rời khỏi màn hình vào nửa đêm ở biệt thự! Tái Tự Lương Duyên
là thật rồi! Tự thừa dịp giỏi lắm!”
Bức hình kia là chụp màn hình trong tập tối hôm nay, đoạn này là đoạn nửa đêm bà ngoại bị tai nạn, cô kích động xuống lầu, bị Biên Tự kéo tay đi ra bên ngoài bị ghi lại.
Lúc ấy Lương Dĩ Toàn lòng như lửa đốt, nếu tổ tiết mục không cho vào trong
màn hình, cô căn bản không nhớ rõ Biên Tự có kéo tay cô.
Nhưng cho dù thế nào, quần áo hai người mặc lại trùng khớp đã là bằng chứng rồi.
Phía dưới bài viết này, tốc độ bình luận lượt thích dùng mắt thường cũng có
thể thấy được càng lúc càng tăng nhanh, chỉ có một câu đừng chỉnh tề… a a a tôi muốn làm đến thật sự rồi!
***
Lương Dĩ Toàn đầu óc mơ hồ tới phòng tắm tắm rửa một cái, đợi tới khi đi ra, đề tài này đã lên top một hot search.
Tiêu Khiết gửi tới hơn mười tin nhắn, đầy dấu chấm than.
Trong trang cá nhân của cô cũng có rất nhiều cư dân mạng kích động gửi tin tới.
Lương Dĩ Toàn cầm điện thoại xem một lúc, bỗng nhiên nghe thấy tiếng cục đá
nhỏ ném vào trước cửa sổ của cô kêu “Bốp” một cái ngay trước mắt cô.
Cô sửng sốt nhìn tới, nhìn thấy dưới lầu có một chiếc Bugatti Veyron màu
bạc đang sáng đèn, Biên Tự đang dựa vào chỗ lái xe, nhìn cửa sổ tầng hai nhà cô, trong tay đang cầm cái gì đó… giống như cục đá thứ hai.
“…”
Lương Dĩ Toàn mở cửa sổ thò người ra ngoài, nhìn sang phía nhà hàng xóm, nhỏ
giọng nói: “Sao anh lại tới đây? Đập cửa sổ nhà tôi làm gì?”
Này không phải tại bị kéo vào danh sách đen, nên chỉ có thể dùng cách nguyên thủy này tìm cô sao?
“Tính yêu đương vụng trộm sao? Xuống đây nói chuyện.” Biên Tự hất hất cằm với cô.
Lương Dĩ Toàn vội vàng khoác áo khoác lên rồi xuống lầu, đi đến cạnh anh nhíu mày: “Anh còn không biết xấu hổ mà tới nữa.”
Còn không phải sợ cô thấy hot search phiền lòng lại không có chỗ phát tiết sao, cho nên đặc biết tới cửa cho cô mắng.
Biên Tự nâng nâng mắt: “Xấu hổ sao.”
“Ai bảo anh ở trong bệnh viện…” Lương Dĩ Toàn nói được một nửa, không thể
đem chi tiết nói ra miệng, sửa lời lại, “Chỗ công cộng, anh không thể
chú ý tới xung quanh chút sao?”
“Lương Dĩ Toàn, em đứng nói
chuyện không đau eo sao?” Biên Tự gập ngón tay khẽ gõ lên trán của cô,
“Em cũng đã tựa lên người tôi rồi, tôi còn có tâm tư chú ý xung quanh
sao?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT