Qua hành trình hơn mười tiếng, sáu giờ sáng, Lương Dĩ Toàn tới sân bay phía tây thành phố Nam Hoài.
Bởi vì viêm gân chân, Lương Dĩ Toàn được Tần Hà sắp xếp từ khoang phổ thông lên khoang thương gia, xuống máy bay sớm hơn nhiều người trong đoàn
múa, lấy hành lý xong đã một mình đi ra ngoài.
Lúc chờ xe ở cửa
số 3, Tần Hà đi tới: “Tiểu Toàn còn ở đây hả, không ai tới đón? Nếu
không con đi cùng cô đi, chồng cô sắp đến rồi.”
Vượt biển suốt
đêm, lại bay một chuyến bay dài, thể lực Lương Dĩ Toàn đã cạn kiệt, đến
nói chuyện bình thường cũng mệt mỏi đối đáp, chỉ muốn ngồi lên một chiếc taxi xa lạ làm người vô hình.
Nhưng Tần Hà nhiệt tình lại khó từ chối, cô đành phải nói dối: “Không làm phiền cô Tần nữa, bạn em sắp tới rồi.”
“Bạn trai sao?”
“Không phải,” Lương Dĩ Toàn xấu hổ cười, “Là bạn cùng phòng em thuê ở Tây Giang.”
Tần Hà có vẻ đăm chiêu liền gật gật đầu: “Cô không có ý gì, hai ngày nay có tiết mục giải trí liên hệ với đoàn múa. Cô xem đi xem lại thấy em thích hợp nhất, cũng đang phát triển, cách đối nhân xử thế cũng tốt, tố chất
chuyên nghiệp lại vững vàng, ra ngoài sẽ không làm hỏng bảng hiệu Nam
Ba, chỉ là tổ tiết mục yêu cầu người tham dự là độc thân.
Lương Dĩ Toàn lắc đầu: “Cô Tần, em chỉ muốn múa thật tốt, cô để cơ hội này cho người khác đi.”
Tần Hà cho rằng nói đến mức này, Lương Dĩ Toàn ít nhất sẽ hỏi là show gì.
“Bọn trẻ các em, có ai không ham, mắt thấy chỗ này không phát triển được,
liền muốn nổi tiếng, tiến vào làng giải trí. Em thì dầu muối không vào,
chỉ ở trong phòng luyện tập, cũng không ra ngoài xem một chút.”
“Năm trước Tào chỉ đạo nói, em là diễn viên múa ba lê, tuyển vai không chỉ
xem điệu múa còn xem hành động, nhìn em không giống kiểu người này. Kinh nghiệm em lại ít, còn bế môn tạo khoảng cách, về sau làm thế nào ở mấy
vở kịch lớn được?”
Lương Dĩ Toàn rũ mắt xuống: “Em biết.”
“Cô không có ý phê bình em, chỉ là nhắc nhở em mài dao không lỡ công đốn củi, cuộc sống phong phú, sẽ giúp em đột phá…”
Một chiếc xe đen có rèm che dừng ở trước mặt hai người.
Tần Hà vội vàng nói tạm biệt Lương Dĩ Toàn: “Chồng cô tới rồi, vậy trước
như vậy nha Tiểu Toàn, chủ nhật nhớ đến bệnh viện kiểm tra chân, đem
tình hình nói cho cô biết, nên trị liệu thì trị liệu, nên nghỉ ngơi thì
nghỉ ngơi, không cần có áp lực.”
Lương Dĩ Toàn gật gật đầu, chờ xe chạy xa, cúi người xoay lòng bàn chân đau nhức, nhẹ nhàng thở ra một hơi.
***
Lúc về đến nhà trọ đã tám giờ, Lương Dĩ Toàn vừa đem hành lý vào tới cửa liền không nhịn được ngồi xổm trên mặt đất.
“Chúc mừng cô Lương múa đơn đứng đầu Nam Ba kết thúc tuần diễn viên mãn…”
Tiêu Khiết nghe thấy động tĩnh chạy đến, giơ hoa lên, “Làm sao vậy?”
Tiêu Khiết đem bó bách hợp để trên cổng vòm, đỡ Lương Dĩ Toàn dậy, thấy mồ
hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán, sắc mặt trắng như tờ giấy.
“Viêm chân hả? Sao không bảo mình đi đón cậu, còn khách khí với mình?” Tiêu Khiết đỡ người đến sofa phòng khách.
Lương Dĩ Toàn ngồi xuống, nắm gót chân xoa bớt đau đớn: “… Cậu không nghe điện thoại.”
Tiêu Khiết nghẹn lời, mắt nhìn di động trên bàn trà: “Trách mình trang điểm
không chú ý tới, với cậu giúp mình, mình tám trăm năm trả lại không nổi. Mình đi lấy chậu nước nóng cho cậu ngâm chân?”
Lương Dĩ Toàn gật gật đầu, đợi Tiêu Khiết bưng chậu nước ấm tới, đặt chân của cô vào
trong nước thuốc nóng hầm hập, mới giống như sống lại.
“Sao lại thảm như vậy.” Tiêu Khiết ngồi ở bên cạnh chậc chậc lắc đầu.
Lương Dĩ Toàn gắng sức hoạt động các đốt ngón tay: “Lúc đầu bị thương ở eo,
trạng thái không tốt hơn mình, cố gắng diễn một vở nên như vậy.”
“Mình không nói cái này.” Tiêu Khiết giơ điện thoại tới trước mặt cô, “Bối
Oánh kia sao lại vậy? Uổng công mình vẫn khen cô ta tốt, idol rèn luyện
hằng ngày, phòng làm việc chân trước giải thích chuyện xấu, cô ta ở sau
lưng bấm thích link chia sẻ bài
của Biên Tự, đó là
giải thích cái gì?”
Trên đường Lương Dĩ Toàn về nhà trọ cũng thấy được.
Phòng làm việc ROF gửi công văn đi, từ chối chuyện tình cảm fan cơ bản đã
chấp nhận, nhưng hành động tiếp đó của Bối Oánh lại nhấc lên gợn sóng
không nhỏ.
Tuy Bối Oánh đã bỏ thích ngay lúc đó, nhưng có người tay lanh mắt lẹ vẫn bắt được.
Đa số fan sự nghiệp hoặc là từ tin tưởng hoặc là an ủi bản thân, nhận định đó đơn giản chỉ là lỡ tay. Nhưng bởi vì đơn giản như vậy liền biến
thành phức tạp thu hút một lượng lớn fan CP qua đường.
Tiêu Khiết liên tục đập bàn trà: “Cậu không ở trong giới không biết, loại chuyện
xấu có ảnh này, chúng ta có thể mặc kệ phía chính chủ giải thích. Bên CP xem trọng chủ nghĩa duy tâm, tôi chỉ thích tôi của ngày xưa, chỉ cần
tôi chạy nhanh thì BE sẽ không đuổi kịp!”
Khóe môi Lương Dĩ Toàn kéo xuống, xoay người lại vớt nước ấm trong chậu.
“Bối Oánh lại thêm lửa vào, đám fan CP tuyệt đối thuận đường mò mẫm dưa, mơ
mộng vẽ ra một hồi ngược luyến có một không hai, phòng làm việc đánh đôi uyên ương mạnh mẽ giải thích, nữ chính có khổ khó nói, bấm thích bài
tình ca nam chính viết cho mình không thể phản kháng…”
Thấy Lương Dĩ Toàn không rên một tiếng, Tiêu Khiết dò xét cô: “Ai, mình ngồi ở đây kích động đến không là mình rồi, đương sự như cậu sao lại một chút cũng không tức giận?”
Lương Dĩ Toàn chậm rãi chớp mắt hai lần, mặt mày nhăn lại: “Không nhìn ra sao? Mình rất tức giận rồi.”
“?” Tiêu Khiết quan sát biểu tình của cô, “Chỉ vậy?”
“Lúc mình nổi giận chính là như này…”
“Vậy lần trước bạn trai cũ mình tới, lúc cậu xấu hổ cũng không phải biểu tình này?”
“…” Lương Dĩ Toàn nghĩ nghĩ, “Có thể đi.”
Khóe miệng Tiêu Khiết giật giật: “Thôi, nói chuyện chính, bài kia của Biên Tự với Bối Oánh rốt cuộc là có vấn đề gì không?”
Lương Dĩ Toàn lắc đầu: “Mình không biết.”
“Cậu không hỏi Biên Tự hả?”
“Hai năm qua sau khi biểu diễn kết thúc mình sẽ nhận được hoa,” Lương Dĩ
Toàn nhìn bó bách hợp ngoài cổng vòm, “Nhưng không phải bách hợp thì là
hoa cúc, giống như không ai đưa hoa hồng cho mình.”
Nữ chính được so sánh với hoa hồng. Nhưng Lương Dĩ Toàn lại không giống hoa hồng.
Huống chi bài hát đó phát hành vào ba năm trước, khi đó Lương Dĩ Toàn chỉ là
vô danh trong Nam ba, Biên Tự căn bản không biết cô.
Cho nên hà tất phải tự mất mặt.
Nếu Rosabella kia không phải cô, là giáp ất hay là bính đinh thì có gì khác.
Tiêu Khiết phản ứng một hồi mới hiểu được ý của Lương Dĩ Toàn, trợn trừng
mắt: “Lúc trước ai nói với mình yêu đương chỉ là hiến thân vì nghệ
thuật? Mình thấy cậu ngược lại rõ ràng thật sự để ý rồi.”
Lương Dĩ Toàn ngẩn người, nhớ tới việc này.
Mùa thu năm ngoái, Nam Ba hợp tác với một thầy chỉ đạo múa ba lê thâm niên.
Vị Tào chỉ đạo kia sau khi xem qua diễn xuất của cô xong, lén nói với Tần
Hà, cô tức giận cũng dịu dàng, cao hứng cũng dịu dàng, ở trên sân khấu
không có cảm xúc mãnh liệt, giống như tiên nữ không có thất tình lục
dục, đẹp thì có đẹp, muốn nhảy vào lòng người lại có chút nổi bật, đáng
tiếc bản thân cứng rắn như đồng.
Tần Hà hỏi hiện tại bồi dưỡng có được không?
Tào chỉ đạo cười nói bồi dưỡng tính tình? Thử yêu đương thử xem, nói không chừng liền có.
Lương Dĩ Toàn vừa dịp đứng hạ chân xuống, đẩy màn sân khấu đi tới: “Nhưng mẹ
em không cho em yêu đương, nói sẽ chậm trễ em nhảy múa.”
Hai người hoảng sợ. Tần Hà nói hai người chỉ đang nói đùa, coi như bỏ qua đi.
Tào chỉ đạo lại tìm cơ hội gọi riêng cô, nhắc lại đề tài này…
“Nhìn ra được em rất nghe lời trưởng bối, nhưng có đôi khi quá nghe lời liền
tạo ra áp lực, con người lúc khắc chế dục vọng đồng thời sẽ mất đi năng
lực biểu đạt cảm xúc, phần biểu diễn của em đương nhiên sẽ thiếu đi phần tình cảm mãnh liệt. Này cũng là lý do đoàn vẫn để em múa đơn. Ta không
nói đùa, thành lập quan hệ thân mật có lẽ thật có thể giúp chúng ta thả
lỏng tay chân ra, mở lòng ra.”
Lương Dĩ Toàn lúc ấy cái hiểu cái không nhớ kỹ những lời này.
Về sau cô ở bên Biên Tự, Tiêu Khiết nói người đàn ông này vừa thấy liền
không giống người yêu đương đứng đắn, bảo cô bảo vệ mình thật tốt.
Lương Dĩ Toàn nhớ tới đề nghị của Tào chỉ đạo, nghiêm túc nói, cô cũng không
muốn lâu dài, chỉ là tìm đối tượng có điều kiện tốt để thể nghiệm cuộc
sống, cô giáo nói này có thể giúp cho tứ chi biểu hiện thêm tính nghệ
thuật.
Tiêu Khiết bị lời của cô dọa cho sững người, nói tư tưởng người làm nghệ thuật thật tiên tiến.
…
Nghĩ tới đây, Lương Nghĩ Toàn thu hồi suy nghĩ.
Cô nhìn Tiêu Khiết cười xấu hổ: “Đó là lừa cậu.”
“… Cậu lừa mình làm gì?”
“Nếu lúc ấy nói thật với cậu, cậu sẽ làm gì?”
“Đương nhiên khuyên cậu quay đầu là bờ rồi!”
Lương Dĩ Toàn cố bĩu môi: “Lúc ấy không muốn nghe cậu khuyên.”
“Tớ thấy cậu là bị Biên Tự kia lừa như ma ám rồi!”
“Không phải,” Lương Dĩ Toàn lắc đầu, “Anh ấy không lừa mình, là mình chủ động trước.”
Cái này có chút chân nhân bất lộ tướng rồi.
Tiêu Khiết mân mê hồi lâu, hỏi: “Vậy hiện tại sao cậu lại nói cho mình biết rồi hả?”
“Bởi vì hiện tại muốn nghe cậu nói,” Lương Dĩ Toàn cười rộ lên, “Mình sẽ
không mắng chửi người, cậu mắng anh ấy vài câu mình nghe chút đi?”
“Kẻ ngốc quay đầu vô cùng quý gia, hiện tại tỉnh ngộ cũng không tính muộn!” Tiêu Khiết nhìn đồng hồ treo tường, “Mình phải đến quán rồi, tan tầm về mắng cho cậu nghe.”
***
Tiêu Khiết mở một tiệm cà phê bán ở quảng trường bên cạnh, chủ nhật rất nhiều khách, ngược lại không kịp nghỉ ngơi.
Chờ cô ấy đi rồi, Lương Dĩ Toàn tắm qua, uống viên thuốc giảm đau rồi lên giường ngủ bù.
Cảm giác ngủ thẳng tới giữa trưa, lúc tỉnh lại có chút mê mang, đến sức nắm tay cũng không có, Lương Dĩ Toàn tinh tường cảm giác mình phát sốt rồi.
Bình thường luyện múa dễ bị bệnh, cô cũng có kinh nghiệm với mấy bệnh nhỏ, nghĩ là ở chân bị viêm dẫn tới phát sốt rồi.
Lương Dĩ Toàn tìm nhiệt kế đo độ khắp nơi, lục tung hồi lâu không tìm được, sức lực trái lại cũng tiêu hao cho không còn mấy.
Cô quay lại trên giường, mò mẫm di động trong chăn, mở danh sách trò chuyện gần đây.
Cái đầu tiên là Tiêu Khiết không nghe gọi buổi sáng.
Lương Dĩ Toàn bấm gọi, đợi tiếng tút vang lên, nghe không phải chuông của
Tiêu Khiết, vừa thấy mới phát hiện lúc choáng váng bấm nhầm số thứ hai,
đó là trợ lý Biên Tự, gọi hôm cuối cùng ở Amsterdam.
Cô nhanh chóng tắt đi, một lần nữa chọn dãy số chính xác.
***
Tiêu Khiết dùng một phút đồng hồ chạy về nhà.
Cô ấy cũng không nhớ rõ nhiệt kế đo tai để ở đâu, sợ Lương Dĩ Toàn tìm
kiếm đến lăn qua lăn lại, liền chạy về một chuyến, thuận tiện nhìn xem
cô có cần đi bệnh viện không.
Kết quả đo nhiệt độ cho cô xong, 39,2 độ.
Tiêu Khiết ngồi ở mép giường vỗ vỗ cô: “Tỉnh lại, mình đưa cậu đến bệnh viện, cứ thế này tiếp thành kẻ ngốc mất!”
Lương Dĩ Toàn bắt đầu chống khửu tay ngồi dậy.
Tiêu Khiết kéo ngăn kéo đầu giường ra lấy thẻ, bỗng nhiên nghe thấy có tiếng rung, giương mắt liền thấy, điện thoại hiện lên: Lục trợ lý.
Lương Dĩ Toàn xoa xoa huyệt thái dương không tiếp, chờ điện thoại tự động cắt đứt, lại nghe thấy tiếng chuông báo không ngừng.
Là trợ lý cực kì có trách nhiệm.
Lần lỡ tya này còn không bằng gọi cho Biên Tự.
Đổi lại là Biên Tự, cô không bấm nghe, sẽ không có cuộc gọi thứ hai.
Điện thoại vang lên mấy lần, Lương Dĩ Toàn đành phải bấm nghe.
“Cô Lương đến Nam Hoài rồi hả, vừa rồi không kịp nghe điện thoại của cô, cô tìm tôi có việc gì sao?” Lục Nguyên tràn đầy sức sống hỏi.
“Không có,” Lương Dĩ Toàn vừa trả lời mới ý thức được cổ họng mình khàn khàn, hắng giọng nói, “Tôi bấm nhầm thôi.”
“Ai, giọng cô sao vậy, bị bệnh sao?”
“Có chút sốt, không phải chuyện lớn, anh cứ làm việc đi.”
Cô vừa muốn tắt máy, đầu bên kia đã truyền đến giọng của một người khác: “Lại khéo gọi đến chỗ này của anh?”
Thật sự là khó có được, Biên Tự lại nhàn rỗi như vậy.
Càng khó có được chính là, anh còn tốn tâm tư quý giá đi đọc hành vi của cô, cho rằng cô cố ý gọi nhầm số.
Lương Dĩ Toàn nhíu nhíu mày: “Thật là bấm nhầm.”
“Được, bấm nhầm.” Biên Tự thở dài, “Sao lại vậy, vừa rời anh xong đã bị bệnh?”
“…” Lương Dĩ Toàn càng nhíu mày sâu hơn.
Biên Tự như cũng không thèm để ý cô có tiếp lời không, nói tiếp: “Uống thuốc chưa, tìm người tới để ý em chưa?”
“Không cần, Tiêu Khiết ở đây, em tắt đây.”
“Tiêu Khiết?”
Đáy lòng Lương Dĩ Toàn dâng lên phiền toái, dằn lại tính tình giải thích: “Bạn cùng phòng em, bọn anh đã gặp nhau ba lần rồi.”
Cô cũng giới thiệu như ba lần trước.
Đầu bên kia điện thoại, Lục Nguyên đứng bên cạnh Biên Tự liều mạng nói: Mất hứng, người ta hét thôi!
Biên Tự liếc anh ta, bổ sung câu: “Vậy được rồi, hai ngày tới Lục Nguyên sẽ
về nước một chuyến, có muốn quà gì không, để cậu ta mang cho em.”
Lương Dĩ Toàn trầm mặc.
Phụ nữ lúc yêu đương nhận được quà sẽ rất vui vẻ, nhưng cô tới bây giờ lại không có.
Bởi vì mỗi lần Biên Tự tặng quà cho cô, đều dùng cách đơn giản nhất làm cô không thoải mái.
Nếu nói lúc rời khỏi đảo, cô vẫn ôm một chút ảo tưởng, nghĩ sau khi anh xong việc sẽ đến nói với cô về chuyện kia.
Nhưng hiện tại thì sao, anh cao cao tại thượng ý dùng một món quà để cho qua, một kẽ hở sau cùng cũng triệt để khép lại rồi.
“Chưa nghĩ ra từ từ…”
“Nghĩ xong rồi.” Lương Dĩ Toàn ngắt lời anh.
“Hử?” Trong giọng nói của Biên Tự có ý cười, “Muốn cái gì?”
Lương Dĩ Toàn nhắm mắt, hít sâu một hơi: “Muốn anh hiện tại lập tức… Ngậm miệng.”