Lương Dĩ Toàn luyện tập rất dễ bị thương, với chuyện xử lý vết thương
cực kì tâm đắc, giúp Lâm Tiếu Sinh băng bó rồi dọn dẹp nhà bếp xong, bảo cậu ta về phòng nghỉ ngơi một chút.
Sau đó đi tới phòng yoga bên cạnh bổ sung giờ luyện tập, bắt đầu tự luyện tập.
Từ một góc độ nào đó mà nói, ba lê là một môn nghệ thuật buồn tẻ tàn khốc
nhất. Bởi vì cho dù là nhảy nhiều năm, cho dù là từ múa đơn đến múa
chính, đều đã có thành tựu, thì mỗi ngày đều phải luyện tập bước cơ bản.
Mà những bước cơ bản này giống như ngày nào cũng không được bỏ, cái gọi là “một ngày không luyện tự mình biết, ba ngày không luyện người xem biết” đặt ở trong giới ba lê cũng không phải một câu nói để giật gân.
Tối hôm qua Lương Dĩ Toàn tính tới phòng yoga luyện tập, kết quả bị Biên Tự quấy đến ngâm nước.
Để bù lại lượng huấn luyện hôm qua, cô ở phòng yoga cả trưa, đợi lúc tắm xong, thu dọn cũng đã gần chạng vạng.
Nghĩ tới Phan Ngọc chắc đã rời giường, Lương Dĩ Toàn cầm theo hộp quà tối qua chưa đưa được tới phòng của cô ấy.
Gõ cửa lại không có ai đáp lại.
Cô cầm túi quà đi xuống lầu, đến đầu cầu thang loáng thoáng nghe tiếng
Thẩm Tế với Trình Lạc nói chuyện, chắc là hai người tới siêu thị về rồi, đang ở bếp chia đồ.
Gần hơn một chút với hai âm thanh kia, là tiếng Phan Ngọc nói chuyện: “Xin chào, tôi là Phan Ngọc, gọi thế nào?”
Lương Dĩ Toàn dừng chân lại, nghe ra là đang chào hỏi ai.
Quả nhiên một giây sau, một giọng nam quen thuộc khẽ vang lên: “Không xem hot search?”
“…” Lương Dĩ Toàn cách một góc cũng cảm thấy Phan Ngọc đang xấu hổ.
“Tôi không thích thông qua internet làm quen một người.” Phan Ngọc thông minh đưa xuống một bậc thềm.
Lại chỉ tiếc bậc thang đánh lên tường đồng vách sắt.
Đáp lại tiếng của cô chỉ có tiếng lật sách.
Lương Dĩ Toàn đi qua góc, xa xa thấy Phan Ngọc cầm cốc nước cứng ngắc đứng ở
cạnh ghế sofa, mà Biên Tự thì gác chân dài ngồi trên sofa, trong tay cầm quyển tạp chí.
Nghe thấy tiếng bước chân, anh tùy ý nhướn mắt
lên, theo quán tính đang muốn cụp mắt xuống, bỗng nhiên nắm được gì đó,
ngẩng đầu lên.
Phan Ngọc đưa lưng về phía cầu thang, chú ý tới phản ứng kì quái của Biên Tự, quay đầu nhìn lại.
Lương Dĩ Toàn đi lên phía trước, đem túi quà đưa cho cô ấy: “Chị Phan, đây là quà kỉ niệm mua lúc hôm qua, tặng cho chị.”
Phan Ngọc ngoài ý muốn cười, nhận lấy: “Sao đột nhiên lại nghĩ tới tặng quà cho tôi?”
“Tất cả mọi người đều có, chỉ là mỗi người một món khác nhau.”
Người bị bài trừ trong “mọi người” ở bên ngoài một lần nữa cúi đầu, xem tạp chí tiếp.
“Vậy sao, thật có lòng, cảm ơn.” Phan Ngọc quơ quơ túi quà trong tay, thuận thế ngồi xuống bên cạnh Biên Tự.
“Không cần khách khí.” Lương Dĩ Toàn đi tới phòng bếp, lướt qua bên cạnh Biên Tự thấy mùi thuốc lá, che mũi, nhíu mày nhìn anh.
“Để ý mùi thuốc?” Phan Ngọc hỏi.
Lương Dĩ Toàn không để ý mùi thuốc, mà là để ý Biên Tự hút thuốc ở nơi tập thể.
Nhưng cô không dễ dàng gì luyện múa tĩnh tâm cả buổi trưa, lúc này không muốn đối chọi gay gắt với Biên Tự nữa, cũng không giải thích nhiều, chỉ có
một câu “Có chút”, liền tới phòng bếp phụ Thẩm Tế với Trình Lạc.
Biên Tự hừ nhẹ một tiếng.
Người nào đó trước kia hôn môi với anh cũng không nói một câu để ý gì, hiện
tại chỉ lướt qua cạnh, liền thể hiện chán ghét mùi thuốc lưu lại trên
người anh.
Phụ nữ một khi thay đổi, anh nhìn anh không chỉ hút thuốc là sai, đến hít thở cũng là sai.
Phan Ngọc nhạy cảm nhận được Biên Tự không vui, cười nói: “Tôi lại rất thích mùi này,” nói xong hơi nghiêng người, đoán tên thuốc, “Treasurer?”
Biên Tự nghiêng đầu nhìn cô ta một cái: “Cũng biết.”
Khoảng cách này, lại thêm người kia nghiêng người ngửi mùi thuốc trên người anh, đã có thể coi là có chút mờ ám rồi.
Trình Lạc đứng ở cạnh cửa tủ lạnh quan sát tới bọn họ, vừa định kéo tay áo
Lương Dĩ Toàn, kêu cô xem có phải hai người kia tính hấp dẫn nhau không, đã thấy Biên Tự khép quyển tạp chí lại: “Bán thuốc?”
“…”
Lời Phan Ngọc đến khóe môi liền cứng đờ.
Biên Tự chống đầu gối đứng dậy, bỏ tạp chí xuống, cầm cốc trà lên, một tay xoa sau gáy đi tới phòng bếp.
Lương Dĩ Toàn đang ở bên này nói chuyện với Thẩm Tế: “Tiếu Sinh bị đứt tay,
anh với Tiểu Lạc cũng vất vả cả trưa, buổi tối để tôi nấu cơm đi.”
“Muốn làm cái gì? Nếu không ngại, tôi có thể giúp cô.” Thẩm Tế cười đáp lại.
“Tôi thấy hai người mua thịt bò, làm cơm Tây thì thế nào? Lần trước chị Phan nói muốn ăn cơm Tây.”
“Được, cô nói cho tôi biết cần nguyên liệu gì, tôi chuẩn bị đồ cho.”
Hai người bắt đầu thương lượng, nói được một nửa, một bàn tay xuất hiện trong tầm nhìn của Lương Dĩ Toàn.
Cô ngẩng đầu, thấy Biên Tự đứng ở phía đối diện, đem ly thủy tinh đầy nước đổ vào bồn rửa, sau đó cầm ấm nước, lại rót thêm một ly.
Cũng không biết ly lúc nãy làm sai gì, lại bị lãng phí như thế.
Lương Dĩ Toàn đối với chuyện anh tới phòng bếp đã có chuẩn bị, cố coi như không phát hiện ra, tiếp tục nói chuyện với Thẩm Tế.
Một lúc sau, một loạt tiếng xoạt xoạt vang lên, Biên Tự đứng ở bên bàn bếp, lật xem vừa mua về từ siêu thị.
Lương Dĩ Toàn thật không biết, một người lớn lên không biết đồ trước khi nấu chín là như thế nào, nhìn cái gì mà hăng say vậy.
Cô còn muốn làm như không phát hiện, bất đắc dĩ vừa lúc muốn tìm nguyên
liệu trong đó, xoay người nói với Biên Tự: “Làm phiền nhường một chút.”
Biên Tự nghiên người tránh ra một chút, giơ lên một hộp tôm đóng hộp, không hiểu nói: “Tôm chết?”
“Tôm đánh lên bờ đã chết rồi, anh muốn đồ sống có thể xuống biển bắt.”
Biên Tự mang vẻ “Thế giới bao la đầy điều lạ” hiếm khi gật gật đầu, đặt tôm xuống, lại cầm một hộp cá sống lên.
Đầu ngón tay của Lương Dĩ Toàn đặt lên trán, khẽ thở dài: “Thầy Biên, mời
anh không cần đứng ở phòng bếp nữa, vạch trần anh hết rồi đấy.”
“…”
***
Đợi Biên Tự rời đi, Lương Dĩ Toàn cuối cùng có thể thuận lợi bắt đầu chuẩn bị đồ ăn.
Phòng bếp chỉ có ba người, Trình Lạc nhìn ngó Thẩm Tế rửa rau ở một bên, lặng lẽ kéo Lương Dĩ Toàn tới bên cạnh: “Không được rồi, mình quá tò mò, cậu với thầy Biên có phải có ý kiến gì không?”
Lương Dĩ Toàn vẻ bị kiềm hãm.
Nếu muốn hỏi cô ở trong biệt thự này có thể chia sẻ chuyện riêng với ai, người này chỉ có thể là Trình Lạc.
Tối hôm qua cô thật sự đã nghĩ tới đêm chân tướng nói cho Trình Lạc, chỉ là chưa biết mở miệng như thế nào, hơn nữa… Cô nhìn máy quay gần trong
gang tấc kia, cũng không phải là thời cơ tốt để nói những chuyện này.
Lương Dĩ Toàn do dự một hồi, đành nói một câu: “Xem như… Có một chút.”
“Mình đã nói sao lại thế được, cậu cứ đụng phải anh ấy là như thành người khác, cho nên trước khi quay tiết mục đã quen biết?”
Lương Dĩ Toàn xoắn xuýt tránh nặng tìm nhẹ: “Trước kia anh ta có hợp tác với Nam Ba.”
“Lúc đó làm không thoải mái?”
“Về phòng mình nói hết cho cậu.” Lương Dĩ Toàn kiên trì nói.
Trình Lạc “OK”, gõ gõ trước máy quay: “Đạo diễn Lưu, nhiệm vụ này coi như hoàn thành chứ?”
Máy quay hướng về phía cô, “gật gật đầu” với Trình Lạc.
Lương Dĩ Toàn sửng sốt.
Trình Lạc kéo Lương Dĩ Toàn ra khỏi phòng bếp, kéo tới góc chết ở góc cầu
thang, cười hì hì: “Hỏi câu này khẳng định là mình phải tránh máy quay
để hỏi, vừa rồi là nhiệm vụ đạo diễn Lưu cho mình, chắc là muốn cho vào
cảnh chiếu.”
Lương Dĩ Toàn còn đang tiêu hóa việc này, Trình Lạc
đã tự suy đoán: “Mình đoán rằng, là địch ý của cậu với thầy Biên quá rõ
ràng, cho dù thế nào cũng không thể không có nhân-quả, cho nên cần một
cảnh chúng ta lén nói chuyện giải thích hành vi của cậu rồi.”
Lương Dĩ Toàn nhíu nhíu mày.
“Cậu đừng nóng giận,” Trình Lạc vỗ vỗ lưng của cô, “Còn không phải là vì tốt cho cậu, tổ tiết mục biết hướng dư luận nhất, khẳng định đoán được nếu
không có một lời giải thích hợp lý, cậu sẽ bị fan Biên Tự ăn tươi nuốt
sống, cho nên muốn bảo vệ cậu trước dư luận. Cậu xem xem Bối Oánh đắc
tội Biên Tự kết quả rơi vào thảm cục, fan mất đi bao nhiêu, còn bị cả
vòng châm chọc.”
Lương Dĩ Toàn suy tư gật gật đầu.
“Vậy vừa rồi cậu nói đều là thật?”
“Năm mươi năm mươi, không sai biệt mấy…”
“Vậy hai người quả thực chính là thế kỷ hai
mốt rồi! ‘Người ngạo mạn không thể yêu ta, thành kiến khiến ta không thể yêu người’,” Trình Lạc đọc diễn cảm một câu thoại kinh điển trong sách, “Không phải là nói hai người sao?”
Lương Dĩ Toàn buồn cười lắc đầu: “Cậu đừng lấy tư duy biên kịch mà tô đẹp cho mình với anh ta.”
Trình Lạc thật sự còn muốn cho Lương Dĩ Toàn nghe phân tích hình tượng nhân vật nữa, bỗng nhiên nghe thấy tiếng bước chân.
Thẩm Tế đã đi tới nơi này, nói là Đoạn Dã rời giường, đạo diễn nói mọi người có thể bổ sung phần gửi tin nhắn tối hôm qua rồi.
Vì để quay bù, Lương Dĩ Toàn cùng Trình Lạc quay về phòng thay đồ ở nhà, ở phòng gõ tin nhắn gửi cho tổ tiết mục, tới phòng tiếp khách lầu hai
nhập hội với Phan Ngọc.
Lương Dĩ Toàn còn đang suy nghĩ nhiệm vụ
tổ tiết mục giao cho Trình Lạc là ý của đạo diễn Lưu, hay là ý của Biên
Tự, không yên lòng ngồi xuống ghế sofa.
Một phút sau, tiếng rung đầu tiên của điện thoại đã cho cô đáp án.
Tin nhắn dùng lời thoại trong , câu nói của nữ chính Elizabeth với nam chính Darcy:
“ “Vẻ đẹp của tôi ban đều cùng không khiến em động tâm, còn hành động của tôi, thái độ của tôi với em ít nhất không phải cực kì có lễ, mỗi lần
nói chuyện với em đều làm cho em đau khổ một hồi. Xin em nói lời thật
lòng, có phải tình yêu của tôi là đường đột vô lễ không?” “Tôi thích em
thông minh lanh lợi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT