Editor: tuanh0906

----------

Vào đêm, trên ngọn cây treo một vầng trăng lưỡi liềm. Bất tri bất giác nhóm vai chính đã ở trong trận sáu ngày.

Sáu ngày này, bọn họ đã thử mọi phương pháp có thể, giấy vẽ bùa cũng sắp dùng hết. Nhưng trận pháp này như màn đêm tĩnh lặng buông xuống, thấm vào không khí, khó lòng phòng bị, không chỗ để trốn.

Thiếu niên không hề buồn ngủ, hắn đứng ở bậc cửa nhìn ánh trăng, ngón tay vô thức gảy dải băng gạc trên cổ tay.

Bởi vì Lăng Diệu Diệu gắng gượng dùng thân thể ốm yếu băng bó vết thương cho hắn, sau đó về phòng nàng liền rơi vào trạng thái nửa hôn mê, cả buổi chiều đều không tỉnh lại.

Ngày mai chính là lần Dung Đan đầu tiên.

Với tình trạng này, nàng gần như không có sức chống đỡ.

Hắn mím môi, ánh mắt đen tối thâm trầm, như thể bóng đêm tĩnh mịch hoà vào đôi mắt.

Hắn thậm chí còn trút giận lên vết thương của mình. Nếu không phải Lăng Diệu Diệu đã dặn dò, hắn còn muốn cắt thêm hai nhát, càng đau càng tốt.

Một bóng người màu trắng chợt loé, đứng trong sân, do dự một lát sau đó chậm rãi bước vào tầm mắt của hắn.

"A tỷ." Hắn lên tiếng.

Mộ Dao cởi mũ trùm đầu, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp dưới ánh trăng, nốt ruồi nơi khóe mắt lấp loé. Đột nhiên đối mặt với hắn, vẻ mặt của nàng có chút mất tự nhiên.

"Ta đến thăm Diệu Diệu." Giọng của nàng khô khốc.

Mộ Thanh dẫn nàng vào phòng. Mộ Dao ngồi ở mép giường, dùng bàn tay lạnh lẽo sờ lên trán Lăng Diệu Diệu, nóng bỏng.

Lông mi của nữ hài bất an rung động trong giấc ngủ.

Mộ Dao yên lặng nhìn Lăng Diệu Diệu, giọng nói như nhiễm sương sớm: "Ta rất thích Diệu Diệu."

Nàng vuốt ve khuôn mặt Lăng Diệu Diệu.

Tính tình Mộ Dao luôn lãnh đạm, nên nàng có chút ngượng ngùng khi làm động tác thân mật như vậy, nhưng nàng vẫn làm tới cùng, như một đứa trẻ vụng về bày tỏ sự quyến luyến của mình: "Nếu ta có muội muội, nhất định sẽ giống Diệu Diệu."

Mộ Thịnh ngồi ở một bên không nói một lời, im lặng lắng nghe mà không có phản ứng gì.

"A Thanh, đệ phải chăm sóc Diệu Diệu thật tốt."

Mộ Thanh bắt đầu nhìn về phía nàng.

Mộ Dao quay người lại, mỉm cười nhìn hắn, thấy hắn không phản kháng, một lúc sau mới nói: "A Thanh, đệ có muốn chơi cờ với A tỷ không?"

"Được." Mộ Thanh dừng một chút, đồng ý.

Hắn thuần thục xếp quân cờ trên bàn, theo thói quen đẩy quân trắng về phía nàng.

"Hôm nay chúng ta đổi cách chơi đi." Mộ Dao mở miệng.

Tay cầm cờ của Mộ Thanh hơi khựng lại: "Cái gì?"

Mộ Dao rũ mắt, bình tĩnh nói: "Chơi như lần trước đệ nói, ai nối liền năm quân trước thì thắng."

Ván cờ dang dở đó cuối cùng cũng bị nàng từ bỏ vì không muốn nó trở thành ván cờ cuối cùng trước khi bọn họ đoạn tuyệt.

Tóm lại là tiếc nuối.

Đôi mắt đen nhánh của Mộ Thanh nhìn nàng, trầm mặc một chút, đáp:

"Được."

Lần đầu tiên ta nhìn thấy đệ là ở bên ngoài cửa sổ Hạm Đạm Đường." Mộ Dao tùy ý hạ cờ: "Khi còn nhỏ đệ xõa tóc như một cô bé, nhìn qua rất ngoan.

"

Lúc ấy, hắn ngồi một mình trong căn phòng tối bị giấy đen dán kín không thấy ánh mặt trời. A tỷ mang theo một tia sáng bước vào, nói đi nói lại với hắn: "Ta sẽ cứu đệ ra ngoài."

Cuộc đời hắn vì thế mà sáng lên một góc, đó là ánh sáng đầu tiên của hắn.

"Xin lỗi, tới giờ ta vẫn luôn quá nghiêm khắc với đệ." Mộ Dao cười, một tia sáng nhạt dừng trên khuôn mặt cô đơn của nàng: "Đó là vì ta không còn người thân nào khác trên đời."

Mộ Thanh cúi đầu nhìn bàn cờ, quân cờ của hắn đã nối thành một đường nhưng hắn không mở miệng nhắc nhở.

"Trước đây chơi cờ là đệ cố tình nhường ta đúng không." Mộ Dao nhẹ nhàng buông xuống quân cờ trong tay, thoả mãn nhìn chằm chằm bàn cờ: "Lần này đệ thắng, A Thanh."

Nàng đứng dậy, thong thả đội mũ trùm đầu, cầm đèn đi tới cửa.

"A tỷ..." Mộ Thanh đứng phía sau nàng, vội lên tiếng.

Nghe tiếng nàng quay đầu, mỉm cười nói: "Từ giờ ta đã biết không chỉ có một cách chơi cờ."

Nàng lại quay đầu đi, bóng dáng ngày càng xa.

"A tỷ." Cặp mắt thiếu niên đen nhánh, gọi lại nàng một lần nữa: "Phòng các ngươi ở bên kia."

Bóng người đội mũ trùm đầu ẩn trong bóng đêm, chỉ thấy ngọn đèn trên tay, nàng ngẩn ra, câu trả lời tản mác trong gió đêm: "...... Ta biết."

Mộ Thanh nhìn nàng, cầm lấy áo khoác, bước ra khỏi cửa: "A tỷ không tìm được đường, ta đưa tỷ về."

Thân hình mảnh khảnh của hắn như một cơn gió mạnh thổi bay toàn bộ sương mù.

--------

Sau cơn mưa tuyết lạnh lẽo, gió lạnh ẩm ướt dường như thấm vào tận xương tủy.

Mộ Thanh đi trong bóng đêm, không màng gió tây như đao, cả người đều bị gió thổi lạnh thấu.

Sau khi trở về, hắn sưởi ấm trước đống lửa rồi mới xốc màn lên nhìn người bên trong, như một đứa trẻ cẩn thận mở ra chiếc hộp đựng bảo bối của mình.

Lục lạc ở góc giường khẽ rung lên theo động tác của hắn.

Lăng Diệu Diệu an tĩnh ngủ, hai hàng lông mi cong lên, bởi vì sốt cao nên hai má nàng vẫn luôn đỏ bừng như ngày thường nóng lên vì ngủ, khiến hắn muốn ôm nàng vào lòng hôn vài cái.

Ẩn dưới sắc màu rực rỡ đó, sinh mệnh của nàng đang dần trôi đi từng chút một.

Hắn ôm Lăng Diệu Diệu lên, đôi môi lạnh lẽo chạm vào gương mặt nàng, nàng mềm mại dựa vào ngực hắn, hai mắt nhắm nghiền, không có dấu hiệu tỉnh lại.

"Diệu Diệu." Hắn khẽ gọi một tiếng bên tai nàng, như lời thì thầm của tình nhân. Hắn cầm chén đưa đến bên miệng nàng mà nàng cũng không mở miệng.

Mộ Thanh uống hai ngụm, sau đó nắm cằm nàng, mớm cho nàng, hàng mi rũ xuống dịu dàng mà thành kính.

Cho nàng uống xong một chén nước, hắn vẫn dừng lại trên môi nàng, lưu luyến không rời, chóp mũi hai người chạm nhẹ vào nhau, nụ hôn của hắn là lạnh lẽo.

Hắn đặt Lăng Diệu Diệu xuống, đắp chăn cẩn thận sau đó buông màn.

Trên bàn bày một chiếc đèn thủy tinh xinh đẹp tinh xảo, khắc thành hình hoa súng, nhuỵ hoa là ánh nến lung linh, chiếu lên giấy vàng trên bàn.

Ngòi bút tẩm ướt hơi chạm vào mặt giấy thô ráp vẽ ra từng nét cực kỳ mảnh, như lưỡi của một con rắn nhỏ, có cảm giác hơi thở mong manh.

Mực trong nghiên đã khô và đông cứng lại thành từng khối nứt nẻ.

Đầu bút của hắn dừng lại, chấm vào vết rách trên cổ tay, nét vẽ lại trở nên rõ ràng đỏ thẫm.

Gió thổi nhẹ dải băng gạc được gỡ ra cẩn thận, trong không khí lơ lửng một mùi ngọt ngậy nhàn nhạt.

Hắn siết chặt cổ tay mà mặt không hề đổi sắc, làm máu chảy càng vui sướng hơn.

Không thể vắt máu vào nghiên, nó sẽ khô, phải là máu tươi mới được.

Vẽ xong một tờ hắn xếp sang một bên, chẳng bao lâu đã chất đầy một chồng.

Ánh nến đong đưa xuyên qua những cánh hoa thuỷ tinh chiếu lên gương mặt đang tập trung của hắn, mang theo những bóng trắng lập lòe.

Mười lăm phút trước, hắn đưa Mộ Dao về, tự mình đưa vào tận tay Liễu Phất Y.



Hắn đã nhìn ra, Mộ Dao cũng có suy nghĩ giống hắn.

Nhưng chỉ cần hắn còn là đàn ông thì sẽ không thể trơ mắt nhìn nàng làm việc đó.

Nàng đã có ý định này nghĩa là thời gian nhắc nhở hắn phải nhanh hơn một chút.

Hắn giương mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh nước trong mắt mềm mại, cái móc câu nhỏ nhếch lên nơi khóe mắt như là nét vẽ vừa phóng khoáng vừa kiềm chế của một hoạ sĩ nổi tiếng. Để trống ở cuối, cũng để lại tình cảm muốn nói lại thôi.

Màn đêm buông xuống như mực, bóng cây lờ mờ phía xa chỉ còn lại những hình dáng đen nhánh. Vầng trăng lưỡi liềm không thể với tới như một người từng trải bàng quan nhân thế, bên ngoài yên tĩnh đến nỗi ngay cả tiếng dế kêu cũng không có.

Thì ra khi không có Lăng Diệu Diệu nói chuyện, thế giới của hắn lại vắng lặng như vậy.

Hắn vẽ từng lá bùa, trong lòng tính thời gian, bùa vẽ xong xếp càng ngày càng cao, cho đến khi ánh bình minh ló dạng từ phía chân trời từ từ bao phủ cả bầu trời.

Toàn bộ không trung dần nhuốm màu trắng nhạt và vàng nhạt. Cành và lá cây chậm rãi chuyển sang mang màu xanh đậm và đỏ cam.

Tiếng chim hót líu lo từ xa truyền tới, vang vọng đất trời, khiến bên tai cũng vang lên những tiếng "ríu rít".

Hắn ngẩng đầu, chiếc lồng sắt treo ở án thư lắc lư rung động. "Thanh Thanh" vừa kêu vừa vỗ cánh nhảy lên nhảy xuống, vẫn giữ thói quen tập thể dục buổi sáng của loài chim hoang dã.

Hắn ngừng bút, rũ mắt, gom lại những lá bùa đã vẽ, đếm một lần, sau đó lấy ra một cái túi thơm mới màu trắng từ trong ngăn kéo, tháo dải lụa vàng buộc miệng túi, lấy hết hoa khô ra, sau đó cuộn xấp giấy bùa dày lại nhét vào rồi buộc chặt túi thơm.

Sắc mặt hắn tái nhợt khiến đôi mắt càng thêm có vẻ đen nhánh, hắn lạnh đến mức gần như mất đi cảm giác, nhưng giây phút vén màn lên nhìn thấy nàng, hắn thành công cảm nhận được tiếng tim mình đập.

Giống như mở ra một món quà chờ mong đã lâu, giống như tân lang nhấc lên khăn voan của tân nương.

Lăng Diệu Diệu như tiên tử ngủ say, hai má căng mọng như quả táo.

Hắn đặt tay lên trán nàng sau đó từ từ di chuyển xuống vuốt ve mặt nàng, rồi dừng lại trên cổ nàng.

Ánh mắt tối tăm, khóe mắt hơi ửng đỏ, tay hắn âu yếm vuốt ve làn da mềm mại trên cổ nàng, sau đó từ từ siết chặt.

Mềm mại và yếu ớt như vậy, chỉ cần hắn hơi dùng sức, nàng sẽ vĩnh viễn là của hắn. Nàng sẽ không bao giờ cười tươi như hoa với người khác, khi không có hắn cũng sẽ không cùng người khác vượt qua cả đời.

Hắn cảm nhận được mạch đập nhảy lên của nàng.

Vừa bị đè xuống mạch máu đã thình thịch rung động. Cảm giác đó giống như bàn tay hắn đang nắm lấy đầu cánh của một con chim hoang dã, bên dưới làn da mỏng manh là một trái tim đang đập không ngừng.

Nửa đời trước, hắn bừa bãi tự phụ, tàn nhẫn thành tính, ra tay không chút lưu tình, nhưng lại thua trước một sinh mệnh yếu ớt như vậy, cam tâm tình nguyện bị thuần phục.

Vừa khao khát vừa sợ hãi, hận không thể tàn nhẫn nuốt vào bụng, lại sợ tổn thương đến nàng dù chỉ một ngón tay.

Hắn buông lỏng tay, ngắm nhìn nàng hồi lâu. Cuối cùng chỉ nhẹ nhàng xoa mặt nàng, sau đó nghiêng người, cúi đầu buộc túi thơm lên eo nàng.

Kể ra cũng kỳ quái, bình thường chỉ tốn vài giây là hắn đã dễ dàng buộc xong nhưng lần này làm thế nào cũng không buộc được.

Hắn cởi ra buộc lại, ngón tay run rẩy, một lúc sau bỗng cảm thấy có cái gì lạnh lẽo trượt qua khuôn mặt.

Hai chấm đỏ tươi rơi xuống túi thơm, như giọt mưa hơi nghiêng vẽ ra một dấu chấm than mảnh.

Hắn chăm chú nhìn vết máu trên đầu ngón tay, hàng mi dày rũ xuống.

Thì ra nước mắt biệt ly là như thế này.

Hắn dùng vết máu trên ngón tay bôi từng chút lên đôi môi tái nhợt của nàng, tô điểm ra một tân nương xinh đẹp, sau đó hôn lên trán nàng, môi dừng lại trên trán nàng rất lâu, cho đến khi mất đi hơi ấm.

Hắn cởi ra chiếc vòng thu yêu trên cổ tay, đeo lên cổ tay phải của nàng.

Nhìn dáng vẻ nàng, hắn hài lòng cười khẽ, như mầm liễu xanh mới mọc đón mùa xuân.

Một trái một phải, đều là của nàng.

Hắn nhẹ nhàng dán một lá Định Thân Phù lên người nàng, kéo màn, che khuất người bên trong, chỉ để lại một khe hở có thể nhìn thấy khuôn mặt nàng, tựa như cái kết đầy lưu luyến và trân trọng.

Trời đã sáng, bóng dáng hắn như được mạ lên một đường viền sáng, hắn duỗi tay lấy lồng chim xuống.

Chiếc lồng xoay tròn, hắn mở cửa lồng, quay ra cửa sổ, sau đó vỗ nhẹ vào lồng.

"Chít chít ——" Chú chim bay ra ngoài cửa sổ, tự do nhảy lên đầu tường, rồi chợt vỗ cánh, bay đến ngọn cây xa hơn.

Bầu trời rộng lớn vô biên, ánh nắng ban mai vừa mới nở.

Thiếu niên đứng trong vầng sáng, nhìn chấm đen nhỏ bay giữa trời đất, cơn gió mang theo cái lạnh còn sót lại của tuyết rót vào cửa sổ, cuốn lên mái tóc đen và ống tay áo hắn.

Đầu xuân thời tiết ấm lên, chung quy là không chờ được.

--------

"Đinh —— Hệ thống nhắc nhở: Lệnh vô hiệu bùa chú đã có hiệu lực, ký chủ có thể tự do hoạt động, vật phẩm đã sử dụng xong."

Lăng Diệu Diệu bị âm thanh này đánh thức, nàng mở to mắt, một sợi gió lạnh rót vào màn làm nàng run lên cầm cập.

Màn vén lên một nửa, để lộ ra một góc bàn.

Giữa môi và răng vẫn còn mùi máu tươi ngọt ngậy.

Lăng Diệu Diệu ngồi dậy vén màn.

Trong phòng không có người, cửa sổ bị gió đẩy ra, vài chiếc lá khô vướng vào khung cửa sổ kêu xào xạc. Trên bàn bút mực sắp xếp gọn gàng, như một chiếc bàn mới tinh chưa ai sử dụng.

Một chiếc lồng chim trống rỗng nằm trên bàn.

Lăng Diệu Diệu bỗng nhiên xốc chăn xuống giường, một tờ giấy vàng từ trên người rơi xuống, nàng nhặt lên nhìn, là Định Thân Phù.

Vòng thu yêu như một đôi vòng tay bạc treo trên cổ tay leng keng rung động, còn có bên hông xuất hiện một chiếc túi thơm.

Nhìn thấy trên túi thơm hình như có vết máu, cả người nàng như bị đóng băng, nàng duỗi tay kéo nó, nhưng túi thơm như dính chặt trên người nàng, không tài nào gỡ xuống được.

Hắn đã từng nói sẽ buộc cho nàng cái không rớt.

Nàng cởi nút thắt túi thơm, mở ra một cái lỗ nhỏ, gian nan từ bên trong lôi ra một lá bùa.

Phản Viết Phù.

Lấy một lá nữa ra, vẫn là Phản Viết Phù.

Bên trong túi thơm toàn là Phản Viết Phù, đủ cho nàng dùng cả đời.

--------

Gió lạnh như đao quất lên mặt nàng, nước mắt trên mặt bị thổi đến phát đau.

Nàng bước nhanh về phía trước, bình tĩnh lau mặt, trên tay dính đầy nước lạnh, gần như kết thành vụn băng.

Oán nữ bóp méo Thất Sát Trận khiến trận pháp thay đổi, mắt trận cũng lệch đi. Bọn họ sẽ không dễ dàng tìm thấy mắt trận nhưng nàng biết. Nàng không ngừng bước chân, đi thẳng tới nơi đó.

Mấy ngày nay không ăn uống tử tế, trên người không có sức lực, lúc này tuy là trời đông giá rét nhưng lớp trung y mỏng của nàng chẳng mấy chốc đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Hai má Lăng Diệu Diệu nóng lên, càng sốt cao hơn, cả người như sắp biến thành một quả cầu lửa, nổ đùng đùng giữa bầu trời băng tuyết cho đến khi cháy thành tro.

Nước mắt của nàng yên lặng chảy xuống, như dòng suối uốn lượn trôi qua gương mặt, tụ lại ở cằm sau đó rơi xuống từng giọt. Từ khi đến thế giới này, ngoại trừ giả vờ và bị đau, nàng hiếm khi khóc không kiềm chế được thế này.

Có gì mà phải khóc?

Cùng lắm thì về nhà, nàng căn bản không sợ. Không chơi, không công lược nữa, chỉ cần thế giới này không sụp đổ, vẫn vận hành bình thường thì liên quan gì đến nàng.

Nàng không phải là chúa cứu thế, nàng cũng chỉ là người thường.

Lăng Diệu Diệu dùng tay áo lau nước mắt, nước mắt lại càng rơi nhiều hơn, giữa băng thiên tuyết địa nàng vừa đi vừa khóc nức nở.

Đều do hắn thả chim của nàng.

Trời lạnh như vậy, hắn cũng không chịu chờ thời tiết ấm lên một chút.

Cuối cùng đã nhìn thấy những đốm sáng vàng trong sân, nàng lau nước mắt sau đó chui vào.

Thiên địa đột biến, sóng khí hóa thành từng sợi như những cánh hoa cúc mảnh mai, nó cảm nhận được con côn trùng nhỏ chui đầu vào lưới, từng lớp cánh hoa thu lại, vây nàng ở giữa trung tâm.

Trong một không gian nhỏ hẹp, nháy mắt chỉ còn lại ánh sáng trong suốt trên đỉnh đầu, chiếc lồng giam đen như mực nhốt một mình nàng.

Lăng Diệu Diệu nhìn xung quanh, nín khóc mỉm cười.

Không ngừng tăng tốc, tới sớm một bước.

Nàng nhẹ nhàng thở ra, không màng hình tượng ngồi bệt xuống đất.

"Cảnh báo: Nhiệm vụ chưa hoàn thành, yêu cầu người làm nhiệm vụ rời khỏi tình huống nguy hiểm cao!"

"Cảnh báo: Lặp lại nhắc nhở, yêu cầu người làm nhiệm vụ rời khỏi tình huống nguy hiểm cao!"

"Cảnh báo: Nếu người làm nhiệm vụ tử vong, dựa vào tiến độ chưa hoàn thành coi như nhiệm vụ thất bại, người làm nhiệm vụ sẽ bị đưa tới thế giới trừng phạt. Mong người làm nhiệm vụ cân nhắc kỹ càng."

Âm thanh nhắc nhở như vang lên sóng triều, Lăng Diệu Diệu liếc nhìn vệt sáng trên đỉnh đầu, cắn môi, mắt điếc tai ngơ.

Đi Châu Phi đào than đá, đi Châu Mỹ đãi vàng, hay là đi thế giới chiến tranh bị nổ chết vô số lần, dù sao thì sau khi kết thúc thế giới trừng phạt tóm lại là có thể về nhà.

Đến lúc đó, nàng sẽ cho Hắc liên hoa công lược thất bại vào sổ đen, vĩnh viễn treo trên cây cột sỉ nhục trong cuộc đời nàng. Từ giờ nhắc tới tên hắn thì chỉ nhớ tới sự chán ghét trên mặt chữ, tuyệt đối không phải khổ sở thế này.

Nghĩ như vậy, nước mắt lại trào ra.

Nàng lau mặt.

Cánh hoa như sóng nước lay động, lộ ra một chút ánh sáng, một bóng người uyển chuyển chậm rãi hiện ra trước mắt nàng, như có người đang đứng phía bên kia kết giới.

Sau đó, một âm thanh tê dại vang lên, toàn bộ không gian ầm ầm rung chuyển vì sóng âm: "Không ngờ, cuối cùng người tới lại là tiểu tức phụ của nhi tử ta."

Lăng Diệu Diệu dùng tay chải lại tóc: "Đừng khách sáo như vậy. Ngươi không phải Mị nữ, Mộ Thanh cũng không phải con trai ngươi, chúng ta cùng lắm là người xa lạ mà thôi."

"Hừ." Oán nữ cười lạnh một tiếng, giọng nói hàm chứa sự lạnh lẽo: "Ngươi rõ ràng quá nhỉ."

"Lát nữa Dung Đan, người trong mắt trận sẽ phải chịu công kích mạnh hơn gấp trăm ngàn lần, sau đó sẽ biến thành bộ dạng gì, ngươi có muốn biết không?"

Giọng nàng ta mềm mại, bật cười: "Thật tò mò, không biết trước khi hóa thành tro ngươi có thể chịu nổi một giây không?"

Lăng Diệu Diệu vẫn thờ ơ im lặng, khiến nàng ta có chút tức giận: "Một người bình thường lại không biết tự lượng sức mình tới tế trận, ngu xuẩn cực kỳ..."

"Mộ Dung Nhi." Lăng Diệu Diệu lên tiếng: "Thiên hạ rộng lớn hơn ngươi tưởng rất nhiều. Ở chỗ này ngươi là người thiết cục, chiếm thế thượng phong. Nhưng ở nơi khác, làm sao ngươi biết ngươi không phải quân cờ trên tay người khác? Thế giới này to lớn khó lường như vậy nhưng nhìn từ nơi khác có lẽ chỉ bằng một quyển sách mà thôi."

Oán nữ bực bội thở ra một hơi, có vẻ cực kỳ không vui, ánh sáng trước mặt dần biến mất, một mảnh hắc ám làm người sợ hãi đột nhiên bao vây lấy nàng, không khí im lặng như tờ.

"Cảnh báo: Yêu cầu người làm nhiệm vụ rời khỏi khu vực nguy hiểm cao..."

"Đã khởi động chế độ báo động đỏ, yêu cầu người làm nhiệm vụ..."

"Cảnh báo: Công kích không xác định đã vượt qua phạm vi phòng ngự của chế độ báo động đỏ, rất có khả năng..."

"Cảnh báo: Công kích không xác định đã vượt qua phạm vi phòng ngự của chế độ báo động đỏ, rất có thể sẽ khiến ký chủ tử vong, yêu cầu..."

Âm cảnh báo chồng chéo lên nhau, cảnh báo này nói được một nửa lại có cảnh báo mới đè lên.

Lăng Diệu Diệu cảm thấy hệ thống có vẻ bị quá tải.

Ngay sau đó luồng công kích đầu tiên ập xuống, Lăng Diệu Diệu cúi đầu tránh, trên người bùng lên ánh sáng xanh xen lẫn ánh sáng đỏ, hình thành một cái vòng bảo hộ rất lớn. Tuy vậy mái tóc mới vừa chải lên vẫn bị đánh tung, như thể có người dùng điện gí vào huyệt thái dương, cả người nhất thời mất đi ý thức.

Nàng nắm chặt túi thơm bên hông, cảm thấy một nửa lá bùa bên trong đã biến thành tro tàn.

Một luồng công kích nữa rơi xuống.

"Cảnh báo: Công kích không xác định đã vượt qua phạm vi phòng ngự của chế độ báo động đỏ, rất có thể sẽ khiến ký chủ tử vong, mong ký chủ chuẩn bị tâm lý thật tốt..."

"Cảnh báo: Cơ sở dữ liệu của nhân vật Lăng Ngu đã hỏng, số liệu đang mất dần, thỉnh ký chủ..."

Lăng Diệu Diệu khẽ lắc lắc cái đầu choáng váng, ngửa mặt nhìn về phía ánh sáng chói lóa trên đỉnh đầu.

--------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play