"Nóng chết mất, nóng chết mất." Tiểu cung nữ Bội Vũ vội vàng chạy vào Phượng Dương cung, ống tay áo xắn đến khuỷu tay, trên trán tràn đầy mồ hôi, oán giận nói: "Tỷ tỷ, ngoài kia ve kêu điên cuồng."
Đại cung nữ đang trực ban "suỵt" một tiếng: "Nói nhỏ thôi, Đế cơ đang nghỉ ngơi. Mau mặc quần áo tử tế, trông không ra làm sao."
Bội Vũ "à" một tiếng, rón rén đi về phía nội điện.
Màn lụa nhiều tầng như mây, giấu đi giọng nói dịu dàng.
"Lúc đó, chúng ta canh giữ ở bên ngoài, nghe thấy bên trong như có tiếng gõ cửa. Nhưng trước đó nương nương đã dặn dò, không có lệnh không được tiến vào. Mọi người đang do dự thì vị công tử mặc áo trắng kia đi tới."
Bội Vân cúi đầu, bưng một cái hộp nhỏ hình tròn, động tác nhẹ nhàng bôi thuốc mỡ lên vết thương trên cánh tay Đoan Dương: "Mọi người đều là nội cung nô tỳ, không ai chú ý hắn đứng đó từ khi nào, chưa kịp ngăn cản hắn đã đẩy cửa điện ra."
Hai tai Đoan Dương quấn băng gạc, trông có chút buồn cười, đôi mắt không chớp nhìn về phương xa, nàng thu tay lại ôm vào trong ngực, khóe miệng hiện lên ý cười: "Bội Vân, ngươi nhìn thấy rõ tướng mạo của chàng không?"
"Đế cơ?"
"Ta lớn như vậy, chưa từng nhìn thấy người nào đẹp trai phóng khoáng như thế ở kinh thành." Giọng nói của nàng nhỏ dần, trong mắt như có ánh lửa lập loè, không biết là vui vẻ hay u sầu.
Hôm đó, dưới ánh hoàng hôn, chàng đứng thẳng, tà áo tung bay trong gió...
Bội Vân cuốn lên màn giường, trên mặt có chút do dự: "Nhưng mà, Đế cơ. Vị công tử đó là đạo sĩ bắt yêu trên giang hồ, hắn..."
"Đạo sĩ giang hồ thì làm sao?" Đoan Dương giữa mày thoáng chút không vui, sau đó lại mỉm cười: "Chàng là ân nhân cứu mạng của ta. Mẫu phi không phải cũng trọng dụng chàng sao? Ta thấy so với đám thế gia công tử chàng dũng cảm hơn nhiều. Nếu có thể ở lại Trường An, về sau nhất định tiền đồ vô lượng."
Bội Vũ ở bên cạnh ít tuổi hơn chút, nàng chải búi tóc rất chặt, trên trán rơi ra rất nhiều tóc con, đứng nghe một hồi, xen mồm nói: "Liễu công tử thật sự có thể ở lại Trường An sao? Nô tì thấy bên cạnh hắn có một vị bạch y nữ hiệp, hình như là đi cùng nhau."
Khuôn mặt xinh đẹp của Đoan Dương bỗng trầm xuống, hô hấp trở nên dồn dập, sau một lúc lâu mới bình tĩnh trở lại: "Cô nương kia vẫn còn để kiểu tóc thiếu nữ, làm sao ngươi biết nàng ta và Liễu công tử là một đôi?"
Bội Vũ liếc nhìn sắc mặt nàng, khẽ đảo mắt, mỉm cười nói tiếp: "Đế cơ nói đúng. Bọn họ nhất định chỉ là cùng nhau tới mà thôi. Hơn nữa, nữ tử trên đời này ai có thể so được với Đế cơ của chúng ta?"
Bội Vân cúi đầu an tĩnh nghe, không nói lời nào.
Khóe miệng Đoan Dương không nhịn được nhếch lên, lại giả vờ tức giận túm lấy cái gối gấm Tứ Xuyên, ném về phía Bội Vũ: "Chỉ biết nịnh nọt."
Bội Vũ đỡ được, nhảy nhót đến bên cạnh Đoan Dương, lót vào sau lưng nàng, Đoan Dương làm bộ đẩy vài lần cũng không đẩy được, hai người ở mép giường chơi đùa một lát, Bội Vũ bỗng lùi lại phía sau, vô tình đụng vào người Bội Vân.
Bội Vân cảm thấy chính mình không hợp với cảnh tượng đó, lặng lẽ lui xuống như mèo phải bỏng.
Đoan Dương ngồi bên bàn trang điểm, chăm chú nhìn mình trong gương, có chút không vui nhìn băng gạc trên tai: "Bội Vân cái gì cũng tốt, nhưng mà quá nhàm chán, làm người mất hứng."
Bội Vũ nhấp miệng cười, gò má nàng khá cao, khi để lộ lúm đồng tiền trên má, lại có vẻ thanh xuân đáng yêu: "Dù sao thì Bội Vân tỷ tỷ cũng từng là người của Hoàng Thượng, nói chuyện làm việc tự nhiên sẽ giống Hoàng Thượng."
Bàn tay nhỏ cầm lược, thật cẩn thận tránh lỗ tai nàng, chải lên một cái búi tóc, sau đó cài một bông hoa thược dược tươi tắn ở bên mái nàng.
Đoan Dương hơi nhíu mày, sắc mặt đang nắng chuyển thành âm u: "Hoàng huynh từ trước đến nay không thích ta, ngay cả nô tỳ cũng làm bộ làm tịch với ta, thật là nghẹn khuất*." Tay nàng vòng lên sợi tóc, sờ đóa hoa kiều diễm bên mái, tâm trạng lại trở nên vui sướng: "Bội Vũ, bông hoa này liệu có rực rỡ quá không?"
*tâm trạng bị đè nén, bực bội, khó chịu
Bội Vũ dùng hai tay đỡ lấy bả vai nàng, cười hì hì khen ngợi: "Bông hoa này không thể đoạt đi nửa phần phong thái của Đế cơ, mặc cho ai đều sẽ cảm thấy người so hoa kiều."
Đoan Dương nhịn không được bật cười thành tiếng: "Chỉ có ngươi thông minh."
Nàng đứng dậy: "Nghe nói mẫu phi ở phòng khách gặp chàng..." Đưa tay sửa sang lại búi tóc, không nhịn được nụ cười bên miệng: "Vừa khéo, bổn cung cũng tiện thể đi gặp ân nhân cứu mạng ta."
Ánh mặt trời mùa hè cực kỳ rực rỡ, hàng rào gỗ trước đại điện Lưu Nguyệt cung đổ bóng ngay ngắn trên mặt đất. Nắng đúng lúc chói chang, tiếng ve kêu khản giọng, Đoan Dương nhấc váy từ bộ liễn nhảy xuống, đi vài bước đã tới trước mái hiên.
"Điện hạ dừng bước." Thượng cung ở bên cạnh Triệu Thái phi đứng trước lối vào, cúi đầu bái chào nàng. Đế cơ hơi quay đầu lại, vẻ mặt ngang ngược: "Sao vậy? Mẫu phi ở trong phòng, ta không thể vào sao?"
"Hồi điện hạ, nương nương có chuyện quan trọng muốn trao đổi với khách nhân......"
Đoan Dương đế cơ đã xuyên qua rèm cửa nhìn thấy mấy bóng người trong phòng, mơ hồ nhìn thấy bạch y đạo sĩ tay bưng chén trà ngồi bên phải Triệu Thái phi, nàng nhất thời ngẩn ra.
Đại diện yên tĩnh lạ thường, một người đàn ông lực lưỡng đang quỳ rạp trên mặt đất, hoảng sợ dập đầu: "Nương nương, thần thật sự oan uổng, thần thật sự không biết. Rõ ràng là triện hương tốt, sao có thể... sao có thể có thứ như vậy..."
Triệu Thái phi lông mày cơ hồ vặn thành bánh quẩy, thần sắc vô cùng phức tạp, sau một lúc lâu mới thận trọng hỏi: "...... Lời Mộ đạo sĩ là thật sao?"
Giọng Mộ Dao trong trẻo thản nhiên: "Ta tuyệt đối sẽ không nhận sai." Hương sư Lục Cửu ở phía sau nàng sắc mặt tái nhợt, áo khoác lụa bị mồ hôi thấm ướt thành hai vệt đậm trên bả vai.
"Quách Tu." Trong mắt Triệu Thái phi lộ ra sự hoảng sợ, bà ta đột nhiên đập bàn, giọng nói sắc nhọn gần như vỡ tiếng: "Ngươi... Ngươi thật to gan..."
Quách Tu vô cùng khiếp sợ, cơ hồ muốn ngã sụp xuống đất, hắn há miệng muốn nói, vừa ngẩng mặt miệng nhệch ra, lập tức không kiềm chế được, khóc tới nước mắt giàn giụa: "Dì. Dì cứu cháu. Cháu thật sự không biết gì hết..."
Liễu Phất Y và Mộ Dao liếc nhìn nhau, trong mắt đầy vẻ kinh ngạc. Không ngờ Quách Tu lại là kẻ bám váy, còn có quan hệ họ hàng với Triệu Thái phi.
"Đừng gọi ta là dì. Ta không có đứa cháu ngoan như ngươi." Triệu Thái phi hạ thấp giọng, giữa mày đầy vẻ tàn nhẫn, như dã thú rống giận: "Công việc này không thể thỏa mãn ngươi sao? Ngươi cho rằng ta không biết ngươi làm cái gì dưới mí mắt ta sao? Tự mình tìm đường chết, còn vọng tưởng người khác bảo vệ ngươi..."
"Dì, dì. Cháu thật sự oan uổng..." Quách Tu dập đầu bùm bụp: "Cháu, cháu tham giàu sang phú quý, nhưng từ nhỏ giết gà cháu còn sợ, làm sao dám giết người... Lô hương này là cháu lấy từ chỗ mội vị thương nhân tên là Lý Chuẩn ở núi Kính Dương ngoài thành Trường An. Lúc ấy, cháu chỉ ham rẻ, không ngờ trong đó lại có bí ẩn như vậy..."
Triệu Thái phi nghe vậy nhẹ nhàng thở ra, hừ lạnh một tiếng, suy sụp dựa lưng vào ghế, quay đầu hỏi: "Liễu đạo sĩ..."
Liễu Phất Y và Mộ Dao trao đổi ánh mắt, gật đầu: "Bên trong đàn hương trộn nhiều tro cốt người chết như vậy, lại không rõ động cơ. Thật sự hiếm thấy. Việc này chắc chắn có nội tình." Mộ Dao sắc mặt nghiêm túc: "Thỉnh nương nương cho phép chúng ta điều tra Lý Chuẩn."
Triệu Thái phi vốn dĩ không muốn chọc thêm phiền toái, nhưng rốt cuộc sự việc do bà ta lôi ra, đành phải ra vẻ suy yếu xua tay, cho Quách Tu đứng lên: "... Ta nghĩ ngươi cũng không có lá gan này. Biết cái gì còn không mau báo cho hai vị đạo sĩ?"
Đoan Dương đế cơ chăm chú nghe, trong lúc vô tình chạm vào hạt châu trên mành, làm nó kêu lên. Triệu Thái phi tinh mắt sắc, từ xa nhìn thấy đôi giày lụa có treo đông châu trên chân Đoan Dương, trong lòng kinh ngạc: "Mẫn Mẫn, con đứng đó làm cái gì?"
Thượng Cung đành phải thay nàng vén màn châu. Đoan Dương ăn mặc lộng lẫy đi vào, lúc tới gần Liễu Phất Y tim nàng đập thình thịch, liếc nhìn chàng một cái, sau đó mới nhẹ nhàng đi đến bên cạnh Triệu Thái Phi, ôm cánh tay bà ta, ngay cả giọng nói cũng dịu dàng hơn bình thường rất nhiều: "Mẫu phi."
Trên người Đế cơ có mùi huân hương nồng đậm sau khi tắm gội, ánh mắt Triệu Thái phi đảo qua đóa hoa yêu kiều trên đầu nàng, trong lòng lộp bộp, có dự cảm không tốt: "Cơ thể còn chưa khỏe hẳn, sao đã chạy ra rồi?"
Đoan Dương xoay người, lộ ra một khuôn mặt minh diễm như ráng chiều, nàng hướng Liễu Phất Y đoan trang hành lễ: "Ta tới cảm ơn ân cứu mạng của các vị đạo sĩ."
- -------
"Nữ nhi đã đến Trường An, tạm thời ở trong cung, ăn uống mọi thứ đầy đủ, cha không cần lo lắng..." Lăng Diệu Diệu cắn bút suy nghĩ hồi lâu mới bổ sung viết: "Trời nóng ảnh hưởng tới khẩu vị, gần đây sút mấy cân, nhưng ta rất vui. Đúng rồi, màn thầu đường đỏ ăn rất ngon, mong cha thưởng mạnh đầu bếp nhà ta."
Hai tay nàng gấp tờ giấy viết thư lại, lúc ngẩng đầu tìm phong thư trên bàn, chợt thấy một bàn tay nõn chống ở góc bàn.
Lăng Diệu Diệu bất chợt quay đầu, bắt gặp gương mặt chưa kịp lùi lại của Mộ Thanh: "Ngươi thật là, sao lại nhìn trộm người khác viết thư?"
Mộ Thanh cười lạnh một tiếng, lùi về phía sau hai bước, thong thả ngồi xuống trên ghế, đôi chân thon dài vếch lên: "Ta còn tưởng viết thư cho ai, hóa ra là viết cho cha cô."
"Viết cho cha ta thì làm sao?" Lăng Diệu Diệu khó hiểu liếc hắn một cái: "Ta rời nhà ba tháng không có tin tức, chắc chắn ông ấy đang ở nhà lau nước mắt."
"......" Mộ Thanh nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ, ánh mặt trời chiếu cái bóng song cửa sổ lên mặt hắn: "Thật không ngờ Lăng tiểu thư lại là người không muốn xa nhà đến vậy."
"Cảm ơn." Lăng Diệu Diệu cố tình làm lơ giọng điệu châm chọc của hắn, nàng nhét thư vào trong phong bì, liếc nhìn mặt Mộ Thanh, mỉm cười bổ đao: "Ngươi cũng hay viết thư về nhà à?"
Biết hắn thiếu thốn tình cảm gia đình, rảnh rỗi chọc hắn một chút, cho Hắc liên hoa biết đau.
Mộ Thanh nhìn như không có cảm giác gì, hắn xoay chuyển vòng thu yêu trên cổ tay trái, đạm mạc đáp: "Ta từng thấy A tỷ viết. Có điều, không viết giống cô."
"Vì sao?"
"Bắt đầu là thân gửi cha mẹ đại nhân, kết thúc là con gái Mộ Dao quỳ bẩm, ở giữa chắc chắn sẽ không viết cái gì mà màn thầu đường đỏ."
Lăng Diệu Diệu ho khan một tiếng: "Nhà các ngươi gia giáo nghiêm khắc. Không giống ta và cha ta, không phân biệt lớn nhỏ quen rồi."
Mộ Thanh khẽ cong khóe miệng, cười như không cười, vẻ mặt vừa như chế nhạo lại vừa như ghen tị.
Diệu Diệu dịch ghế lại gần bên cạnh hắn: "Ngươi chưa từng viết sao?"
Mộ Thanh chần chờ một chút, nhíu mày: "Viết thư cho Mộ Hoài Giang và Bạch Cẩn ư?"
"Phải." Lăng Diệu Diệu mơ hồ biết cha mẹ Mộ Dao đối với Mộ Thanh không tốt, nhưng cũng không biết nguyên nhân trong đó.
Cũng không biết có phải Hắc liên hoa nhớ thù không nhớ ơn, giấu không nói việc tốt của người khác không. Chuyện cũ của Thế gia bắt yêu, đào được ít nào hay ít đó.
Mộ Thanh cười lạnh: "Ta không nhớ bọn họ, bọn họ cũng không nhớ ta. Có A tỷ viết thư không phải đủ rồi sao?"
Tuy hắn dùng tư thế lười biếng ngồi ghế trên, nhưng toàn thân vẫn tràn ngập cảnh giác, căng lên như dây cung: "Ngoại trừ gia pháp, bọn họ còn để lại cho ta cái gì?"
Đôi mắt đen của hắn khẽ chuyển, vuốt v e dây cột tóc trên đầu, bừng tỉnh cười nói: "À, suýt nữa quên mất, còn có cái này."
Lăng Diệu Diệu ngẩng đầu ngạc nhiên nói: "Cái dây cột tóc này là mẹ Mộ tỷ tỷ cho ngươi?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT