Editor: tuanh0906

Lăng Diệu Diệu không khỏi lui về phía sau hai bước, nhìn Hắc liên hoa như nhìn quái vật.

"Có vậy mà đã sợ rồi sao?" Hắn quay đầu bước đi, nhếch miệng cười trào phúng.

Cái gì mà khoan dung độ lượng cũng chỉ vậy thôi, không có gì khác người cả.

Không ngờ mới đi được hai bước, người phía sau đã hổn hển đuổi theo: "Ngươi đợi đã, ngươi đứng lại."

Xoay người lại là gương mặt hừng hực lửa giận của Lăng Diệu Diệu: "Vừa rồi ngươi dán cái gì cho ta vậy?" Nàng cũng không chờ hắn trả lời, hung hăng hỏi xong liền chìa tay ra, lửa giận trên mặt chỉ tồn tại trong phút chốc đã không biết xấu hổ mỉm cười: "Dùng tốt quá, cho ta một cái đi."

Lăng Diệu Diệu tâm trạng khá là bình tĩnh. Không thể đối xử với hắn như đối xử với người bình thường được. Nếu người này không đen tối từ trong xương cốt thì đã không phải là Hắc liên hoa.

"......" Ánh mắt Mộ Thanh dừng trên lòng bàn tay nàng, bước chân chậm lại: "Ta đã cho cô túi thơm."

"Chơi xấu, cái đó không phải ngươi đổi với ta sao?"

Hắn hừ một tiếng, rũ mắt nhìn túi thơm đã hoá thành tro trên mặt đất, hỏi: "Đổi cái gì?"

Không thèm nói lý lẽ luôn, Lăng Diệu Diệu bái phục.

Cuối cùng đã có thể hủy thi diệt tích cái túi thơm chướng mắt mấy tháng, Lăng Diệu Diệu phát hiện tâm tình Mộ Thanh cực kỳ thoải mái, thậm chí còn chủ động nói chuyện với nàng: "Không phải cô nói muốn tâm sự sao?"

Tâm sự thì tâm sự.

Lăng Diệu Diệu chán nản lật xem mấy lá bùa trong tay: "Khi còn nhỏ ngươi học mấy loại pháp thuật này, chắc dễ lắm phải không?"

Lăng Diệu Diệu rất nhạy cảm với các con số, mặc dù khẩu quyết vẽ bùa gì đó có chút phức tạp, nhưng vẫn có quy luật. Vừa rồi Liễu Phất Y dạy nàng cả nửa ngày, trên cơ bản nàng đều đã nắm giữ. Hắc liên hoa luôn thông minh, chắc hẳn là có thiên phú không phải chịu khổ học cái gì, một khi có cơ hội tiến về phía trước sẽ liều mạng nắm lấy, tuổi còn trẻ đã là nhân tài kiệt xuất.

Mộ Thanh nhìn nàng một hồi, sau đó đùa giỡn: "Mấy loại pháp thuật cơ bản này thật sự rất khó. Những chiêu mà Lăng tiểu thư vừa dùng, đều là ta dùng khi còn nhỏ."

"......" Không ngờ Hắc liên hoa liếc mắt một cái đã nhìn thấu nàng: "Vậy thật đúng là trùng hợp."

"Ta khuyên cô nên tỉnh ngộ đi." Mộ Thanh nhìn Liễu Phất Y ở phía xa, đôi mắt đen mang theo ý cười lạnh lùng: "Không phải của cô, vĩnh viễn sẽ không thuộc về cô."

Lăng Diệu Diệu nghe vậy nhíu mày: "Ngươi nghĩ đi đâu vậy, ta chỉ coi Liễu đại ca như huynh trưởng."

Mộ Thanh như thể nghe được chuyện cười: "Ta cũng chỉ coi Mộ Dao là tỷ tỷ..."

Đột nhiên im bặt.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, Lăng Diệu Diệu cố gắng thu hồi vẻ mặt kinh ngạc, Mộ Thanh lại vẫn còn ngơ ngác.

Bí mật không một ai biết, những suy nghĩ đại nghịch bất đạo mà ngay cả chính hắn cũng chưa từng thừa nhận, lại có thể dễ dàng buột miệng nói ra trước mặt nàng như vậy?

Lăng Diệu Diệu vững vàng chịu áp lực, kiên cường đổi đề tài: "Đúng rồi, hôm đó trên lưng ngươi nhiều vết sẹo như vậy, đều là do yêu quái gây ra sao?"

Mộ Thanh lấy lại tinh thần, trong mắt lập tức bị hắc ám bao phủ: "Yêu quái sẽ không lưu lại dấu vết trên người ta."

Lăng Diệu Diệu cẩn thận nhìn cổ tay trái lúc trước đầm đìa máu tươi của hắn, quả nhiên trắng tinh bóng loáng, trắng nõn mịn màng, nàng không khỏi kinh ngạc: "Vậy đó là..."

Hắn cười nhạt: "Đương nhiên là kiệt tác của con người."

Mộ Thanh nở nụ cực kỳ châm chọc: "Đó là gia pháp của Mộ gia."

Lăng Diệu Diệu chỉ nhớ trong nguyên tác có nói cha mẹ Mộ Dao đối với hắn lạnh nhạt, nhưng không ngờ lại tới mức độ này, nàng không khỏi có chút chán ghét, lẩm bẩm nói: "Thật tàn nhẫn..."

"Cô nói cái gì?"

"À, không có gì, ta chỉ là nghĩ..." Lăng Diệu Diệu cảm khái: "Gọi là Thế gia trừ yêu thì nhất định sẽ là chính nghĩa sao? Bọn họ trừ yêu có công với thế nhân thì nghĩa là bọn họ sẽ không phạm sai lầm trong những việc khác sao?"

Mộ Thanh im lặng một lát: "Lời này có ý gì?"

"Ý là bọn họ quá đáng." Lăng Diệu Diệu nhìn hắn: "Ngày đó ta nhìn thấy vết thương của ngươi, đó không phải là gia pháp thông thường, tuyệt đối sẽ không có người dùng phương pháp như thế để dạy dỗ một đứa trẻ."

Gia pháp, e là bạo lực gia đình thì có.

Mộ Thanh không chút để ý, cười: "Là ta không bảo vệ tốt tỷ tỷ, nên mới bị đánh."

Lăng Diệu Diệu thở dài: "Vì sao ngươi luôn phải bảo vệ tỷ tỷ?" Nàng hỏi ra vấn đề vẫn đè nén trong lòng từ khi đọc truyện: "Có người bảo vệ ngươi không được sao?"

Mộ Thanh ánh mắt dừng một chút, trong giây phút đó, dải ngân hà trên bầu trời như chảy ngược cùng nhau hội tụ về phía cội nguồn vũ trụ.

"Sẽ không có." Hắn nhếch miệng, nhìn mặt trời chậm rãi lặn về phía chân trời, bình đạm nói: "Ta cố gắng không chết là được rồi."

Không khí chợt yên tĩnh. Lăng Diệu Diệu ho khan vài tiếng, giơ lá bùa trong tay lên: "... Ngươi có dạy nữa không?"

Mộ Thanh quay đầu nhìn nàng: "Đừng dùng lá bùa, ta dạy cô Tạc hoả hoa."

Trước một giây còn vì Hắc liên hoa thương xuân buồn thu, một giây sau Lăng Diệu Diệu thiếu chút nữa nhảy lên: "Thật sao?"

Tuyệt chiêu Tạc hoả hoa của Mộ gia. Nàng nhặt được bàn tay vàng nhân tạo sao?

Mộ Thanh mỉm cười, nắm lấy tay nàng từ phía sau, điều chỉnh hồi lâu thành một tư thế vặn vẹo, tay hắn vô tình cọ qua vạt áo nàng mấy lần khiến nàng hơi ngứa.

"Ta chỉ nói khẩu quyết một lần." Hắn thấp giọng niệm một lần sau đó buông tay nàng: "Cô làm đi."

Lăng Diệu Diệu nhắm chặt hai mắt, căng thẳng niệm quyết, ngay sau đó "bùm" một tiếng, một đoá hoa lửa xinh đẹp nổ tung trong tầm tay nàng.

"Oa. Mộ Thanh." Hai mắt nàng sáng rực: "Ngươi lợi hại quá đi."

Mộ Thanh cười nhìn nàng một lúc lâu, rũ mắt, trong mắt xẹt qua một tia lạnh lẽo.

- -------------

Sự thật chứng minh làm người không thể quá đắc ý, quá đắc ý sẽ dễ ngã ngửa.

Lăng Diệu Diệu đột nhiên giẫm hụt, trong lúc rơi xuống bẫy rập, nàng vẫn còn đắm chìm trong vẻ đẹp của đóa hoa lửa. Giây phút cấp tốc rơi xuống, nàng nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của Mộ Thanh, môi hắn khép mở, ánh mắt mang chút ý cười, nói: "Cẩn thận một chút."

Nàng tựa hồ đã hiểu ra điều gì, không nhịn được hét lên phía trên: "Ngươi, có phải ngươi đã sớm nhìn thấy chỗ này có bẫy?"

Xung quanh vang lên ầm ầm, gương mặt Mộ Thanh đã sớm biến mất.

Nàng không ngừng rơi xuống, trước mắt xuất hiện một đám mây dày đặc màu xanh, nàng theo bản năng nhắm mắt lại, rơi xuống đám mây, dường như có thứ gì nhanh chóng túm lấy tứ chi nàng, sau đó bị trói chặt.

Phía sau lưng vừa lạnh vừa cứng, gió lạnh từ bốn phía thổi tới, rót vào cổ áo và tay áo nàng.

Nàng mở mắt ra, đây là một hang động không nhìn thấy ánh sáng, bên cạnh có một cây trúc nhưng cây trúc này không bình thường, nó to thùng nước, trên thân nó đầy những sọc đen, các đốt trúc thô ráp đáng sợ, cành lá rậm rạp mọc xiên sang hai bên, che khuất ánh mặt trời.

Lăng Diệu Diệu chưa bao giờ nhìn thấy một cây trúc tươi tốt như vậy.

Nhìn một lúc, cây trúc kia lại có thể tự di chuyển, lá trúc phát ra những tiếng xào xạc.

Nhìn kỹ lại, hóa ra là người trúc dùng cành lá làm cánh tay.

Người trúc nói chuyện với giọng mũi rất buồn cười: "Cô gái, ngươi mặc đồ xanh quá, lẫn trong rừng cây, hại chúng ta nhìn mãi mới ra."

Lăng Diệu Diệu cúi đầu nhìn quần áo màu xanh trên người mình, thầm nghĩ. Trách ta sao?

Tình tiết đáng sợ nhất tại rừng trúc cuối cùng đã tới. Lăng Ngu phụ trách kéo chân sau bị yêu quái bắt đi, suốt một đêm mới được nhóm vai chính cứu về.

Vậy là bắt buộc phải ở cùng mấy cây trúc này một đêm. Lăng Diệu Diệu thở dài: "Vị huynh đệ này, ngươi là yêu quái gì?"

"Ngươi mù sao? Không biết tự nhìn à?" Người trúc thẹn quá thành giận, giọng mũi càng nặng.

"Cây trúc cũng có thể thành tinh sao?" Lăng Diệu Diệu lộ ra vẻ kinh ngạc, giây tiếp theo đã bị cành trúc hung hăng quật cho một cái: "Không phải thành tinh, là yêu."

Tay người trúc là một cành trúc rỗng, cành trúc xoè ra, lá trúc thô ráp còn dính sương sớm, quật lên người, quần áo lập tức rách toạc dính vào người, Lăng Diệu Diệu da thịt non mịn trên người đã xuất hiện một vệt đỏ.

Đau đớn khiến nàng lập tức ngậm miệng, trên trán toát ra một tầng mồ hôi lạnh.

Nàng không nhịn được ở trong lòng chất vấn hệ thống. Má nó, hoàn thành nhiệm vụ lại còn có nguy hiểm đến tính mạng sao?

Hệ thống tiếp tục giả chết.

Lăng Diệu Diệu, người xuyên sách bi thảm nhất lịch sử, cũng muốn đá chân tự tử, bên tai thậm chí còn có tiếng cánh trúc mài dao soàn soạt khiến nàng rùng mình sợ hãi: "Ấy này, đại ca trúc yêu..."

Nàng cố tình nhấn mạnh chữ "yêu", sau đó dán sát lưng vào vách đá: "Giống như các ngươi... các sinh vật có màu xanh tự nhiên, chắc là ăn chay chứ?"

"Hừ." Giọng mũi buồn cười lại vang lên, nhưng lần này Lăng Diệu Diệu không cảm thấy nó đáng yêu chút nào: "Con ta sắp tổ chức tiệc đầy tháng, ta muốn bắt người tới làm quần áo cho nó."

"Vậy thì được... Ta biết làm quần áo."

Lăng Diệu Diệu nói tiếp: "Ta đã làm quần áo cho gà, vịt và búp bê nhà ta, cây trúc nhỏ thì..."

Nàng cẩn thận nghĩ nghĩ, hẳn là măng mới đúng, quần áo cho măng thì nên làm thế nào? Chắc là gần giống với vỏ ngoài của ngô.

Trúc tinh có chút bực bội đi tới đi lui, cái bóng màu xanh lúc ẩn lúc hiện nàng trước mặt: "Mùa hè quá nóng, mùa đông quá lạnh, ta phải làm cho nó một bộ quần áo mới dễ mặc."

Lăng Diệu Diệu cảm thấy mình đang bị kéo lên, cành trúc siết chặt cánh tay nàng, cánh tay nhói lên sau đó là cảm giác tê dại đau xót. Nàng bị treo ở không trung đung đưa qua lại, làn váy màu xanh nhạt nhẹ nhàng chạm vào chân nàng.

"Làm quần áo... Tại sao phải treo lên?"

Trong lòng Lăng Diệu Diệu có dự cảm không tốt, cứ thế này qua một đêm, liệu hai tay nàng còn dùng được nữa không?

"Két két két..." Tiếng mài dao từ từ đến gần, khiến lỗ tai nàng đã tê rần một nửa, cây trúc chậm rãi chọc vào. Đầu nhọn đuôi cùn, nó như một cái dùi xanh khổng lồ có từng sợi sọc màu vàng tập trung vào đầu nhọn nhất.

Lăng Diệu Diệu vừa thấy cái dùi sắc bén này đã kinh hãi. Trúc yêu giơ cái dùi khổng lồ lên, từ từ đâm tới cổ họng Lăng Diệu Diệu, lưỡi dao to sắc bén kia ở bên cạnh nàng múa may khua khoắng, mấy lần móc vào váy nàng sau đó lại tránh ra, như là đang đo lường, lại như là đang cân nhắc xem nên bắt đầu từ đâu.

"Ồ..." Giọng mũi kia vừa lòng nói: "Lần này rất tốt."

"Trúc... Trúc yêu đại ca..." Giọng nói Lăng Diệu Diệu có chút run lên: "Xin hỏi ngài... muốn... quần áo... như thế nào?"

Đại ca Trúc yêu khá hài lòng với vẻ suy sụp sợ hãi của nàng:

"Hôm nay ta tâm trạng tốt, ta dẫn ngươi đi xem quần áo cũ."

Lăng Diệu Diệu từ từ bị buông xuống, cành trúc thô bạo kéo nàng đi qua hai cái cửa động, khuỷu tay nàng bị cọ rách, dính đầy tro bụi.

Trong động rất âm u, phía trên có những nhũ đá dài ngắn treo ngược, trong bóng tối nhìn giống như những chiếc răng nanh trong miệng dã thú.

"Tí tách, tí tách..." Có tiếng nước nhỏ giọt, một giọt nước lạnh lẽo rơi xuống trán Diệu Diệu, theo sống mũi chảy tới chóp mũi, trước khi rơi xuống có mùi rỉ sắt ngọt ngậy bay vào mũi nàng.

Lăng Diệu Diệu bỗng giật mình, theo bản năng ngước mắt nhìn lên thì thấy một cái bóng đen lơ lửng giữa không trung.

Đó là hình dáng một người đang tr@n truồng, đầu gục xuống, mái tóc khô héo màu vàng rũ rượi giống như cây lau nhà, thân hình to lớn đến mức khó phân biệt được nam nữ.

Mặc dù nhìn qua đã không có sức sống, nhưng cơ thể vẫn còn nhẹ nhàng bay trong gió, thậm chí còn xoay tròn, nhìn trông kỳ dị khủng khiếp. Tới khi nó chậm rãi quay về phía trước đối mặt nàng, tiếng thét của Lăng Diệu Diệu bỗng trôi ngược vào trong bụng.

Khó trách người này to lớn như vậy mà lại bị gió thổi bay. Bụng nó chia năm xẻ bảy như trái bóng nổ, da thịt căng lên hết cỡ, lộ ra mạch máu xanh đen, dưới bụng mọc ra những nhánh cây. Những nhánh cây này không ngừng mọc ra, xuyên thẳng qua eo và tứ chi của nó, khiến thân thể này giống như cây trúc được bao phủ bởi một lớp da người.

Lăng Diệu Diệu từng nghe nói về nguồn gốc Đông Trùng Hạ Thảo. Không phải là mùa đông là trùng mùa hè biến thành cỏ, mà là hạt cỏ ký sinh trong cơ thể ấu trùng. Khi sâu ngủ đông, nó bắt đầu lớn lên và hấp thụ chất dinh dưỡng trong cơ thể sâu, sau đó tiếp tục phát triển cho đến khi nó xuyên qua toàn bộ cơ thể sâu non, biến sâu thành một bộ quần áo ấm.

Được lắm, thời trang của nó làm bằng loài động vật đứng đầu chuỗi thức ăn, áo khoác da người.

Hai chân nàng không khỏi nhũn ra: "Ngươi, ngươi... ngươi định dùng ta " làm quần áo "?"

Trúc yêu cười thành tiếng: "Người trước đó quá già, mặc không bền, ngươi là phù hợp."

"Hoang đường!" Hai tay Lăng Diệu Diệu bị trói, nàng giãy giụa lui về phía sau: "Ngươi biết ta là ai sao? Nghĩa huynh của ta là Liễu Phất Y."

Cho dù đám yêu quái chưa từng nghe tới đại danh của nam chính, thì pháp khí siêu lợi hại Cửu Huyền Thu Yêu Tháp cũng phải có chút lực uy hiếp chứ?

"Liễu Phất Y?" Trúc yêu sửng sốt một chút, sau đó lạnh lùng cười nói: "Bé con, trên người ngươi không có một chút hơi thở Liễu Phất Y mà còn dám lừa ta?"

Lăng Diệu Diệu cả kinh, sau đó mới nhớ ra túi thơm đã bị Mộ Thanh cầm đi, trong lòng không khỏi tuyệt vọng.

"Ngươi đừng chạm vào ta. Ta được Mộ Dao gia chủ Mộ gia mang tới, bọn họ sẽ đến đây ngay lập tức."

"Người Mộ gia..." Trúc yêu ác độc cười một tiếng: "Huyết hải thâm thù, đến rất đúng. Nếu nàng tìm tới, ta sẽ đem thi thể ngươi treo ở cửa trước."

"Người đâu, lột da, mở tiệc."

Lăng Diệu Diệu không ngờ lời mình nói để bảo mệnh lại biến thành bùa đòi mạng. Trúc yêu còn chưa dứt lời, nàng đã bị nhấc bổng lên cao, lôi xuyên qua mấy hang động như đi tàu lượn siêu tốc, măng đá treo ngược cắt qua đầu vai nàng sau đó nàng bị ném mạnh vào một chỗ trong động, đất bắn bụi tung mù mịt.

"Cạch, cạch, cạch..." Nàng rơi xuống đất hoa mắt chóng mặt, mơ hồ nhìn thấy một lũ tiểu yêu như rối gỗ không có khớp xương, uốn a uốn éo mà xông về phía nàng.

Không phải chứ...

【Hệ thống? Hệ thống? Cứu mạng! Chết người!】

Không khí bỗng yên tĩnh, trong tầm mắt tiểu yêu cầm đầu màu xanh nhạt đang cúi người quan sát nàng.

Hệ thống im như thóc.

Sẽ không phải là... nàng bay màu, một mình bị ném ở thế giới này chứ...

Một cơn ớn lạnh kinh hoàng bao phủ nàng.

"Dừng tay, đừng động vào quần áo của ta." Lăng Diệu Diệu há miệng cắn cành trúc một miếng như cắn phải một cái chiếu trúc vừa khô vừa cứng.

"Không cởi được, nàng cắn người." Tiểu yêu nói giọng trẻ con, mang theo chút ấm ức.

"Hừ, đều phải chết, giữ thể diện làm gì, các ngươi cùng xông lên."

- -------------

Liễu Phất Y hứng hai túi nước từ đầu dòng suối, một túi lặng lẽ đặt trước mặt Mộ Dao đang ôm gối nhắm mắt dưỡng thần, túi còn lại chuẩn bị đưa cho Lăng Diệu Diệu, nhưng đưa mắt nhìn quanh một vòng cũng không tìm được bóng dáng nàng.

"A Thanh, Diệu Diệu đâu?" Chàng đi qua, thấy Mộ Thanh đang chắp tay sau lưng, một mình đứng ở dưới tàng cây thất thần.

"Không thấy." Hắn quay lại, khóe miệng như có ý cười, đôi mắt như ngọc bất động nhìn chàng, đó là một loại trả lời đầy địch ý.

Liễu Phất Y giật mình: "Vừa rồi muội ấy ở cùng đệ, sao bây giờ lại không thấy?"

"Có lẽ là chạy đi đâu chơi rồi." Mộ Thanh thờ ơ xoay người muốn đi, lại bị Liễu Phất Y giữ chặt bả vai, sắc mặt chàng nghiêm trọng: "Diệu Diệu không biết pháp thuật, đệ để muội ấy một mình chạy lung tung?"

Mộ Thanh nhẹ nhàng đẩy tay chàng, nở nụ cười hờ hững: "Ngươi lo lắng như vậy thì tự đi mà tìm, hà tất tới hỏi ta?"

Thái độ khó hiểu như vậy... Liễu Phất Y hơi tức giận: "Mộ Thanh, đệ đứng lại cho ta."

"Làm sao vậy?" Hai người cãi cọ làm kinh động Mộ Dao, một bộ váy màu nguyệt bạch xuất hiện phía sau Mộ Thanh. Mộ Thanh khóe miệng hơi cong lên, nhìn vào đôi mắt sáng ngời của Liễu Phất Y, nói ra một câu vô cùng oan ức: "Tỷ tỷ, tỷ phân xử giúp ta. Lăng Diệu Diệu tự ý chạy loạn, hắn lại trách ta không trông được nàng."

Dọc đường đi, Mộ Dao đã chịu đủ Lăng Diệu Diệu bay tới bay lui như bướm lượn, nàng nhìn Liễu Phất Y, trong giọng nói bình đạm vô thức mang chút châm chọc: "Ta đoán nếu không phải nàng đi bắt bướm thì chính là đi hái hoa, trong chốc lát sẽ trở lại."

"Dao Nhi, muội ấy không giống ta và nàng." Liễu Phất Y nhìn xung quanh, khắp nơi đều là rừng trúc rậm rạp, Lăng Diệu Diệu lần đầu tiên ra khỏi nhà lại còn mù đường: "Vạn nhất xảy ra chuyện gì..."

"Vạn nhất xảy ra chuyện gì đó cũng là chàng phải chịu trách nhiệm." Mộ Dao nhìn chàng: "Là chàng nhất ý cô hành*, muốn mang nàng ấy đi theo..." Nàng chớp mắt, không muốn lại nói người khác đúng sai: "Lại nói, không phải chàng đã dạy pháp thuật cho nàng ấy rồi sao?"

*khăng khăng làm theo ý mình

"Đúng vậy, ta còn dạy nàng Tạc hỏa hoa." Mộ Thanh ra vẻ hết sức vô tội: "Nếu có nguy hiểm, nàng nhất định có thể ứng phó được."

"A Thanh..." Ánh mắt Mộ Dao tràn đầy kinh ngạc và có chút trách cứ: "Đệ..."

"Yên tâm, A tỷ." Mộ Thanh dịu dàng cười: "Ta đã dạy nhưng nàng có học được hay không... ta cũng không biết."

- -----------

"Đừng chạm vào ta... đừng tới đây, các ngươi tới đây ta sẽ..." Lăng Diệu Diệu co mình vào một góc, trước mặt là một mảnh xanh ngắt, ngăn cản đường ra của nàng.

Vừa rồi khi kéo lê trên mặt đất, nàng sờ thấy một mảnh đá sắc nhọn, hiện tại nàng vừa kéo dài thời gian vừa cắt dây trói ở sau lưng, dây trói chỉ còn một vài sợi, sớm đã buông lỏng.

...... Hừ, lũ tiểu yêu, pháp thuật tuy rằng là học đến đâu dùng đến đó, nhưng bùa chú do Liễu Phất Y viết các ngươi chưa chắc chịu đựng nổi.

Tìm được thời cơ thích hợp, Lăng Diệu Diệu vội vàng buông tay sờ sờ ngực, nhưng là trống không.

Máu cả người nàng như chảy ngược, bùa... bùa đâu?

Đầu óc cứng đờ nhớ lại cảnh Mộ Thanh dạy nàng Tạc hỏa hoa, hắn đứng phía sau sửa đúng tư thế cho nàng, tay hắn như có như không cọ qua vạt áo nàng, lúc đó nàng còn cảm thấy kỳ quái.

Vậy chính là khi đó, ngay cả bùa hộ mệnh của Liễu Phất Y hắn cũng không để lại cho nàng.

"A, thế mà để nàng thoát được."

"Mau bắt lấy nàng."

Lũ tiểu yêu hò hét xuyên thủng màng nhĩ nàng, dưới tình thế cấp bách Lăng Diệu Diệu bắn một cái Tạc hỏa hoa về phía chúng nó: "Đi tìm chết đi."

Lũ tiểu yêu theo bản năng lùi về phía sau, giữa đám màu xanh xuất hiện một lỗ thủng.

...Vài giây yên tĩnh xấu hổ, không phát nổ.

Lại bắn.

...Lại một cái lỗ thủng, không nổ.

Nàng như một kẻ ngốc chơi dây, duy trì động tác vặn vẹo, cứng đờ trong không khí.

Trong lòng xẹt qua một tiếng cười tự giễu lạnh lẽo. Đồ ngốc, Tạc hỏa hoa là độc chiêu của Mộ gia sao có thể dễ dàng truyền cho người ngoài?

Tác giả có lời muốn nói:

Mộ Thanh, mẹ khuyên ngươi lương thiện = =

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play