Trên khoang thuyền tụ tập các vị khách đang hoảng sợ, đa số mọi người đều là nửa đêm nghe thấy tiếng động vừa bò dậy khỏi giường, quần áo bất chỉnh, có người còn chưa kịp đi giày. Mọi người xúm lại một chỗ, như là một đám cừu con đang run bần bật.
Tà áo trắng của Mộ Dao tung bay trong không trung, lộ ra một đoạn cánh tay trắng như tuyết, nàng giơ cao tay, đầu ngón tay hiện lên một chút ánh sáng, nhìn kỹ thì thấy nàng đang chống đỡ một cái kết giới rất lớn hình tròn. Trong kết giới có quá nhiều người, cho nên biên giới kết giới mới mờ tới mức gần như hoà vào bóng đêm.
"Mau, mọi người mau đứng về phía sau ta."
Mặt sông tràn đầy khí đen, Thủy quỷ vẫn luôn âm thầm hành động lúc này lại huy động toàn bộ lực lượng, nghênh ngang phát động tổng tấn công.
Thân thuyền bắt đầu rung động kịch liệt, con thuyền lớn kiên cố bị đám Thủy quỷ lặng lẽ ăn mòn như mối gặm, dưới sự va chạm liên tiếp của Thuỷ quỷ thân thuyền phát ra những tiếng kêu kẽo ca kẽo kẹt như thể giây tiếp theo sẽ lập tức vỡ vụn ra trong nước.
"Thuyền làm sao vậy..." Trong đám người truyền ra tiếng trẻ con khóc: "Hu hu... Có phải thuyền sắp chìm rồi không..."
Mọi người bắt đầu xôn xao, một người đàn ông trung niên vẻ mặt dữ tợn trợn mắt nhìn đứa bé: "Tiểu tử thúi, đừng nói bậy, thật đen đủi."
"Oa..." Đứa trẻ lại khóc to, tiếng khóc làm loạn lòng người, gây ra một mảnh náo động.
"Khóc, khóc nữa, ta giết ngươi."
"Mẹ ơi."
"Ngươi, ngươi muốn làm gì... Chúng ta cô nhi quả phụ, ngươi đừng làm bậy..." Người mẹ ôm đứa trẻ vào lòng, không ngừng lui về phía sau.
Trong đám người có người can ngăn, có tiếng chửi bới ầm ĩ, xen lẫn với tiếng trẻ con khóc, tình hình nhất thời trở nên hỗn loạn.
Mộ Dao không nhịn được quay đầu lại nhìn, vẻ mặt ngưng trọng hô to: "Đừng cãi nhau, thuyền sẽ không chìm..."
"Áaaa."
Như thể cố ý đối nghịch với nàng, thân thuyền đột nhiên nghiêng sang một bên, mọi người không kịp phòng ngừa như một đám cát bị trôi về một góc, tiếng thét chói tai và tiếng khóc tức khắc cao hơn một quãng.
"Mọi người bám chặt lấy thân thuyền." Mộ Dao tăng cường kết giới trên tay. Thủy quỷ bên ngoài vẫn có ý đồ thừa dịp hỗn loạn đánh vào. Đám người bị yêu quái dọa cho hoá đá, tất cả đều không lo nổi thân mình, vô cùng rối loạn.
"Sao ngươi lại dẫm ta?"
"Huynh đài thật vô lý, ta chạm vào ngươi khi nào?"
"Đừng cãi cọ. Đều không sống được." Giọng nói chói tai chứa đầy ai oán của người phụ nữ xuyên thủng màng nhĩ mọi người.
Trong nhất thời đám người trở nên yên tĩnh, sau đó bắt đầu xuất hiện tiếng la măng và tiếng khóc thút thít.
Toàn bộ ván gỗ trên thân thuyền phát ra tiếng cọt kẹt, chỗ tiếp giáp các bộ phận bị rách ra một cái lỗ thủng, toà bộ kết cấu trên thuyền bị buông lỏng, dưới sự va chạm đồng thời sinh ra các vết nứt.
Mộ Dao một mình không chống đỡ nổi, nàng cắn chặt răng, hai chân cách mặt đất, lơ lửng trong không trung, nàng nhanh chóng lật ngón tay, một lá bùa bay ra ngoài, nháy mắt liền đánh ngã một đám Thủy quỷ, nước đen bắn tung tóe, xương trắng rơi đầy đất.
* nguyên văn: (độc mộc nan chi) một cây chẳng chống vững nhà, một người không thể đối phó được tình hình nguy khốn.
Đám người lại xôn xao.
"Mau nhìn lá bùa của nàng, là người Mộ gia..."
"Được cứu rồi."
Diệu Diệu chạy ra, từ xa nhìn thấy Liễu Phất Y đi về phía bên này, nàng vội vàng nhào lên: "Liễu đại ca."
"Diệu Diệu." Liễu Phất Y ôm một cậu bé, trên lưng còn cõng một bà cụ đang hôn mê bất tỉnh, chàng nhanh chóng tới bên cạnh nàng: "Muội không sao chứ?"
"Ta không sao, chúng ta mau đi tìm Mộ tỷ tỷ."
Liễu Phất Y hất hất cằm: "Dao Nhi ở bên kia cứu người, bây giờ chúng ta đi ra chỗ nàng tập hợp."
Diệu Diệu đón lấy đứa bé trong lòng Liễu Phất Y, dùng tốc độ 100 mét chạy nước rút theo chàng chạy về phía khoang thuyền. Nàng nghĩ thầm Mộ Thanh lo lắng là hoàn toàn thừa thãi ư? Hai người này bản lĩnh rất lớn, phối hợp ăn ý, sao có thể bị mắc kẹt được?
Ngược lại là hắn một mình ở lại bên cạnh khẽ nứt hình như còn nguy hiểm hơn...
***
Mây đen đã chọc thủng nóc thuyền thành một cái lỗ, lộ ra bầu trời đen kịt, ánh trăng sáng ngời bị mây đen che khuất, mặt sông trong phạm vi vài dặm đều bị yêu khí dày đặc bao phủ.
Mái tóc đen và quần áo Mộ Thanh bị cơn gió tà ác thổi tung, trước mặt sương đen bao quanh tụ lại, mơ hồ có thể nhìn thấy một nửa hình người.
"Sao vậy? Đánh chết con đực, giờ con cái mang theo một nhà già trẻ lớn bé tới trả thù sao?" Hắn hơi rũ mắt, cẩn thận nhìn bàn tay, lông mi thật dày ở dưới mí mắt thượng chiếu xuống một mảnh bóng ma, vẻ mềm mại đó có trong giây lát hoà tan sát khí ngạo nghễ xung quanh hắn.
"Hừ..." Tiếng nói mang theo luồng sóng chấn động bốn phía, như thể có người ở dùng móng tay cào xuống đất: "Bé con, ngươi thật kiêu ngạo."
"Tu vi của ngươi còn chưa đủ." Mộ Thanh chậm rãi cởi ra vòng thu yêu trên cổ tay, nghiêng đầu nhìn ả, tựa hồ thật sự tò mò: "Ngươi không sợ dòng dõi Thủy quỷ nhà các ngươi hôm nay sẽ bị diệt sạch sao?"
Mây đen kích động, hiện ra hình người eo nhỏ hông rộng: "Nghe nói gia chủ Mộ gia là nữ, vậy ngươi là ai?"
"Ta là Mộ Thanh, gia chủ là Mộ Dao, tỷ tỷ của ta." Mộ Thanh hơi mỉm cười, tựa hoa xuân tươi đẹp: "Đáng tiếc, đối phó với đám tạp chủng như các ngươi, không đáng tỷ ta ra tay, ta là đủ rồi."
"Mộ Thanh..." Ả ta lẩm bẩm một lần, sau đó khẽ cười: "Một thiếu niên không rõ tên tuổi lại có thể một kích gi3t chết Quỷ Vương, há có thể là vật trong ao*? Ngươi nhẫn nại nhiều năm như vậy, là vì sao?"
*người không có hoài bão
Mộ Thanh không đáp lời ả: "Nếu vị trượng phu đoản mệnh của ngươi không có ý đồ với tỷ của ta thì hắn vẫn có thể làm Quỷ Vương lâu dài."
Vòng thu yêu trong tay hắn tức thì bay ra, như một tia chớp cắt ngang bầu trời: "Kẻ dám bất kính với tỷ của ta, chỉ có chết."
"Ngươi biết cái gì." Âm thanh kia đột nhiên trở nên sắc bén, nàng lùi về phía sau cực nhanh, như một luồng hơi nước bốc lên trời, thân thuyền vỡ nát tả hữu lay động: "Hắn là vì ta. Đều là vì ta."
Lại là một con yêu quái thèm muốn cơ thể của Mộ Dao.
Một cơ thể như vậy, độc nhất vô nhị, thuần khiết vô song... như băng tuyết trên đỉnh núi, có thể bao dung tất cả mọi linh hồn, bất kể là lương thiện hay là tà ác, đều có thể trường tồn...
Vòng thu yêu bất ngờ đập vào eo ả, kêu keng một tiếng, hắc thủy phun tung toé, mấy khúc xương bùm bụp rơi xuống.
"Ta đã nói rồi, tu luyện không tốt thì không cần ra tới mất mặt xấu hổ." Mộ Thanh nở một nụ cười tàn nhẫn, vòng thu yêu ở không trung nhanh chóng quay lại, như mèo vườn chuột.
"Ta đã sắp chết, sống không còn gì luyến tiếc, không sợ thần hình vẫn diệt..." Giọng nói ả âm trầm, vang lên trên đỉnh đầu hắn.
Tiếng cười hung ác lởn vởn xung quanh, như bị bóng đè không dậy nổi: "Đáng thương hơn chính là ngươi, Mộ Thanh... Đây không phải là nơi dành cho ngươi... Ngươi bắt yêu vui sướng như vậy, có còn nhớ người mẹ dưới suối vàng của ngươi không?"
"Ngươi nói cái gì?" Mộ Thanh sắc mặt đột biến, hắn cắn chặt răng, toàn thân lệ khí bạo trướng*, lời nói cơ hồ là rặn từ kẽ răng phùng: "Ngươi nói lại lần nữa."
*bùng nổ cảm xúc tàn ác
Hắn không nhúc nhích nhìn chằm chằm bóng đen, đuôi mắt đỏ lên như ngâm trong máu.
"Vĩnh dạ vì mộ, ly ca vì sanh... Tiểu Sanh Nhi, ngươi nói chúng ta là tạp chủng, vậy ngươi ruồng bỏ người mẹ đáng thương của ngươi, đi theo gia tộc bắt yêu, thì lại là cái thá gì?"
***
"Nước... nước vào."
Cuồng phong thét gào, ầm ầm nổ vang, trên sông sóng gió cuồn cuộn, mây đen như mực dày đặc không tán, Mộ Dao giơ cao cánh tay, như nữ thần tự do cầm đuốc trong đêm tối.
Vòng thu yêu do Mộ Dao thả ra ở không trung bay tới bay lui, càng ngày càng nhiều xương cốt chồng chất, táng thân bên ngoài kết giới.
Uy lực của gia chủ Mộ gia có thể dùng sức một người chống lại sự tấn công đồng thời của muôn vàn Thuỷ quỷ, nhưng lại không thể ngăn được sự vỡ nát của con tàu chở khách mong manh.
Thuyền đã nghiêng một nửa, vô số vết nứt nhỏ rách ra, nước sông dâng lên ngập đến mắt cá chân của mọi người. Thuyền giống như bị thứ gì đó cắn, đang từng chút một chìm xuống.
Các vị khách cố gắng trèo lên chỗ cao hơn nhưng lại ở trong nước không ngừng bị trượt chân trong nước ngã xuống, bọt nước bắn toé tung.
Giờ phút này sông Uyển giang mang một sắc màu lạnh, ánh trăng giá băng khiến mọi người đều sắc mặt xanh mét như ma quỷ trong địa ngục, tràn ngập sợ hãi cùng tuyệt vọng.
"Rắc rắc." Thân thuyền kẽo kẹt r3n rỉ, Mộ Dao nhất thời thay đổi sắc mặt, một vết rách đột nhiên xuất hiện, thân thuyền bị cắt thành hai đoạn, phần nhô lên từ từ rơi xuống theo kẽ nứt, mắt thấy nó sắp rơi vào lòng sông.
"Á." Những người bị mắc kẹt ở một bên khác của chiếc thuyền túm tụm lại với nhau, bắt đầu kêu gào và khóc lóc.
Mộ Dao duỗi tay, dải lụa choàng bung ra như chiếc cầu mây trắng vắt ngang bầu trời, nàng dùng dải lụa của mình giữ lấy nửa bên kia thuyền, cắn chặt răng, cánh tay run rẩy, chậm rãi kéo nó trở lại.
Rắc rắc, kẹt kẹt.
Dải lụa trắng chịu tải toàn bộ sức nặng, căng lên hết cỡ, sắc mặt Mộ Dao cũng cực kỳ tái nhợt.
Từng hạt mồ hôi lăn dài trên trán nàng, nàng nỗ lực điều chỉnh hơi thở, cố sức vận chuyển sức lực gần như cạn kiệt của mình.
"Nàng kiên trì không được bao lâu nữa." Một giọng nói truyền ra khỏi đám người, là vị đại hán vẻ mặt dữ tợn kia. Hắn nhìn chung quanh, sợ hãi hô to: "Cần phải bò qua, nếu không chờ dải lụa bị đứt là sẽ chết chắc." Dứt lời, hắn vọt lên nắm lấy dải lụa của Mộ Dao trước.
"Đừng, đừng..." Mộ Dao đại kinh thất sắc*, bên môi đã tràn ra máu tươi: "Đừng tới đây"
*hoảng sợ tái mặt
Đại hán kia nắm chặt dải lụa, ba chân bốn cẳng bò tới, những người khác như ruồi nhặng không đầu* chen chúc như ong vỡ tổ, không hề để ý tới lời cảnh báo của Mộ Dao.
*phép ẩn dụ nói tới người nào đó đang điên cuồng lao đi xung quanh.
"Đừng kéo, ta không chịu đựng được nữa." Mộ Dao kêu lên một tiếng sau đó phun ra một ngụm máu tươi, kết giới đột nhiên rách nát. Cùng lúc đó, dải lụa trắng cũng thoáng chốc đứt gãy, nửa con thuyền như bị một con quái thú khổng lồ nuốt chửng, biến mất trong dòng sông chảy xiết cùng với tiếng la hét thảm thiết của những người trên thuyền.
Trên mặt nước nổi lên ùng ục ùng ục bọt khí.
Nửa thân thuyền còn lại cũng như muốn lật úp, nước sông chảy ngược, đã bao phủ cẳng chân.
Mộ Dao sắc mặt tái nhợt ngồi ở trong nước, không thể tin nổi nhìn chằm chằm lòng sông trống rỗng, eo lại bị người ôm lấy, đại hán kia bò lại đây từ phía sau ôm chặt lấy nàng: "Mộ cô nương, cứu cứu ta, ta không muốn chết... không muốn chết..."
Mộ Dao đã mất hết sức lực, bị hắn kéo đi, từ từ chìm xuống thuyền.
"Vèo." Một đạo kim quang b ắn ra, trên bầu trời xuất hiện một vệt sáng giống như sao băng, khi nó dừng lại, có thể nhìn ra là một tòa tháp chín tầng, ánh sáng của nó chiếu tới đâu Thủy quỷ như giọt nước bị ném vào chảo dầu tới đó, nháy mắt hóa thành tro bụi.
Một bên mặt của đại hán ăn một bàn chân rất mạnh, hắn hơi buông lỏng tay, trượt chân ngã vào trong sông, tru lên một tiếng thảm thiết: "Cứu mạng. Ta không muốn chết, ặc..."
Tay Mộ Dao bị giữ chặt, nàng dùng sức vùng dậy ngã vào trong lòng Liễu Phất Y.
Sắc mặt chàng đặc biệt khó coi: "Dao Nhi."
Mộ Dao lại quay đầu lại nhìn đại hán đang liều mạng vùng vẫy: "Hắn..."
"Mộ tỷ tỷ, người này vừa rồi suýt nữa đã hại chết tỷ." Diệu Diệu đứng xem hồi lâu, lửa giận lạch tạch bốc lên.
"Không, cứu người..." Nàng giãy giụa trong lòng Liễu Phất Y, Liễu Phất Y tuy rằng xưa nay ôn hòa nhưng cũng là sẽ phát cáu, giờ phút này chàng ôm chặt Mộ Dao, cắn răng không đáp.
Mắt thấy thuyền sắp lật, hai người lại tranh chấp, Diệu Diệu vội vàng nhặt một cái cột buồm gãy dưới đất, cắn răng ném vào trong nước: "Được rồi, Mộ tỷ tỷ đừng lộn xộn, ta tới cứu hắn."
Editor có lời muốn nói:
Các nàng đọc truyện thi thoảng để lại một bình luận giúp ta có động lực cày với nhá. Ta vừa thấy có nàng hỏi drop à là phải vội vàng bật dậy ngay, ta không drop đâu, ta sẽ cố, cảm ơn các nàng nha.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT