Sau một đêm trằn trọc, sáng sớm hôm sau, sau khi ăn xong bữa sáng, tôi và Nhiễm Thanh Trang không định ở lại thêm nữa nên chuẩn bị xuất phát trở về Sùng Hải.

“Cậu ở đây đợi, để tôi lái xe qua đây.” Nhiễm Thanh Trang dặn dò xong thì cầm chìa khóa xe rời đi.

Con đường trước cửa quán trọ tấp nập người, ven đường đều là người bán hàng rong đang rao hàng. Tôi nghe thấy tiếng ầm ĩ náo nhiệt, ngẫu nhiên liếc nhìn một vòng thì thấy có gà vịt thịt cá đầy đủ cả, thậm chí còn bán cả trái cây đồ ăn vặt nồi bát gáo bồn.

“Đó là họp chợ, chắc người thành phố như các cậu chưa từng thấy đâu nhỉ?” Bà chủ đang ăn sáng, thấy tôi tò mò thì bưng bát ra cửa giải thích cho tôi: “Chính là rất nhiều người tụ tập lại một chỗ, mỗi ngày đều ở những nơi khác nhau bán đồ. Hôm nay ở đây, ngày mai ở kia, nên gọi là họp chợ. Hôm nay đúng lúc đến phiên họp ở con phố trước nhà tôi, ngày mai những người này sẽ đến chỗ khác.”

Hóa ra là như vậy.

Cách đó không xa có một tiếng nổ đột ngột vang lên, mùi thơm ngọt lan tỏa, là một lò bỏng ngô mới nổ; một người đàn ông cao to khỏe mạnh vác trên vai một bao lớn cải trắng tươi mới, trong miệng hô to “nhường đường một chút, nhường đường một chút” đi những bước lớn ngang qua cửa quán trọ; bà lão đẩy một chiếc xe đẩy dừng lại trước quầy hàng bán bánh quai chèo, trong xe có một cục lông trắng mềm, nhìn kỹ lại thì là một chú chó trắng.

Ồn ào nhốn nháo, đông nghịt tấp nập*, cá muối đầy chợ, vải vóc như mây khói. Nơi này có lẽ không phồn hoa như Sùng Hải nhưng cũng có một cảnh sống động náo nhiệt riêng.

*ngựa xe như nước (thành ngữ): miêu tả sự đông đúc

Lúc tôi ôm một túi bỏng ngô ngồi trên xe, ánh mắt của Nhiễm Thanh Trang dừng ở túi ni lông trên tay tôi hai giây, sau đó dời đi chỗ khác, khởi động xe đi chầm chậm dọc theo con đường đông đúc mà không nói gì.

“Ăn không? Ngọt lắm.” Tôi giơ bỏng ngô lên trước môi hắn.

Có thể là có kinh nghiệm của hai lần trước, lần này Nhiễm Thanh Trang mở miệng cực kỳ nhanh, không cần tôi phải dỗ dành đã tự giác ăn hết miếng bỏng ngô.

Cánh môi mềm mại lơ đễnh chạm vào ngón tay tôi, tôi như bị điện giật thu tay về cực nhanh, xong rồi lại cảm thấy kinh ngạc luống cuống, không hiểu vì sao mình lại phản ứng mạnh như vậy.

Lại lấy từ trong túi một viên bỏng ra nhét vào miệng, vị ngọt từ trong khoang miệng lan ra, nhưng kỳ lạ thay, trong đầu không xuất hiện bao nhiêu đánh giá về vị bỏng, trái lại chẳng hiểu ra sao lại nhảy ra dòng chữ như làn đạn* —— Vừa nãy cũng là bàn tay này.

*đạn mạc: mưa bình luận dội lên màn hình như đạn bay khi đánh trận

Tôi cúi đầu, nhìn chằm chằm vào ngón trỏ vẫn còn lưu lại chút cảm giác mà hơi xuất thần. Radio trong xe đột nhiên vang lên, tim tôi đập dữ dội, những ngón tay đều chọc hết vào bỏng ngô.

“Chocolate, bỏng ngô… Xem ra cậu thực sự rất thích ăn những thứ này.” Một ông lão có bộ râu trắng dắt hai con cừu đi qua xe, chậm rãi từ từ, cũng không vội. Nhiễm Thanh Trang dứt khoát tắt máy chờ ông ấy, tiện thể bật radio trên xe lên.

Thực ra tôi không thích, trước kia lúc bố tôi còn sống, cũng thường mua cho tôi những món đồ ăn vặt kẹo bánh này, về sau ông ấy mất rồi, em gái ra đời, mẹ tôi hận không thể một cắc tiền cũng phải chẻ đôi để chia làm hai mà dùng, những thứ hào nhoáng này tự nhiên cũng phải bỏ hết. Bỏ lâu rồi, cũng không còn cảm thấy thèm nữa.

Mua chocolate, mua bỏng ngô, không phải bởi vì thích, chẳng qua là nhớ tới câu nói kia mà Nhiễm Thanh Trang đã quên, muốn hắn có thể vui vẻ một chút.

Tôi biết chính mình không khiến hắn thích, chỉ có thể gửi gắm vào những thứ khác hy vọng chúng giúp tâm trạng của hắn tốt hơn một chút.

Nhưng những điều này, đều không thể nói ra miệng, cũng không cần thiết phải nói ra.

“Ừm, rất thích.” Tôi nói rồi lại đút một miếng bỏng ngô cho hắn.

Đường quay về Sùng Hải có một đoạn đường không có xe, hai bên đều là đồng cỏ, mặt trời chiếu trên cao, phía trước nhấp nhô không thấy điểm cuối. Giữa lúc ngẩn ngơ, tôi có một loại ảo giác rằng giữa trời đất này chỉ còn lại chiếc xe này của chúng tôi, chỉ còn lại con đường phía trước,cứ thế lái xe đi thẳng là có thể chạy đến tận cùng thế giới.

Tôi ấn cửa sổ xe xuống, gió nóng thổi vào, tạp âm thoáng cái trở nên lớn hơn, lại thêm âm nhạc trong xe khiến việc nghe thấy giọng nói của nhau trở nên cực kỳ khó khăn.

Tôi đột nhiên quay sang Nhiễm Thanh Trang, dùng âm lượng bình thường nói: “Chúng ta đừng về nữa.”

Hắn nghe không rõ, liếc nhìn tôi, nghi hoặc nhíu mày, lớn tiếng hỏi: “Cái gì?”

Chúng ta đừng về nữa, cứ đi theo con đường này đến bất cứ nơi nào, sau đó tìm một chỗ ở lại. Mỗi ngày đều có thể đi chợ, có thể mua bỏng ngô ngọt ngào, có thể vì một cân thịt lợn mà cò kè mặc cả với người bán… Nơi đó không có người biết chúng ta, không có người biết đến tập đoàn Hợp Liên, sẽ không còn rất nhiều những nguy hiểm, cũng không còn phải lo lắng tùy thời tùy chỗ sẽ bị quăng xuống biển.

Tôi nghĩ rất nhiều, nhưng nhìn bên sườn mặt của Nhiễm Thanh Trang thì toàn bộ những tưởng tượng hoang đường và hư ảo đó đều mắc kẹt trong cổ họng, làm thế nào cũng không thể nói ra một cách trôi chảy.

Đó là tình huống ly kỳ mà ngay cả có nằm mơ cũng phải thấy nghi ngờ.

Chúng ta cùng nhau chạy trốn đến chân trời*, mặc kệ nhà họ Kim, mặc kệ đảo Sư Vương, mặc kệ ngày mai có chết không, mặc kệ người thân có lo lắng không… Trừ khi bây giờ hai chúng tôi lập tức mất trí nhớ cùng nhau, còn không thì tuyệt đối không thể nào.

*vong mệnh thiên nhai (thành ngữ): chạy trốn đến một nơi xa khỏi cuộc sống

Tôi dựa vào lưng ghế, nâng cửa sổ lên, trong xe nháy mắt yên tĩnh lại không ít, chỉ còn tiếng âm nhạc nhẹ nhàng.

Những chộn rộn bị gió lớn thổi bùng lên, sống động như thật lại lần nữa ngủ yên, trốn vào một góc âm u mà ngay cả tôi cũng không thể tìm thấy.

“Không có gì.” Tôi nói khẽ: “Chỉ là muốn hỏi cậu đường còn bao xa?”

Nhiễm Thanh Trang liếc nhìn thời gian trên xe, nói: “Còn khoảng ba tiếng nữa, cậu có thể ngủ một lúc.”

Tôi đúng là có cảm thấy buồn ngủ, nhưng không phải vì hoàn cảnh của nhà trọ, chủ yếu là do đêm qua sau khi Nhiễm Thanh Trang nói xong câu đó, tôi thực sự khó mà vào giấc.

Không biết là do hắn tưởng tôi ngủ rồi nên mới nói câu đó, hay là thực sự muốn nói cho tôi nghe.

Không có lưu luyến, không có đường lui. Ngắn ngủi hai câu, chấn động đến mức đầu óc tôi rối tung cả lên, nhất thời không biết phải đáp lại hắn như thế nào. Tôi đã nghĩ đến việc cứ dứt khoát hỏi thẳng hắn xem hắn có phải nội gián hay không, rồi lại cảm thấy rằng đây không phải là chuyện tôi nên biết. Cuối cùng chỉ có thể quay lưng về phía hắn giả vờ ngủ say không nói một lời.

Tôi hạ lưng ghế xuống, khoanh hai tay trước ngực chợp mắt một lúc, vậy mà cũng mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi. Lúc tỉnh lại lần nữa, đã thấy mình đang ở một trạm xăng, Nhiễm Thanh Trang cầm ống bơm trong tay, đang bơm xăng cho xe.

Thấy cách cách đó không xa có nhà vệ sinh, tôi duỗi gân cốt có hơi nhức mỏi rồi xuống xe, chào Nhiễm Thanh Trang một câu rồi đi sang phía đó.

Nhà vệ sinh khá sạch sẽ, sau khi xả nước xong, tôi bước đến bồn rửa mặt. Thấy sắc mặt chính mình trong gương tái nhợt, trong mắt đầy tơ máu, một bộ dáng tiều tụy uể oải, tôi cũng hơi hoảng.

Thật sự không biết còn có thể chống đỡ bao lâu…

Tôi tháo kính để sang một bên, cúi xuống rửa mặt cho tỉnh táo. Vì không chú ý lắm nên tôi để nước trượt xuống cổ thấm vào trong áo, làm ướt một mảnh nhỏ.

Tôi không quan tâm, thô bạo lau những giọt nước trên mặt, đeo kính vào và rời khỏi nhà vệ sinh.

Nhiễm Thanh Trang đã bơm xong xăng đang đợi ở một bên, tôi định đến cửa hàng tiện lợi mua thêm hai chai nước, gõ cửa kính xe, hỏi hắn có gì muốn mua không.

Hắn ngẩng đầu nhìn thoáng qua cửa hàng tiện lợi, rút từ trong ví một tờ một trăm tệ ra đưa cho tôi: “Bánh đậu đỏ, cảm ơn.”

Tôi không nhận: “Bánh đậu đỏ không tốn nhiều tiền như vậy.”

Mười tệ đã sợ là thừa rồi.

Hắn càng dúi tờ tiền cho tôi hơn, nói: “Tiền thừa cậu muốn ăn gì thì tự mua đi, trên đường sẽ không dừng lại nữa.”

Đã sắp 12 giờ, cũng nên ăn trưa rồi.

Tôi gật gật đầu, cầm tờ một trăm tệ vào cửa hàng tiện lợi, mua hai chai nước, hai cái bánh đậu đỏ, đi qua gian đồ ăn vặt, lại mua thêm hai thanh chocolate và một túi kẹo trái cây cộng thêm một nắm cơm.

Tôi mang túi trở lại xe, Nhiễm Thanh Trang cầm bánh đậu đỏ của mình lên, vặn nắp chai nước rồi yên lặng ăn. Sau khi ăn nhanh xong, hắn rút tờ giấy ra lau tay, ngẩng đầu liếc nhìn tôi, cũng rút một tờ cho tôi.

“A, cảm ơn…”

Tôi tưởng mình ăn cơm nắm cơm còn dính trên miệng, nhận lấy tờ giấy rồi lau lau.

Hắn không nặng không nhẹ “chậc” một tiếng, như là ghét bỏ sự vụng về của tôi, chộp lấy khăn giấy trên tay tôi rồi ấn thẳng lên trán tôi.

“Cậu vào nhà vệ sinh gội đầu à?” Hắn không nhẹ nhàng chút nào lau trán tóc cho tôi, một góc của khăn giấy lướt nhẹ qua má trái.

“Vừa… rửa mặt.” Tôi vô thức nhắm một mắt lại, cảm thấy hơi ngứa.

Lau tóc xong, hắn không dừng lại mà tiếp tục để khăn giấy xuống xương quai xanh của tôi, dường như là muốn thấm hết hơi hơi ẩm trên áo.

Khăn giấy đảo qua hầu kết, cọ xát vào da tôi, khiến tôi không thể kìm chế được mà run lên, tôi không thể không nắm chặt tay của hắn, buộc hắn dừng lại.

Hắn giương mắt nhìn, không thấy có bao nhiêu kinh ngạc, biểu cảm còn rất thản nhiên.

Tôi vừa định giải thích là do hắn làm tôi rất ngứa, còn chưa mở miệng, cả người đã bị một lực kéo về phía trước.

Gương mặt đẹp trai của Nhiễm Thanh Trang đột nhiên phóng đại, hắn níu lấy áo của tôi, kề sát gần tôi, dường như gần đến mức mũi chạm mũi.

Radio bị Nhiễm Thanh Trang tắt khi đổ xăng, còn chưa kịp bật lên, bởi vậy trong xe không có tiếng động nào hết trừ tiếng thở nhẹ của hai chúng tôi hòa vào nhau.

Hắn như đang quan sát tôi, lại như đang lưỡng lự, lưỡng lự không biết phải dạy dỗ tôi thế nào mới có thể để tôi nhớ lời cảnh cáo đừng động tay động chân với hắn.

Tôi vô thức nuốt nước bọt, tuy rằng từng bị hắn nói lời xin lỗi của tôi chẳng qua chỉ là kết quả của việc tôi biết lỗi mà không biết sửa, nhưng lúc này trừ xin lỗi ra tôi dường như không còn cách nào khác.

“Xin…”

Ánh mắt hắn rơi trên môi tôi, chủ động kề sát vào một chút, khiến tôi lập tức im bặt, hơi trợn to mắt.

Tại sao… tại sao lại cảm thấy… hắn muốn… hôn tôi?

Gần đến mức không thể thở nổi, tôi cứng ngắc ở đó, trong một giây tôi còn đang băn khoăn nếu Nhiễm Thanh Trang thực sự hôn tôi thì phải làm thế nào, thì giây tiếp theo tôi đã bị đẩy mạnh ra không thương tiếc.

Lưng bị đập vào cửa xe, tôi hơi đau đớn, ngơ ngác nhìn về phía hắn, không biết hắn có ý gì.

Nhiễm Thanh Trang kinh ngạc đối diện với tôi, trông còn hoang mang hơn cả tôi, như thể chính hắn cũng không biết chuyện gì đang xảy ra với mình.

“Cậu…” Hắn dừng lại một chút, vứt khăn giấy trong tay đi, không tiếp tục nói nữa, tựa như đang cân nhắc từ ngữ.

Một lúc sau, hắn cân nhắc xong xuôi, khởi động xe và nói: “Chúng ta quả thực đã làm rất nhiều chuyện mà người bình thường thấy quá mức thân mật, nhưng đó là tình thế bức bách, là bất đắc dĩ. Tôi từng nói rồi, cho dù là thật hay giả, tôi đều không cần cậu phải trả giá bất cứ cái gì cho tôi.”

Cùng lúc nói câu cuối cùng, hắn đạp chân ga, gắn từng chữ nói: “Giữa hai chúng ta không thể, và sẽ không bao giờ có thể, tốt hơn hết cậu đừng có hiểu lầm cái gì.”

Tôi sửng sốt một chút, hơi không tiếp nhận được.

Khi xe chạy lên đường quốc lộ một lần nữa, cảnh vật hai bên đã từ nơi quá mức hoang vu dần dần đến nơi có những tòa nhà dân cư, cho thấy chúng tôi cách đảo Sư Vương càng lúc càng gần, cũng cách sự bình yên an nhàn càng lúc càng xa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play