Lục Liên Trà ngạc nhiên, cái gì mà đừng diễn tốt như vậy nữa?
Cậu ta mê mang hỏi: "Thế cuối cùng là em diễn tốt hay không?"
Mục Nhiên không đành lòng trả lời thẳng vào vấn đề, cậu nói lảng sang chuyện khác: "Lý ảnh đế dạy cậu diễn thế à?"
Lục Liên Trà gật đầu lia lịa: "Đúng rồi, anh ấy bảo muốn đẹp trai ngời ngời thì phải cải biên lại động tác sao cho hợp với mình."
"Hôm qua em còn bảo anh Phàn tập hợp lại những tiết mục nhiều view nhất của em để xem điệu nào đẹp cơ."
Mục Nhiên trầm mặc: "Hiểu chuyện lắm, lần sau đừng hiểu chuyện như thế nữa."
Vương Cự vừa chạy với tốc độ một trăm mét đến thì nghe được Lục Liên Trà giải thích.
Khóe miệng anh ta giật như tép nhảy, nghiêm túc uốn nắn: "Phim chúng ta đang quay là phim võ hiệp, cậu là Minh chủ võ lâm! Cậu thấy thằng Minh chủ nào lên chiến trường nhảy hiphop chưa?"
Lục Liên Trà ồ một tiếng, nhỏ giọng hỏi lại: "Ý ngài là tôi không thể nhảy hở?"
Vương Cự gật đầu liên tục: "Ừ!"
Lục Liên Trà nhíu mày đốp chát: "Nhưng tôi nhảy rất đẹp."
Vương Cự: "Đẹp cũng không được nhảy."
Lục Liên Trà bĩu môi, tiếp tục phản bác: "Nhưng mà mấy anh trai bên Marvel cũng hay nhảy mà, nào là 'Vệ binh dải ngân hà' hay 'Iron man'..."
"Không được!" Vương Cự hết hồn vội vàng nhắc lại: "Hai người các cậu đi tìm thầy võ thuật, học theo y xì đúc cho tôi."
"Cấm chỉ tự ý thay đổi."
"Diễn xong cảnh này là đóng máy cho nhau lối đi riêng."
Nghe thấy hai chữ 'đóng máy' sắc mặt Lục Liên Trà buông lỏng hẳn: "Thế cũng được."
Vương Cự nhẹ nhàng thở ra, anh ta lo lắng nếu để Lục Liên Trà nhảy nhót nữa, đến lúc Diệu Tinh duyệt phim chắc ném thẳng cái máy quay vào mặt anh ta mất.
Khéo còn được thêm cả cái giải 'Vở hý kịch xuất sắc nhất' nữa cho đẹp mặt tổ tiên dòng họ.
Vương Cự miễn cưỡng nở nụ cười: "Nghỉ một chút rồi tiếp tục."
Anh ta vừa dứt lời Mục Nhiên đã hăng hái nhận cốc trà sữa trên tay Tịch Đồng làm một hớp.
Lục Liên Trà bê cái ghế ra ngồi cạnh cậu, ỉu xìu hỏi: "Mục Nhiên, em diễn kém thế cơ á?"
Mục Nhiên uống trà sữa, không nói chuyện.
Tịch Đồng lắc đầu đáp: "Cậu diễn không kém."
Lục Liên Trà trợn mắt lên nhìn: "Thật á?"
Tịch Đồng: "Chính xác phải nói là cực kỳ kém."
Lục Liên Trà: ".................."
Một lúc sau cậu ta thở dài: "Biết rồi, chắc là em chẳng có tài năng ở mảng này."
Mục Nhiên uống hết cốc trà sữa, ném hộp vào thùng rác rồi mới rảnh miệng nói: "Không thích đóng phim thì không cần tự miễn cưỡng."
Mục Nhiên liếc mắt nhìn cậu ta: "Tôi thấy cậu đứng trên sân khấu sáng hơn rất nhiều lần so với đứng trước máy quay."
"Thế, thế hả?" Gương mặt Lục Liên Trà lập tức đỏ bừng: "Vậy em nghe anh, em không đóng phim nữa."
Tịch Đồng nhíu mày: "Này, chẳng liên quan Mục Nhiên nhà này nhé, cậu không diễn là tại cậu, cứ đổ cho Nhiên là làm sao?"
"Nè!" Lục Liên Trà dậm chân: "Tịch Đồng sao anh đáng ghét thế, em hỏi là vì em không quyết định được!"
"Vậy nên em mới cần lấy động lực từ bạn bè chứ!"
Tịch Đồng ngạc nhiên: "Cậu định giải nghệ à?"
"Không giải nghệ." Lục Liên Trà lắc đầu sửa lại: "Em không đi đóng phim nữa, đóng phim khó quá, em chỉ muốn đi show tài năng với chương trình thực tế về vũ đạo thôi."
Tịch Đồng ngạc nhiên, so với lợi nhuận thu được từ mấy show đó thì số tiền Lục Liên Trà kiếm được từ phim truyền hình phải hơn rất nhiều lần. Cậu ta là lưu lượng đang nổi, đóng không được thì dùng thế thân, diễn kém thì mua báo tẩy trắng là ổn...
Cậu ta khó hiểu hỏi Lục Liên Trà: "Sao lại không đi đóng phim nữa?"
Lục Liên Trà bĩu môi: "Tiền đóng phim khó kiếm lắm, em nuốt không trôi. Mà nhé, đi show cũng có tiền mà, ít hơn một chút nhưng cũng đủ để em trang trải cuộc sống."
Tịch Đồng quay sang nhìn Mục Nhiên, thấy cậu thẫn thờ gật đầu.
Tịch Đồng: "Cậu gật cái gì?"
Mục Nhiên thờ dài: "Nuốt không trôi tiền."
Tịch Đồng: "Ý là sao?"
Mục Nhiên: "Tôi muốn giải nghệ."
Tịch Đồng:???
Lục Liên Trà:???
Lục Liên Trà lập tức đứng dậy dưới ánh mắt tử vong của Tịch Đồng: "Đạo, đạo diễn Vương gọi em!"
Sau đó cậu ta cong đuôi chạy mất.
Mục Nhiên cũng muốn đi theo nhưng bị Tịch Đồng giữ chặt: "Cậu thực sự muốn giải nghệ?"
Mục Nhiên chớp mắt: "Ừ, tôi sẽ nói chuyện lại với cậu sau."
Lời này khiến cho Tịch Đồng thẫn thờ mãi, cậu ta xóa tin nhắn định gửi, đóng luôn khung chat của Tạ Tắc Nghiêu.
Cảnh cuối cùng diễn viên ai ai cũng dùng hết sức mình, cuối cùng cũng qua, đóng máy thuận lợi.
Vương Cự lau mồ hôi hột, cầm loa lên thông báo: "Đêm nay mọi người liên hoan ở Hạo Cánh Hiên!"
"Vương tổng nhà chúng ta mời khách!"
Mọi người đồng loạt nhìn về phía Lục Liên Trà.
Dù sao chuyện Vương tổng của Tất Hỏa thân với Tạ tổng của Diệu Tinh là chuyện mà ai cũng biết, với lại đặt bàn ở Hạo Cánh Hiên là chuyện cực kỳ khó, huống hồ là bàn cho nhiều người.
"Tí nữa anh mời rượu Liên Trà nhé!"
"Tôi còn chưa được ăn ở Hạo Cánh Hiên bao giờ!"
"Chí ít thì cũng nhờ Liên Trà!"
Lục Liên Trà chán chả buồn giải thích quan hệ của cậu ta với Tạ Tắc Nghiêu. Mấy người này nói cứ như nước đổ lá khoai, càng chữa cháy bọn họ vàng hiểu lầm, thôi lát đến ăn thì kéo Mục Nhiên vào một bàn, tránh xa đám người này ra là được.
Tiệc đóng máy nói toẹt ra là tiệc lôi kéo làm quen, ăn là phụ mời rượu là chính.
Bàn của Mục Nhiên chuyên tâm ăn, cả bàn có ba người, Mục Nhiên thêm Tịch Đồng với Lục Liên Trà.