Editor: Pun.
Quý An Dật cũng không dám dùng quá nhiều linh thủy, trong một vài chuyện, người trong thôn có thể để ý rất kỹ.
Trong nhà đất trồng rau không lớn, rau cũng không nhiều, hai người ăn cũng đủ rồi, không nhất thiết mỗi ngày đều phải lên trấn bán rau, ngày hôm qua đã đem bán hết rau dưa trong nhà, chờ rau mọc thêm lần nữa, chắc cũng khoảng bảy tám ngày, rau xanh lớn rất nhanh, nhưng mấy loại dưa thì có chút chậm.
Đứa nhỏ Vương Tiểu Nhị này, gần đây có vài đểm khác thường.
Ngày thường ăn cơm xong, y sẽ không rên một tiếng vác cuốc đi ra đồng.
Nhưng hai ngày nay, giữa trưa thì bình thường, Quý An Dật sẽ kêu y nghỉ trưa, chính ngọ là lúc mặt trời chói chang nhất, trong nhà toàn thanh niên trai tráng, không có việc gì vội, cũng đừng làm mình vì phơi nắng mà bị đau.
Nhưng buổi sáng hôm nay, y ăn xong điểm tâm, cũng không lập tức vác cuốc đi ra ngoài, mà chỉ nhếch miệng cười hớn hở, trước kia cũng không có như vậy, đôi mắt sáng trong suốt của y dính trên người hắn, đi theo sau sờ chỗ này cọ chỗ kia ma ma chít chít mội hồi lâu, mới vui sướng hài lòng đi ra đồng.
Điều này làm Quý An Dật liên tưởng đến một loại khuyển nào đó 囧.
Đứa nhỏ này tuy nói là ngu si đần độn, nhưng nghiêm túc mà nói, y vẫn rất thông hiểu ý người.
Ai đối với y tốt y đều có thể cảm nhận được, sau đó, sẽ càng ngày càng thân cận với người đó hơn.
Điểm thân cận này, cũng khiến cho cuộc sống dậy lên chút ấm áp.
Thu dọn phòng bếp xong, lại giặt sạch quần áo hong khô phơi lên sào trúc sau nhà, Quý An Dật xách linh thủy đã pha loãng, đi ra nhà trước tưới vườn rau qua một lần, liều lượng không nhiều, hắn rất là chú ý. Còn để lại một chút, để tưới cho rườn rau trong khe núi.
Làm xong việc này hắn lại trộn một bồn lớn thức ăn cho gà, trong nhà có rất nhiều trấu, trộn thêm chút rau và lá cây quá chín.
Nhớ tới vịt cạn rất dễ sinh bệnh, Quý An Dật do dự một chút, liền bỏ vào thức ăn cho gà một ít linh thủy, sau đó khuấy khuấy rồi chia làm hai phần, một phần cho đàn gà một phần cho đàn vịt.
Tốt xấu gì cũng có thể tăng cường chút thể chất, năng lực miễn dịch và vân vân.
Chuyện trong nhà ngoài nhà đều đã làm xong, Quý An Dật đóng cửa nhà kỹ càng, đem đống cây non ở góc phòng cùng cây cuốc đều thu vào trong không gian, hắn cũng vào không gian.
Mới chỉ đầu giờ tỵ, Quý An Dật nghĩ Vương Tiểu Nhị đang ở ngoài ruộng, hắn định mang bình linh thủy đã pha loãng kia đi ra khe núi, lại đột nhiên nhớ tới, ngày hôm qua mình có mua rất nhiều xương cốt còn chưa mang đi ninh.
Xương cốt phải từ từ ninh thì mới ngon.
Quý An Dật không có bếp lò lớn, chỉ có một bếp lò nhỏ để nấu. Hắn đem xương cốt tẩy sạch, đi ra ngoài vườn đào ít gừng, tẩy tẩy cắt thành cục ném vào trong nồi nhỏ, lại cắt củ cải thành từng miếng, thêm ít muối.
Đem nồi nhỏ đặt lên bếp, đợi nồi nước chậm rãi sôi trào, đem bếp lò khống chế tốt thế lửa, dùng lửa nhỏ ninh từ từ.
Bận bịu xong, nhìn mặt trời ở ngoài, đánh giá một chút, hắn có chút nóng nảy, bây giờ đã qua nửa giờ tỵ. Quý An Dật mang ấm nước, bố khăn cùng với linh thủy pha loãng vội vội vàng vàng đi về phía khe núi.
Vừa mới ra ngoài không quá hai bước, thì thấy ngốc tử đang mang cây cuốc, dáng người cao to cường tráng, mân miệng, mặt không chút thay đổi, ngẩng đầu ưỡn ngực tiêu sái mà đi, bước chân bước rất lớn đi thật khẩn cấp.
Ngày trước ngốc tử đi đường chung quy rất hay cuối đầu, hắn thấy vậy, liền giữ trong lòng, cẩn thận dạy, dạy hai ngày y chỉ biết phải ngẩng đầu ưỡn ngực tiêu sái mà đi.
Quý An Dật thấy Vương Tiểu Nhị, Vương Tiểu Nhị tự nhiên cũng thấy hắn.
Y lập tức nhếch miệng lộ ra một nụ cười thật sáng lạn như mặc ngọc bàn, ánh mắt cũng sáng lên vài phân, trực tiếp chạy tới, đợi đến trước mặt Quý An Dật, y liền ném cuốc ôm hắn gắt gao, miệng thẳng hô. "Vợ ơi, vợ, vợ ơi." Hơi thở có chút suyễn (thở gấp)(:]]]])
"Như thế nào lại trở về? Ta đang chuẩn bị qua xem ngươi." Quý An Dật đưa tay vò vò tóc Vương Tiểu Nhị. "Nếu đã trở về, vậy ta sẽ không đi ra đồng, về nhà trước nghỉ ngơi đi, chốc nữa ta vào núi nhìn xem có nấm hay thứ gì khác không."
Nói xong, Quý An Dật cầm bàn tay thô ráp của Vương Tiểu Nhị, tránh mở ôm ấp của y dẫn y vào nhà.
"Vợ, không về." Vương Tiểu Nhị chậm rãi nói, lại lôi kéo tay Quý An Dật, đi về trước hai bước, nhặt lên cây cuốc bị vứt bỏ, một tay dẫn theo hắn, vui tươi hớn hở cười a cười a.
Trong lòng Quý An Dật thật cao hứng, ngốc tử phát sinh thay đổi, là thay đổi theo hướng tốt, hắn càng ngày càng tin rằng, chỉ cần kiên trì, mỗi ngày vào buổi sáng uống mội ít linh thủy pha loãng, ngốc tử có thể càng ngày càng tốt hơn. "Ta còn vội chuyện trong nhà, ninh thang mất một chút thời gian."
Ở trong nhà nghỉ ngơi một lúc, Quý An Dật mang theo sọt trúc chuẩn bị cùng Vương Tiểu Nhị đi vào núi.
Đã là đầu tháng sáu, thường thường sẽ có vài trận mưa, hắn nghĩ, ngọn núi này hẳn sẽ có nấm để hái.
Sắp vào núi, cách đó không xa lối rẽ, đối diện với hai người có người đang đi tới.
Quý An Dật thị lực rất tốt, thấy, liền không tiếp tục đi, đợi họ đến gần, tươi cười ôn hòa chào hỏi. "Vương ca nhi, A Cường ca."
Thấy ca ca, Vương Tiểu Nhị vui vẻ hướng về phía y cười, vẻ mặt bộ dáng rất vui mừng.
"Đây là đi đâu?" Đây là đi qua miếng đất tại khe núi kia, trong lòng Vương Bảo Nhi lộ ra nghi hoặc, thanh âm hỏi thăm, ngữ khí rất nhu hòa, trên mặt cũng mang theo ý cười.
"Đang định vào núi nhìn thử, có nấm để hái hay không." Dừng một chút, Quý An Dật cười nói. "Cày bừa xong rồi?"
Vương Bảo Nhi gật gật đầu. "Bận bịu hồi cũng xong rồi, đang chuẩn bị về nhà." Ngừng một chút, hắn còn nói. "Đúng là bây giờ ngọn núi đang có nấm, cũng không mất bao nhiêu thời gian, đi vô núi nhìn một chút, còn một canh giờ nữa mới tới giờ cơm trưa."
"Khí sắc Quý ca nhi so với lúc trước tốt hơn nhiều." Quý A Cường nói, lại chuyển ánh mắt sang người đứng bên cạnh Quý An Dật, đang một mực cười ngây ngô với Vương Bảo Nhi. " Tiểu Nhị nhìn cũng có tinh thần hơn không ít."
Quý An Dật nghe, cười cười không lên tiếng trả lời.
Bốn người đi vào rừng, ở bên ngoài không có gì để hái, bình thường vội vàng làm việc đồng áng, đi bên này tiện đường, có khi vào núi tìm kiếm một vài thứ này nọ trở về.
"Qua bên này đi." Vào núi, Quý A Cưởng bước đi đằng trước, nhìn tư thái kia, thì chắc là rất quen thuộc phương diện này.
Ngọn núi này đường đi không dễ, gốc cây dây leo chắn ngang sẽ không có đường đi, phải chọn chọn một hồi, một đường quẹo đông quẹo tây, thật vất vả đi vào, cuối cùng cũng phát hiện được một ít nấm, nhưng mà không nhiều.
Bốn người ở trong đi loanh quanh một chút, ngây người một thời gian dài, hái được chút nấm mộc nhĩ và vân vân, còn tìm thấy một cây đào hoang, trên cây đào ra trái không tồi, cái đầu không lớn, có nhiều chỗ đã bắt đầu lộ ra màu hồng, nhìn cũng rất khả quan.
Bọn họ tự nhiên không buông tha cây đào này, những quả chín đều hái xuống hết.
Thấy hời gian không sai biệt lắm, Vương Bảo Nhi nói nên đi về nhà.
Một hồi a ma lại càm ràm.
Quý An Dật thu hoạch được rất nhiều, rất thỏa mãn đáp lời, dựa theo đường cũ đi ra khỏi núi, rất nhanh đã đến nhà, hắn lên tiếng. "Vương Bảo Nhi A Cường ca, chờ một lát, ta có ninh thang."
Nói xong, Quý An Dật quay vào nhà mà chạy, trên lưng mang theo giỏ trúc chứa đồ vật này nọ bên trong, bị Vương Tiểu Nhị giành đeo lên lưng.
Thấy vợ chạy, Vương Tiểu Nhị quay đầu lại hướng về phía ca ca cười, sau đó, cũng thí điên thí dại chạy theo sau.(:]]])
"Ngày hôm qua ta mang Quý ca nhi lên trấn bán rau dưa, trong nhà đồ ăn tươi ngon, bán cũng được chút tiền."
Quý A Cường kéo tay vợ mình, nói. "Quý ca nhi hiểu chuyện, ngươi cũng có thể an tâm chút, hắn chăm sóc Tiểu Nhị rất tốt."
"Ân." Ánh mắt Vương Bảo Nhi có hơi chút ướŧ áŧ, hắn chớp chớp, hé miệng hơi hơi nở nụ cười.
Không đến một hồi, Quý An Dật bưng một tô thang xương củ cải đi tới. "Hôm qua có mua chút xương cốt, ta nấu mùi vị cũng không tồi đâu."
Vương Bảo Nhi tiếp nhận tô, một cỗ mùi thơm xông vào mũi, hắn liếc mắt nhìn tô thang, đậm đặc màu trắng ngà, khiến cho người ta nhìn thấy mà lòng yêu thích, có chút thèm ăn. "Được rồi, vào nhà đi, ta với ca ngươi về nhà đây."
Quý An Dật cười gật đầu, nhưng không nói gì nữa, nhìn hai người chậm rãi biến mất trong tầm mắt, lúc này mới lôi kéo ngốc tử bên cạnh trở về nhà.
Hết chương 8.