Editor: Pun.

Đi được một đoạn, Quý An Dật thả chậm cước bộ, đến gần Vương Bảo Nhi hơn một chút, hai mắt sáng long lanh nhìn y, nhỏ giọng nói. "Ca, số lượng củ cải khô cũng tăng lên."

Vừa nghe lời này Vương Bảo Nhi lập tức dừng cước bộ. "Vội vậy có làm kịp không?"

"Không sao cả, phải một tháng nữa mới giao hàng." Dừng một chút, Quý An Dật còn nói thêm. "Ta đang định thu mua hết tất cả củ cải trong thôn, hảo hảo đặt trong hầm, thừa dịp khi nào trời còn trong, đem tất cả ra phơi nắng thành củ cải khô, sáng ngày mai khi Tiểu Mộc qua đây, ta sẽ nói với y, để y mua dùm hai cái chum lớn ở trấn trên về, củ cải sau khi phơi nắng xong, sẽ được đặt vào trong và đậy kín lại, vào tháng mười một, trời sẽ mưa nhiều, nên không thể phơi nắng củ cải khô, hơn nữa, tháng mười một chúng ta phải vội vàng xây nhà, còn phải đem tiền chuẩn bị tốt, đến lúc đó nhiều người bận rộn, không thích hợp để bận việc này."

"Ừ không chỉ việc này." Vương Bảo Nhi nghe xong, khẽ nhíu mày. "Tháng mười phải bắt tay vào thu hoạch lúa nước, vừa thu hoạch xong lúa nước lại phải trồng tiếp lúa mì, ruộng nhà chúng ta, nhanh nhất cũng phải bận rộn suốt nửa tháng mới xong, không chỉ có ruộng, mà còn các loại nông sản khác nữa, phần lớn là cuối tháng chín đầu tháng mười mới có thể thu hoạch, bình thường là gặt gấp lúa nước trước xong rồi mới tiếp tục gặt nhanh các loại nông sản khác, ruộng cạn trong nhà cũng không ít, phải bận bịu thêm nửa tháng nữa mới xong, chờ việc đồng áng làm không sai biệt, tháng mười một là có thể xây nhà mới, căn bản không có thời gian rảnh."

Y cũng chỉ mới nhớ tới việc này, trước đó y thậm chí còn không hề nghĩ đến.

"Chúng ta phải đem hàng hóa của tháng chín, tháng mười, tháng mười một thậm chí là tháng mười hai đều làm xong hết, sang năm tháng một và tháng hai, thì không được, tương cá thì còn có thể, nhưng củ cải sẽ không dễ tìm, mùa xuân mưa nhiều, nên không thích hợp để phơi củ cải, củ cải khô của chúng ta lại không thể phơi nắng quá lâu, lại còn phải mang một chút giòn trong đó, cũng không được giữ quá lâu, như vậy nó sẽ lên men." Bây giờ suy nghĩ lại, Vương Bảo Nhi mới càng hoàn thiện ý tưởng của mình hơn.

"Tháng mười dù bận rộn thế nào, ngươi và Tiểu Nhị cũng phải dành ra một ít thời gian, mang củ cải khô của tháng mười hai ra phơi nắng, hôm nay ngươi có thể đem tất cả củ cải đã thu được đặt vào hầm, như thế thì không thành vấn đề."

Quý An Dật nghe, trong lòng nắm chắc hơn. "Ngày mai ta nhất định sẽ nói chuyện này với Tiểu Mộc, nửa năm tới chúng ta sẽ không làm món cải khô kho và tỏi cay kèm củ cải khô."

Khí hậu ở đây chỉ có thể trồng hai mùa củ cải, củ cải trồng vào tháng năm thu hoạch vào tháng bảy và củ cải trồng giữa hạ tuần tháng bảy thu hoạch vào trung tuần (từ ngày 11 đến ngày 20 hàng tháng) tháng chín. Bây giờ là đầu tháng chín, qua vài ngày nữa là có thể thu hoạch củ cải.

Hai người vừa nhỏ giọng nói chuyện, vừa không chú ý bước đi về nhà.

Quý An Dật lại nghĩ tới một chuyện. "Ca, ngươi phải bận làm đậu tương, căn bản là không có thời gian để làm ớt băm và ớt bột." Việc này, hoàn toàn không thể để Quý bá ma nhúng tay vào, xong xuôi mọi chuyện, tiền nhất định sẽ không đến được tay hắn, hắn cũng không muốn như vậy. "Ca, ngươi xem, chúng ta tìm Lưu a ma hỗ trợ được không?"

Bây giờ không làm mứt trái cây, nên không cần đường mạch nha, còn có cá để làm tương cá, cũng phải nói vói Lưu a ma một tiếng, để ông đừng bán cá, trước tiên cứ nuôi khi nào thiếu hắn sẽ qua mua.

"Được. Ngươi qua nói với Lưu a ma một tiếng đi. Nhà y cũng trồng không ít ớt a, còn chuyện củ cải, cũng nhanh chóng mua của nhà y trước đi." Vương Bảo Nhi không chút do dự gật đầu đáp ứng.

"Được. Vậy ca về làm trước đi, ta tranh thủ qua nhà Hà nhị ca nhi, rồi mới qua nhà Lưu a ma, đúng rồi, còn có nhà Chung ta a ma nữa." Vừa tới cửa nhà, còn chưa kịp ngồi nghỉ ngơi lấy sức, Quý An Dật lại phải đi ra ngoài, đi được hai bước, hình như hắn nhớ đến chuyện gì đó, quay đầu bỏ lại thêm một. "Ca, khi nào Tiểu Nhị về, thì nói với y ta đi một lát rồi sẽ về."

Vương Bảo Nhi vừa nghe lời này, nụ cười trên mặt càng rõ hơn vài phần. "Được đi đi, ta sẽ nói với Tiểu Nhị."

Trước kia hắn không hề để ý đến thời gian, còn không cảm thấy gì, vừa rồi khi vừa nói chuyện với ca, hắn mới phát hiện, thời gian đang qua rất nhanh, tháng chín tháng mười này phải bận rộn rất nhiều chuyện, vì nhà mới của tháng mười một, liều mạng!

Ngẫm lại khi tới tháng mười hai, vào mùa đông, bên ngoài trời có tuyết rơi, gió lạnh thổi ào ào, hai người bọn họ có thể nhàn nhã ngồi trong nhà mới ấm áp thoải mái, vừa hơ lửa sưởi ấm vừa cắn hạt dưa, xuyên qua cửa sổ nhìn cảnh tuyết rơi bên ngoài, chơi đùa cùng Đại Hoàng và Tiểu Hoàng, rồi lại nhàn nhã đánh một cái ngáp đi ngủ, cuộc sống chỉ cần như thế là đủ rồi.

Đúng rồi. Không chỉ phải vội vàng chuẩn bị hàng hóa, hắn còn phải dành ra một ít thời gian, để chuẩn bị các loại đồ ăn khô dành cho mùa đông.

Bây giờ thời gian rất eo hẹp, hắn thật hận không thể mọc thêm hai tay, dù như vậy, hắn vẫn còn ngại không đủ.

Trong đầu đang loạn lẩm bẩm một mình, dưới chân thì Quý An Dật bắt đầu chạy, vội vội vàng vàng đi vào nhà Hà nhị ca nhi, y đang phơi quần áo, thấy hắn qua đây, liền biết có sinh ý tới cửa, lập tức mặt mày hớn hở nói. "Quý ca nhi đến đây, mau vào ngồi, nhìn ngươi mồ hôi mồ kê này, sao lại gấp thế."

"Này không phải vì ta muốn nhanh chóng qua đây đưa tiền cho Hà nhị ca nhi hay sao." Giao tiếp với Hà nhị ca nhi vài lần, Quý An Dật ngược lại rất thích tính tình này của y, cũng vui vẻ tán dóc vài câu với.

Ôi, lời này thật là dễ nghe. Hà nhị ca nhi nghe, nụ cười trên mặt càng tươi thêm vài phần, hai mắt sáng lên nói. "Lời này của Quý ca nhi, càng nói càng dễ nghe." Dừng một chút, y cũng không dài dòng trực tiếp nói vào vấn đề chính. "Bây giờ cần bao nhiêu củ cả? Hôm qua ta mới tính toán, trong nhà chỉ còn lại hai mươi cân củ cải, củ cải ngoài đồng ta định mười ngày nữa thu hoạch, đủ thời gian thì hương vị mới ngon." Nói đến đây, y cười cười, lại nói tiếp. "Cái này là ta cố ý thu hoạch nhiều một chút, ta nghĩ, sinh ý của Quý ca nhi chắc chắn sẽ càng làm càng phát đạt, củ cải tự nhiên cũng liền cần nhiều hơn."

Từ lúc tiếp nhận sinh ý củ cải này, vào hạ tuần tháng bảy lúc trồng củ cải, y cố ý thương lượng với chồng mình, trồng nhiều hơn hai khối đất so với năm ngoái. Bây giờ xem ra, lúc ấy bọn họ đã đúng, sinh ý của Quý ca nhi đã càng ngày càng tốt, mắt thấy củ cải sẽ cần thừa ra một chút, lúc này không biết là muốn bao nhiêu, số hàng tích trữ của nhà y có thể sẽ không đủ, Quý ca nhi nhất định sẽ tới nhà khác mua, việc này ngược lại không hề gì, chỉ cần nhắc nhở Quý ca nhi, để hắn nhớ rõ nhà y vẫn còn củ cải chưa thu hoạch, y cũng chỉ hướng về số tiền không nhỏ này để đón năm mới, một năm rồi mấy đứa nhỏ trong nhà đều không có quần áo mới để mặc, hai người bọn họ càng khỏi cần nói.

"Hai mươi cân củ cải này. . . . . ." Quý An Dật nhíu nhíu mày. "Không đủ a. Hà nhị ca nhi sau này ngươi cứ đem củ cải qua nhà ta, củ cải thu hoạch đợt sau, ta cũng lấy toàn bộ." Hắn cũng không chần chừ mà trực tiếp cho y một câu trả lời chắc chắn, để trong lòng Hà nhị ca nhi yên tâm hơn một chút.

"Được, được, được." Cứ như vậy đáp ứng, nhất thời trong lòng Hà nhị ca nhi càng cảm thấy kiên định hơn, nhìn Quý An Dật hai mắt liền có chút tỏa sáng.

Ngồi một chút, cả người cũng thoải mái hơn nhiều, nói chuyện cũng xong xuôi, Quý An Dật liền đứng lên, cười nói. "Hà nhị ca nhi, ta còn phải qua nhà Chung tam a ma một chuyến, ta đi trước đây, đúng rồi, nói chuyện đậu tương lần trước, không quan tâm bây giờ trong nhà ngươi có bao nhiêu đậu tương, hoặc qua vài ngày nữa mới có thể thu, đều có thể đem qua nhà ta."

"Được. Quý ca nhi đi thong thả." Hà nhị ca nhi tươi cười đầy mặt tiễn Quý ca nhi ra khỏi nhà, thấy hắn đi xa, mới thu hồi tầm mắt.

Bây giờ trong lòng y a, miễn bàn có bao nhiêu cao hứng, cả người cũng thoải mái hơn không ít, tinh thần đột nhiên cũng phấn chấn hơn, quả nhiên, là người gặp phải việc vui. Tết năm nay, có thể hảo hảo trải qua rồi, buổi tối y phải cùng với chồng mình thương lượng thương lượng, bọn nhỏ thích ăn thịt khô, năm nay tiền trên tay cũng không quá căng, có thể chuẩn bị nhiều hơn một chút, còn có. . . . . .

Vừa cân nhắc Hà nhị ca nhi vừa vui vẻ đi vào nhà.

Khi đến nhà chung tam a ma, thì y đang ngồi dưới mái hiên, khâu quần áo, bộ quần áo kia, làm cho Quý An Dật nhớ đến một câu, không nhớ là đã nhìn thấy ở đâu.

Mới ba năm cũ ba năm khâu khâu vá vá lại thêm ba năm. (chém)

Mặc dù không thê thảm đến mức như vậy, nhưng cũng còn cách không xa, hắn có thể thấy trên quần áo, đã có hai chỗ đã được vá. Cả Hà Khê thôn, người vẫn còn mặc quần áo chắp vá, quả thật là không nhiều, ngoại trừ Quý bá ma, y thuần túy là quá keo kiệt, không nỡ tiêu tiền thôi.

Chung tam a ma giống như cảm ứng được cái gì đó, vừa ngẩng đầu lên thì thấy, cách đó không xa, Quý An Dật đang đứng tại chỗ, lăng lăng nhìn số quần áo trong tay y có chút thất thần, y hạ mi mắt nhìn nhìn quần áo trong tay, quả thật cũng không có gì không được tự nhiên, ngược lại rất thản nhiên cười cười. "Quý ca nhi đến đây, hôm qua Chung tam thúc ngươi vào núi tìm củi, không cẩn thận vướng rách, ta thấy không có việc gì, liền vá lại cho hắn, vào núi tìm củi, ra đồng làm việc hoặc ra ngoài làm công, cũng còn có thể mặc được."

Bình thường đều làm những việc nặng mà sống, quần áo tốt một chút, quả thật không nỡ lấy ra để mặc làm việc. Dù người ta nghĩ như thế nào, đó là chuyện của người ta, cuộc sống là của chính mình, trong lòng mình hiểu rõ là được.

"Cái này rất đúng." Quý An Dật hồi thần, cười trả lời, rồi lại hỏi. "Trong nhà Chung tam a ma còn bao nhiêu ớt?"

Chung ta a ma nghĩ nghĩ. "Khoảng chừng bốn mươi cân, phải giữ lại mười cân để phơi nắng thành ớt khô. Người trong nhà ta rất thích ăn cay, mùa đông không có ớt thì không được."

"Vậy được, Chung ta a ma cứ thế mà tính, số ớt còn lại đều cắt thành ớt băm đi." Dừng một chút, Quý An Dật còn nói thêm. "Chung tam a ma nhà ngươi nếu còn củ cải và đậu tương, thì đừng gánh lên trấn bán, ta đang cần gấp, nếu trong nhà còn, có bao nhiêu ta lấy bấy nhiêu, chờ thêm vài ngày nữa, đến vụ thu hoạch củ cải, cũng như vậy có bao nhiêu lấy bấy nhiêu."

"Được. Trong nhà hẳn là vẫn còn trên dưới sáu bảy mươi cân, tất cả đều rửa sạch đem qua? Hay là. . . . . ." Sở dĩ y hỏi như vậy, là vì củ cải rất nhiều nước nên sẽ không thích hợp để lâu.

"Có thể rửa sạch toàn bộ mang qua, ta đang tăng cường phơi nắng làm củ cải khô." Chung tam a ma có sáu bảy mươi cân, trong nhà Hà nhị ca nhi có hai mươi cân, còn thiếu hơn hai trăm cân, không biết trong nhà Lưu a ma có đủ hay không, Quý An Dật cân nhắc trong đầu.

Một trăm năm mươi cân hàng, ít nhất phải ba trăm cân củ cải mới làm đủ.

"Được, ta sẽ rửa sạch số củ cải trong nhà đem qua, rồi mới tiếp tục cắt ớt." Y cũng mơ hồ biết một chút, trước tiên phải phơi nắng củ cải, mới có thể làm món cải khô kho.

"Được. Làm phiền Chung tam a ma, ta còn phải qua nhà Lưu a ma một chuyến, ta đi đây." Nói xong, Quý An Dật cười đứng lên, cùng Chung tam a ma nói hai ba câu, mới vội vội vàng vàng chạy về hướng nhà Lưu a ma.

Lưu Tú đang quét dọn trong sân, thấy Quý An Dật, trên mặt liền nở một nụ cười thật sáng lạn. "Quý ca nhi."

"Lưu ca nhi, a ma ngươi có ở nhà không?" Khi đến gần, nhìn quanh bốn phía, không phát hiện thấy người, Quý An Dật hỏi một câu.

"A ma đi giặt quần áo, chắc là gần về rồi, Quý ca nhi có việc gì không? Nếu không, ta đi gọi a ma về nha." Nói xong, y liền chuẩn bị ném cây chổi trên tay.

Quý An Dật vừa nghe, vội nói tiếp. "Không vội, cũng không có việc gì gấp, chờ Lưu a ma về cũng được."

Ngồi không bao lâu, thì thấy Lưu a ma xách thùng gỗ đi về hướng bên này, y cũng thấy rõ, tiểu ca nhi nhà mình đang ngồi trước nhà nói chuyện với Quý An Dật, nghĩ hắn hẳn có chuyện gì tìm mình, chân liền bước nhanh hơn nhiều.

"Lưu a ma." Chờ Lưu a ma đến gần hơn một chút, Quý An Dật đứng lên, cười gọi một tiếng.

Lưu a ma để thùng gỗ trên tay xuống. "Quý ca nhi vào đây đi." Nói xong, y quay sang nhìn Lưu Tú đang đứng bên cạnh, nói. "A Tú, đem quần áo đi phơi."

"Dạ." Biết Quý ca nhi qua đây tìm a ma có việc, Lưu tú cũng không nói gì thêm, hăng hái bưng thùng gỗ đi phơi quần áo.

Quý An Dật cũng không nói nhảm nhiều. "Lưu a ma trong nhà người còn bao nhiêu củ cải? Ta bây giờ có hơi thiếu củ cải, còn thiếu hơn hai trăm cân, ta nghĩ, tháng mười sẽ bắt đầu bận rộn, tháng mười một ta và ca ta đã thương lượng với nhau, định xây nhà mới, hai tháng này đều phải bận, tháng mười hai là mùa đông, ánh nắng không đủ để phơi thành củ cải khô, nên ta định, thu một lượng củ cải nhất định, đem chuyện này làm xong trước tháng mười một, số lượng có hơi nhiều, ít nhất cũng phải vài trăm cân, Lưu a ma vừa rồi nhà ngươi trồng bao nhiêu củ cải?"

"Nhiều như vậy. . . . . ." Lưu a ma nghe xong liền âm thầm tặc lưỡi. Củ cải trồng trong nhà cũng không phải rất nhiều, bây giờ rất nhanh sẽ đến mùa thu hoạch, củ cải vụ hè đã chín không sai biệt lắm. "Trong nhà ta có thể còn hai ba mươi cân là tốt lắm rồi, nhưng thật ra nếu thu hoạch xong củ cải đợt này thì có khoảng hai trăm cân, trồng vào trung tuần tháng bảy, còn năm sáu ngày nữa là có thể thu hoạch." Dừng một chút, y lại hỏi. "Chuẩn bị tháng mười một xây nhà?"

"Vâng. Định xây xong nhà trước khi mùa đông đến. Đến lúc đó lại phải phiền toái Lưu a ma rồi." Quý An Dật cười trả lời.

Lưu a ma nhu nhu đầu hắn. "Nói cái gì phiền toái với không phiền toái, khách khí với ta làm gì, tháng mười một ta cũng không có việc gì quá quan trọng, vừa lúc thừa dịp nông nhàn, bình thường ta sẽ lên trấn tìm một công việc ngắn hạn để làm, ngươi xây nhà lúc đó, thì không sợ thiếu người, chờ khoảng giữa tháng mười, chúng ta lại tiếp tục thương lượng cụ thể việc này, ta sẽ kêu A Tú qua giúp ngươi một phen, ngươi đứa nhỏ này, cũng đừng quá nhiệt tình, dù sao tuổi tác cũng không lớn, phải chú ý một chút."

"Hắc hắc. . . . . ." Câu nói này giống như một loại quan tâm chăm sóc của trưởng bối, làm cho Quý An Dật cảm thấy ấm áp vô cùng, hắn lộ ra một nụ cười có chút ngốc ngốc. "Lưu a ma ta đang định nói như vậy."

"Chút nữa ta sẽ bảo A Tú đi với ngươi, hắn cũng rất thích đi theo bên cạnh ngươi, hai ngươi tuổi tác cũng không hơn kém nhau bao nhiêu, ngươi so với hắn lại mạnh mẽ hơn nhiều, hắn đi theo ngươi ta cũng yên tâm hơn một chút, có chuyện gì, thì ngươi cứ dạy dỗ hắn, tính tình hắn có hơi thiếu kiên nhẫn, ở lâu với ngươi, chắc sẽ có thể cải thiện hơn." A Tú nhà y nếu có thể có một nửa sự thông minh của Quý ca nhi, thì sau này lập gia đình, y cũng không cần phải lo lắng.

Quý An Dật nghĩ đến tính tình của A Tú, mơ hồ hiểu được một chút gì đó, rất nghiêm túc đáp ứng Lưu a ma." Lưu a ma yên tâm, ta biết nên làm thế nào mà." Ngừng một chút, hắn còn nói. "Lưu a ma, ớt trong nhà Chung tam a ma không còn nhiều, lần này thiếu ớt băm và ớt bột, nhà ngươi còn dư bao nhiêu ớt?"

"Muốn lấy bao nhiêu ngươi phải cho ta một con số? Việc này, ta giúp ngươi làm, ớt nhà ta không đủ, ta đi tìm mấy nhà hỏi một chút."

Như vậy là tốt nhất, đối với tình hình trong thôn, Lưu a ma hiểu rõ hơn nhiều so với hắn. Quý An Dật nghĩ nghĩ trả lời. "Đơn hàng gần đây cần đến một trăm cân ớt băm, ớt bột khoảng hai mươi cân thì không sai biệt lắm." Nói xong, đột nhiên hắn nhớ tới, Tô Cẩm Minh có kêu Tiểu Mộc qua nói, hương vị nếu càng kíƈɦ ŧɦíƈɦ hơn một chút. . . . . . Hắn liền vội sửa miệng. "Khoảng hai mươi lăm cân, Lưu a ma ngươi xem rồi tính, nhà ai có tỏi ngon, cũng giúp ta thu một chút."

Ớt phấn là dùng để làm tỏi cay kèm củ cải khô, còn ớt tương thì dùng để làm món cải khô kho và tương cá.

"Được. Có chuyện gì, cứ qua đây nói với ta một tiếng, khi nào thuận tiện, ta hỏi giúp ngươi luôn một thể."

Giữa một người lớn và một đứa nhỏ, vẫn có một sự chênh lệch rất lớn, tuy rằng, người trong thôn đã nhìn Quý An Dật bằng một con mắt khác, không còn xem hắn như một hài tử đơn thuần, mà mang theo sự tôn trọng nhất định, nhưng dù sao cũng không so được với bậc trưởng bối.

"Được. Ta hiểu được." Nói xong, Quý An Dật cười cười, nhớ tới hình như mình đã quên mất chuyện gì đó, cẩn thận suy nghĩ một chút. "Lưu a ma ta nghe A Tú nói, ở nhà sau ngươi cũng có một cái ao nhỏ, có nuôi cá phải không?"

Lưu a ma nghe, vui tươi hớn hở cười. "Phải, hồ nước không lớn, bình thường cũng chỉ để tự mình bắt ăn, hàng xóm láng giềng nếu có thèm, cũng sẽ qua đây bắt một ít về ăn."

"Như vậy a . Lưu a ma cá nhà ta có lẽ sẽ hơi thiếu, đến lúc đó sợ là phải qua đây mua một ít cá." Dừng một chút, Quý An Dật lại nói thêm. "Đây không phải chuyện ngày một ngày hai, ta nghĩ, nếu sinh ý của Tô lão bản tốt, mứt trái cây cũng không thể so với sinh ý này, mứt trái cây chỉ có một tháng. Cái này a, từ đầu năm đến cuối năm đều phải có hàng."

Nghe xong lời này, Lưu a ma liền hiểu được ý hắn. "Đến lúc đó nếu thiếu cá, cứ qua đây bắt, đợi một thời gian nữa, ta sẽ mua một ít cá con về nuôi."

Chuyện cần nói đều đã nói xong, sau đó hai người lại nói một chút chuyện khác, chờ Lưu tú trở về, Quý An Dật liền cùng y đi về nhà.

Trong nhà, Vương Bảo Nhi đang thu xếp chuyện ngâm đậu, thấy trong nhà nhiều ra một cặp chum, Quý An Dật ngớ ra. "Ca, cái chum này. . . . . ."

Vương Bảo Nhi đứng thẳng lên, nhìn lại. "Quý ca nhi về rồi à." Thấy Lưu Tú đứng bên cạnh, thì cười đánh tiếng chào. "Lưu tiểu ca nhi cũng qua đây chơi à." Sau đó, dừng tầm mắt trên người Quý An Dật, đáp. "Bây giờ thời gian khá gấp rút, ta để A Cường về nhà, thấy cái chum nào trống thì đem qua đây, có hai cái chum lớn để ngâm đậu tương, thì thời gian cũng nhanh hơn một chút."

Nếu không phải đau lòng tiền mua chum, thì y còn định, một lần ngâm ba chum đậu tương a.

"Vậy, ngày mai khi Tiểu Mộc qua đây, ta sẽ nhờ y mua dùm ba cái chum." Chum dùng để ủ, chum dùng để ngâm, bây giờ đối với việc chế biến tương cá hắn đã thuần thục hơn nhiều, lúc này thời gian lại đang gấp rút, trước kia dùng bình để ngâm ướp, còn có thể tiếp tục đổi qua cỡ lớn hơn một chút (?). Mua một lần với số lượng lớn, sẽ rẻ hơn, ừm, ngày mai Tiểu Mộc qua đây, hắn sẽ hỏi thăm y một chút về chuyện này, những cái chum cái bình này a, đều phải có chất lượng tốt, phải bền một chút. Trong đầu Quý An Dật ầm thầm cân nhắc tính toán số tiền mình đang có.

Vương Bảo Nhi nghe lắc lắc đầu. "Mua nhiều chum hũ vậy, cũng không có chỗ để, bây giờ cứ dùng trước mấy cái này, chờ khi xây nhà mới, nhớ phải xây một cái phòng riêng biệt, đặt ở vị trí quan trọng, dùng để cất chứa."

Đặt ở bên ngoài thì tuyệt đối không được, trước đó vài ngày, hắn có cố ý đem phòng đựng tạp vật dọn dẹp sạch sẽ, trước kia đồ vật này nọ đều đặt ở khắp mọi nơi trong nhà hoặc trong phòng bếp, bây giờ trong nhà và phòng bếp, đều rất chật chội.

Ách. . . . . . Quý An Dật xấu hổ nhớ tới, nhà mình thực sự có hơi nhỏ, ba gian phòng cũng không lớn, trong phòng đựng tạp vật đã đặt bốn cái bình và một cái chum, ngày mốt Tiểu Mộc lại thay hắn mua hai cái qua đây, lúc này phải hảo hảo tìm chỗ a. Hai cái chum ngâm đậu, ngược lại đặt ở bên ngoài cũng không sao.

Số nồi niêu chum vại này quả thật có chút phiền phức, lần trước đi Cảnh Đêm thành, hắn và Tô Cẩm Minh có thương lượng, may mà y chuẩn bị hai cái bình cỡ trung để đựng đồ vật này nọ, cũng an toàn hơn một chút, hiện tại trong phòng đựng tạp vật có hai cái bình và một cái hũ, dùng để chuyên chở hàng hóa.

Nghĩ đến đây, Quý An Dật bỗng nhiên nhớ tới, lúc này hàng hóa đặt nhiều hơn, hắn đoán ngày mai Tiểu Mộc sẽ mang hai cái chum qua đây, kia y mua tới hai cái chum, quả thật không có chỗ để. . . . . .

Hắn đột nhiên phát hiện, việc xây nhà mới này, như lửa sém lông mày a!

Nếu ngày mai Tiểu Mộc thực sự mang hai cái chum qua đây, thì chắc phải làm phiền y chở chúng về, lần sau qua lấy hàng lại chở qua đây, lấy hàng cùng ngày sắp xếp cùng ngày, nếu không, quả thật không có chỗ để.

"Được. Việc này phải hảo hảo nhớ kỹ, đến lúc đó ta sẽ đem vị trí quan trọng nhất, xây một căn phòng thật lớn, riêng biệt dùng để bỏ chum và hũ." Quý An Dật lấy lại tinh thần, nói tiếp câu chuyện.

Đề tài ngay lập tức chuyển sang chuyện xây nhà mới, đang nói hăng say, thì thấy Hà nhị ca nhi qua đây.

Quý An Dật kết toán tiền cho y, nói chuyện phiếm vài câu, y đã đi.

Hà nhị ca nhi đi rồi, đề tài nhà mới này cũng không tiếp tục nói nữa, Lưu tú cùng Quý An Dật mang mấy tấm trúc đặt lên bàn, bắt đầu cắt củ cải sợi.

Không bao lâu Chung tam a ma cũng qua đây, mang theo củ cải đã được tẩy rửa sạch sẽ, nhìn chúng trắng trắng béo tròn trông rất đáng mừng, biết bọn họ đang bận rộn, trong nhà y cũng đang có chuyện, liền không nói gì thêm.

Vương Bảo Nhi và Vương Tiểu Nhị vội vàng ngâm đậu, Quý An Dật và Lưu Tú thì vội vàng cắt củ cải sợi.

Quý A Cường khiêng một túi đậu to qua đây, thấy tình huống này, liền đặt chúng xuống đất tiếp nhận công việc trong tay Vương Bảo Nhi, Vương Bảo Nhi lại qua tiếp tục cắt củ cải sợi.

Khoảng chừng hơn nửa giờ tỵ, trời càng ngày càng nóng, mồ hôi chảy rất nhanh, thời tiết lúc này không còn thích hợp để đứng ngoài trước nhà làm việc nữa, chỉ là. . . . . .

Bây giờ trong nhà để rất nhiều thứ, ba người cộng thêm hai cái bàn và mấy tấm trúc vân vân, căn bản là chen không nổi.

"Không được, nóng quá. Ta thấy phải tạm thời dựng một cái lều đơn giản đi." Vương Bảo Nhi đặt con dao trên tay xuống, đứng dưới mái hiên, vừa nói chuyện vừa xoa xoa mồ hôi trên trán.

Nếu không có Quý bá ma, kỳ thật, quý gia ngược lại là nơi thích hợp để làm nhất.

Lưu Tú đứng dưới ánh mặt trời lâu như vậy, cũng không than mệt gì gì đó, mặt y bị phơi nắng đến đỏ bừng, hai mắt đen láy sáng long lanh, trông rất đáng yêu. "Quý ca nhi ta thấy, trước nhà ta cũng không bận gì, đúng lúc, củ cải trong nhà cũng không cần mang qua đây, chúng ta trực tiếp qua bên kia cắt đi."

"Ta thấy biện pháp kia được rồi." Vương Bảo Nhi đáp lời, lại nói tiếp. "Trước tiên đem số củ cải này cắt xong, sau đó lại dựng một cái lều ở bên cạnh." Sau này sẽ có rất nhiều chuyện phải làm, chung quy cũng không thể qua nhà Lưu a ma làm được.

Hết chương 53.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play