Editor: Pun.

Thời gian dự trữ của tương cá tương đối dài hơn so với mứt trái cây, phải mất mười lăm ngày để ngâm ướp, với đơn hàng đầu tiên khi hắn quay về, Tô Cẩm Minh liền một hơi muốn một trăm cân, nghe thì rất nhiều, nhưng đợi khi chia ra, thì chỉ vừa đủ số lượng của một tháng, nhiều khi còn không đủ.

Sáu mươi tiền đồng một cân, một trăm cân là sáu ngàn tiền đồng, tương đương với bốn lượng bạc.

Món cải khô kho và tỏi cay kèm cải khô đều là năm mươi cân.

Bốn mươi tiền đồng một cân, một trăm cân là bốn ngàn bốn tiền đồng, Tô Cẩm Minh trực tiếp tính thành ba lượng bạc.

Khi trở về, Quý An Dật mang theo ba lượng bạc tiền đặt cọc, mười lăm ngày sau giao hàng.

Khi đi ngang qua Cảnh Dương trấn, hắn cố ý mua hai cái bình lớn về để ngâm ướp tương cá.

Tiểu Mộc dùng xe ngựa đưa bọn họ về Hà Khê thôn, cũng không dừng lại mà trực tiếp chạy về Cảnh Dương trấn.

Sửa sang lại nhà cửa xong xuôi, thì mặt trời cũng xuống núi, đã đến giờ phải chuẩn bị cơm chiều.

Quý An Dật định nói với Vương Bảo Nhi chuyện tương cá, để y cũng vui vẻ theo, hắn kêu ngốc tử đi gọi y qua đây.

Không đến một lúc, hai người đã trở lại.

"Ca." Quý An Dật mặt mày hớn hở rót một chén nước cho Vương Bảo Nhi.

Vương Bảo Nhi nhận lấy nước, nhưng không uống, thấy hắn cười, mặt mày vui vẻ hớn hở, trong mắt y cũng lộ ra ý cười, nhướng mày, hỏi. "Chuyện này thành?" Tuy là câu hỏi, nhưng biểu tình cũng rất vui vẻ.

"Thành." Quý An Dật vui sướng hài lòng gật đầu, làm một cái thủ thế, cố ý chỉ làm một nửa. "Ca, ngươi đoán xem giá là bao nhiêu?"

"Sáu?" Giá của món cải khô kho và mứt trái cây hắn cũng biết, còn tương cá, hắn cảm thấy mùi vị của nó khá ngon, hẳn là cũng không kém nhau nhiều lắm, bây giờ thấy thủ thế (động tác tay) của Quý ca nhi, vậy là. . . . . .Ngẩn người, Vương Bảo Nhi cười nói. "Sáu tiền đồng một cân, cũng khá tốt."

Chỉ là tiền kiếm được có hơi ít, may mắn cá là của nhà mình, đậu tương cũng không phải vật quý giá gì, trong nhà vẫn còn một chút, không cần mua nhiều lắm.

Có còn hơn không. Vương Bảo Nhi ở trong lòng tự an ủi chính mình, lúc này chút mất mát ấy mới ít nhiều chuyển biến tốt đẹp hơn.

"Không đúng, không đúng." Quý An Dật phe phẩy đầu. "Ca, ngươi đoán sai rồi, tương cá mỹ vị như vậy, sao lại có thể bán sáu tiền đồng được, ca cũng quá không tự tin rồi."

Vương Bảo Nhi nghe vậy, nhẹ nhàng thở ra. "Đó là ít hay nhiều? Ngươi làm cái thủ thế như vậy, ta làm sao đoán được, còn tưởng rằng đó là một số."

Vừa nói vậy, Quý An Dật mới phát giác được vấn đề, hắn vội vàng làm cái thủ thế, bây giờ khoa tay múa chân lại, hai mắt sáng trong suốt nhìn Vương Bảo Nhi.

"Mười sáu." Vương Bảo Nhi có chút hơi kích động, trực tiếp hỏi. "Có phải Tô lão bản nói bấy nhiêu không? Trong nhà đậu tương còn dư cũng không nhiều lắm, ta phải nhanh chóng về nhà tiếp tục làm thêm một chút đây."

A . . . . . .

Quý An Dật ngây dại.

Đột nhiên hắn mới nhớ, hắn quên rằng, đậu tương cũng cần có thời gian để ủ.

Nói cách khác, mười lăm ngày sau, hắn hoàn toàn không có cách nào giao ra một trăm cân tương cá.

Xong rồi, ngày mai lúc Tiểu Mộc qua đây chở rau dưa, hắn phải nhanh chóng đem chuyện này nói cho Tiểu Mộc, để y nói ý tưởng này cho Tô Cẩm Minh biết.

"Ca, chúng ta còn bao nhiêu đậu tương?" Có thể cứu vãn được bao nhiêu thì được bấy nhiêu, nói không chừng, vật càng hiếm thì càng quý, ngược lại có thể trở thành chuyện tốt.

Mặc dù trong lòng đã thầm nói vậy, nhưng kỳ thực Quý An Dật vẫn cảm thấy có lỗi với Tô Cẩm Minh, là do hắn suy nghĩ không chu toàn.

Vương Bảo Nhi nghĩ nghĩ. "Không đến bảy cân, Tô lão bản nói cần bao nhiêu?"

Không đến bảy cân, không sai biệt lắm có thể làm ra trên dưới mười ba cân tương cá, lần trước Vương ca nhi có đem đậu tương qua, hắn chỉ dùng một ít, nếu tính toán kỹ lưỡng, đến lúc đó hẳn là có thể làm ra mười lăm cân tương cá.

Thiếu khá nhiều, nhưng ít còn hơn không.

Quý An Dật cười khan, lần tới hắn sẽ làm thừa ra năm cân tương cá xem như nhận lỗi.

"Quý ca nhi sao vậy?" Cười miễn cưỡng như vậy. Vương Bảo Nhi rất buồn bực, vừa rồi còn tốt mà.

"Không có gì." Quý An Dật không nói việc này cho Vương Bảo Nhi, chỉ sợ y nghĩ nhiều, sợ y lo lắng. "Tô lão bản nói, lần tiên chúng ta có thể làm được bao nhiêu thì làm, mười lăm ngày sau Tiểu Mộc sẽ đến lấy hàng, còn sau đó, liền đặt trước một trăm cân, ta đoán, phải trên dưới bốn mươi cân đậu tương, bốn mươi cân cá tươi, hai mươi cân ớt băm."

Vương Bảo Nhi vừa nghe, có chút ngây người. "Nhiều vậy?"

Một trăm cân, mười sáu tiền đồng một cân, đây chính là hơn hai lượng bạc a!

"Ca, chúng ta làm ra món ăn ngon, Tô lão bản rất thích, ta cảm thấy, chắc chắn có thể bán rất đắt hàng, nói không chừng tiền mỗi tháng kiếm được sẽ càng ngày càng nhiều, ca, trước tiên ngươi thu thập một ít đậu tương ở trong thôn, hảo hảo đặt." Đậu tương có khả năng lưu trữ tốt hơn nhiều so với củ cải, đến mùa đông có thể sẽ thiếu củ cải , đến lúc đó, chắc phải dựa vào số cá và tương này để duy trì thu nhập.

"Được." Đây chính là đơn hàng một trăm cân a, một ít đậu tương trong nhà quả thật là không đủ nhìn, Vương Bảo Nhi có hơi liếu lưỡi. "Bây giờ ta về nhà một chuyến, đem đậu tương qua đây."

"Đợi một chút." Quý An Dật chạy vào phòng, đem một vài thứ mua được ở Cảnh Đêm thành ra. "Ca, đây là mua cho ngươi, ngươi lấy đi."

Vương Bảo Nhi nhìn thấy vải dệt, thì lắc đầu liên tục. "Không cần, không cần."

Đây là loại vải tốt, y có thấy qua ở cửa hàng vải, nhưng chưa từng dám hỏi giá, khi y mua vải xong, đúng lúc có người đi vào mua loại vải này, y nghe được giá, một cuộn giá một ngàn hai tiền đồng, tính đâu ra đấy thì bằng ba bộ quần áo của y, đương nhiên, mùa hè mặc quần áo ngắn thì có thể nhiều hơn một chút.

Nói cách khác, một bộ quần áo tốn bốn trăm tiền đồng, thường ngày bọn họ mặc một bộ quần áo chỉ tốn nhiều nhất là hơn một trăm tiền đồng.

"Ca đây là ta mua ở Cảnh Đêm thành, rẻ hơn một nửa so với trấn trên, ta thấy lời, mới một hơi mua sáu cuộn." Quý An Dật cười hắc hắc, đem đồ đạc linh tinh nhét vào lòng Vương Bảo Nhi, còn nói. "Chúng ta mỗi người hai cuộn."

Hắn biết, Vương ca nhi có thể có được một miếng vải đã là rất tốt rồi, phần còn lại dù sao, cũng phải may cho ba người của Quý gia mỗi người một bộ, nếu không, cũng chẳng đẹp đẽ gì, suy cho cùng y cũng là con dâu của Quý gia, một chút thể diện vẫn phải có.

"Trong thành sao có thể rẻ hơn so với trấn ta?" Vương Bảo Nhi rõ ràng không tin.

Quý An Dật đã sớm nghĩ đến đáp án. "Thật mà. Từ Cảnh Đêm thành đến Cảnh Dương trấn, xe ngựa tốt cũng phải chạy suốt một ngày đường mới tới, vải được chở tới đương nhiên giá phải cao hơn một chút, nếu không sao ông chủ có thể kiếm lời."

"Cũng đúng." Tuy nghe vậy, nhưng Vương Bảo Nhi vẫn có chút chần chờ, loại vải này quá tốt. . . . . .

"Ca, đừng do dự càu nhàu nữa, đem chúng về nhà cất đi, rồi lại bưng đậu tương qua đây." Quý An Dật cười ha hả thúc giục y đi về.

Vương Bảo Nhi bất đắc dĩ nở nụ cười. "Quý ca nhi tay nghề may quần áo của ngươi cũng không quá tốt, đừng có làm hư vải, đưa cho ta một cuộn để ta may hai bộ cho các ngươi, số vải còn lại thì cất kỹ đi, đợi sang năm lại may bộ mới, hai người các ngươi đều đang phát triển, may nhiều cũng mặc không hết."

"Được. Ta đang định nói chuyện này, ca liền thay ta nói luôn." Quý An Dật vui vẻ hớn hở cười.

Không bao lâu, Vương Bảo Nhi liền mang đậu tương qua đây, đi theo sau là Quý A Cường.

"A Cường ca ngươi là một tay bắt cá cừ khôi đấy, để cho hắn ra hồ nước bắt hai con về." Tiểu Nhị sẽ không bắt cá, thân thể Quý ca nhi thì lại quá nhỏ, y sợ hắn xuống hồ, đúng lúc thấy A Cường về, y liền kéo hắn qua đây.

Quý An Dật nghe, mặt mày hớn hở nhìn Quý A Cường. "A Cường ca, phiền toái ngươi."

Về chuyện tương cá chia năm năm, Vương Bảo Nhi đã đề cập với Quý A Cường, vừa nãy khi đi trên đường, y đã kể hết tình huống cho hắn nghe.

Làm đậu tương ở nhà là chuyện không thể, chưa nói đến, Quý bá ma chắc chắn sẽ phản đối.

Quý A Cường hiểu được ý vợ mình, rất trực tiếp nói, nếu chia năm năm, về sau nếu bên này có gấp rút làm tương cá, thì đừng để bị gián đoạn, a ma bên kia hắn sẽ nói, bây giờ đã qua vụ mùa, cũng chỉ có bốn mẫu ruộng nước, sinh hoạt không tính là bận rộn, để y đừng bận tâm.

Có lời này, Vương Bảo Nhi liền hoàn toàn yên tâm.

Y biết, đây là Quý A Cường cũng đồng ý hai người bọn họ tự dành dụm tiền riêng cho mình.

Ai mà không hy vọng cuộc sống của mình có thể tốt hơn, mỗi ngày mệt chết mệt sống làm việc, thật vất vả kiếm được vài đồng tiền, còn không đủ để ăn no mặc ấm, liều chết nắm vài đồng tiền trong tay, có cái rắm mà dùng a. Đây là lúc thích hợp để dành dùm tiền cải thiện cuộc sống, dù sao, Vương Bảo Nhi cũng hoàn toàn không hiểu trong đầu Quý bá ma đang nghĩ gì, keo kiệt keo thành cái dạng kia, quả thực là muốn tiền đến không muốn mạng mà, còn sống là còn hy vọng.

"Không có việc gì." Quý A Cường trả về một câu, trực tiếp đi ra hồ nước của Quý gia.

"Ta đã nói việc này cho A Cường ngươi nghe." Đợi hắn đi rồi, Vương Bảo Nhi nhìn Quý An Dật nói một câu.

Quý An Dật cười cười. "Nhất định phải như vậy, hai người sống với nhau, đương nhiên phải nói cho nhau biết, sao có thể giấu diếm." Nói xong, hắn vừa cười vừa nói. "Giống như ta, trong lòng có ý tưởng gì, ta đều nói cho ngốc tử nghe."

Có chuyện nói chuyện có việc nói việc, mới có thể càng thân mật hơn, cuộc sống mà lo nghĩ quá cũng không tốt, cố gắng kinh doanh thật tốt rồi một ngày nào đó cuộc sống cũng sẽ tốt hơn. Vả lại, nếu cứ như vậy, Quý A Cường sẽ có thể hoàn toàn chế trụ được Quý bá ma, bây giờ, Vương Bảo Nhi cũng không cần cẩn thận từng li từng tí, mà là Quý A Cường chủ động đứng ra giúp y.

Vương Tiểu Nhị đứng bên cạnh nghe thấy vợ nhắc đến tên mình, liền nhếch miệng lộ ra một nụ cười thật tươi, nhìn thoáng qua ca ca, rồi lại đặt tầm mắt lên vợ, miệng gọi. "Vợ, ta đói bụng."

"Yêu, ta cũng không để ý đến sắc trời a." Quý An Dật ngẩng đầu lên thì thấy, tới giờ làm cơm chiều rồi. "Ca, đêm nay ngươi ở lại bên này ăn cơm đi."

Hôm nay đi một ngày đường, vốn không ăn được gì, khó trách ngốc tử lại đói bụng, hắn cũng có hơi đói bụng.

"Được. Chúng ta đi làm cơm chiều, A Cường ca ngươi chắc một lúc nữa mới về." Lâu rồi Vương Bảo Nhi không xoa tóc đệ đệ, y chìa tay nhu nhu đầu hắn.

Đệ đệ hắn a, càng ngày càng hiểu chuyện. Tương lai không lâu nữa, chắc chắn hắn cũng có thể giống như bọn họ, a ma và a cha ở trên trời có linh thiên, cũng có thể yên tâm.

Ăn xong cơm chiều, Quý An Dật, Vương Bảo Nhi, Quý A Cường, ngay cả Vương Tiểu Nhị cũng đi theo giúp vui, hữu mô hữu dạng lấy sạch xương cá.

Bốn người làm đến lúc trời tối đen, mới đem tương cá ngâm ướp xong.

Bận bịu xong xuôi, Vương Bảo Nhi và Quý A Cường liền vội vội vàng vàng trở về Quý gia, Quý An Dật cùng Vương Tiểu Nhị cũng tắm rửa một trận, gần như là đầu vừa chạm gối liền ngủ.

Hắc hắc chiếu này đúng là không rẻ, hắn nằm một lần thấy mát mẻ, liền nhịn không được mà mua một chiếc, ngủ ở trên, quả nhiên là một loại hưởng thụ.

Hoàn chương 50.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play